Tôi bị người đàn ông có vợ phụ tình, bị chính bố mẹ đẻ bán đi đứa con ruột của mình
Tôi không thể tin vào sự thật. Việc tôi bị anh bỏ rơi, tôi đau lòng một, còn hành động của bố mẹ chỉ khiến tôi muốn chế.t quách đi vì không thể tuyệ.t vọn.g hơn được nữa.
Năm ngoái, tôi có chuyến đi chơi xa với đồng nghiệp cùng công ty. Trong lúc leo núi tôi không may bị trượt chân, do cú ngã hơi mạnh nên tôi không thể đi tiếp. Lúc đó, trưởng phòng đột nhiên bảo anh có việc phải quay về công ty gấp, tiện đường sẽ đưa tôi về nghỉ ngơi. Vì muốn cố cũng không thể cố được nên tôi đành chấp nhận theo trưởng phòng ra về.
Lúc đi xuống chỉ có hai người, anh tinh ý thấy tôi khập khiễng nhích từng bước liền chủ động quỳ xuống trước, nhẹ nhàng bảo tôi lên lưng anh cõng. Tôi tính từ chối thì anh giục nhanh lên vì anh còn có công chuyện khác. Tôi tự cười mình tưởng bở anh quan tâm mình, liền lật đật trèo lên lưng anh.
Suốt quãng đường đó, tôi thấy tim mình đậ.p mạnh. Lần đầu tiên tôi nhìn anh với khoảng cách gần đến thế. Bình thường, tôi là nhân viên, còn anh là trưởng phòng, hai chức vụ khác nhau khiến chúng tôi tự tạo ra khoảng cách, thậm chí tôi còn có phần sợ anh những lúc bị anh quở trách vì sai sót trong công việc.
Tôi bắt đầu có cảm tình từ lần anh cõng tôi. (Ảnh minh họa)
Kể từ đó, tôi chủ động tiếp cận anh. Tôi cố gắng quan tâm anh từ những thứ nhỏ nhặt nhất, khiến anh cảm động mà chấp nhận tiến đến với tôi. Dù anh chưa từng nói ra việc thích tôi hay không, nhưng tôi có thể cảm nhận được chút gì đó từ những lần anh giải vây giúp tôi khỏi những trò đùa tai quái của đồng nghiệp.
Cho đến một hôm, tôi biết tin anh ốm nặng không thể đi làm. Ngay khi tan tầm, tôi vội tạt qua nhà anh. Anh sốt cao mà không có ai chăm sóc, vì thế nhiều ngày liền, tôi cứ rảnh là lại đến chỗ anh. Dần dà, điều đó tạo nên thói quen khiến tôi cảm tưởng mình đã là người phụ nữ chính thức của ngôi nhà ấy.
Và rồi chuyện gì đến thì cũng phải đến. Trước mặt mọi người chúng tôi vờ như quan hệ cấp trên – cấp dưới để tránh lời đàm tiếu, sau lưng chúng tôi ăn ở với nhau như vợ chồng.
Video đang HOT
2 tháng sau, tôi phát hiện mình có thai. Trái với suy nghĩ của tôi, anh nhìn tôi với khuôn mặt lạnh tanh. Anh bắt đầu né tránh. Không bao lâu, tôi nghe đồng nghiệp bảo nhau phòng sắp có nhân sự mới vì trưởng phòng sẽ chuyển sang chi nhánh bên Mỹ để làm việc. Tôi bàng hoàng, còn cái thai trong bụng tôi thì sao?
Anh né tránh rồi lại chủ động về bên tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi lủi thủi ôm bụng bầu về thưa chuyện với bố mẹ. Bố mẹ tôi tức không để đâu cho hết, đuổi tôi ra khỏi nhà, kiên quyết không thèm nhìn mặt tôi. Tôi bắt đầ.u rơ.i vào trạng thái trầm cảm. Đúng lúc này, anh lại xuất hiện và an ủi tôi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Việc anh bỏ đi rồi quay lại khiến tôi như kẻ sắp chế.t đuố.i vớ được phao, tôi nung nấu suy nghĩ tuyệt đối không cho phép anh rời xa tôi nữa.
Anh ân cần chăm sóc tôi cho đến khi đứ.a b.é được sinh ra. Chúng tôi cùng nhau nuôi con khôn lớn. Đến khi con được 2 tuổ.i, anh bảo rằng việc thuyên chuyển công tác của anh không thể kéo dài thêm được nữa, vì thế anh sẽ mang con sang Mỹ trước, còn tôi ở lại, chỉ cần đợi vài tháng nữa thôi, anh chắc chắn sẽ sắp xếp đưa tôi sang cùng.
Tôi giãy nảy đòi bỏ việc rồi theo anh sang luôn, nhưng anh ngăn cản tôi. Anh nói, sang Mỹ rồi chi phí sinh hoạt đắt đỏ, giờ chúng tôi còn có con, làm gì cũng phải nghĩ cho đứ.a b.é. Với tiề.n lương của anh, anh không thể xoay sở cho cuộc sống của cả 3 người được.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy lời anh nói rất có lí. Tôi chấp nhận ở lại còn anh đưa con đi trước. Thế nhưng, sau tuần đầu tiên, anh đột nhiên cắt đứt mọi liên lạc với tôi. Tôi lo sợ anh xảy ra chuyện gì không hay, liền chạy về thưa chuyện với bố mẹ. Trước bố mẹ tôi không thèm nhìn mặt, nhưng sau khi đứ.a b.é sinh ra, họ cũng dần chấp nhận được mọi chuyện. Tuy nhiên, nghe xong những lời tôi nói, họ lại tỏ ra vô cùng bình thản, cứ như ngay từ đầu đã biết hết mọi chuyện rồi.
Tôi không thể tin mình bị tất cả lừa sau lưng như vậy. (Ảnh minh họa)
Mẹ tôi thở dài, khuyên tôi đừng mất công nữa. Mẹ nói anh là người đã có gia đình. Vì anh kết hôn bên Mỹ nên mọi người trong công ty mới không biết chuyện này, mà dù có biết đi chăng nữa thì họ cũng chẳng ngờ anh đang cặp kè với tôi để mà nói cho tôi biết sự thật. Tôi gào lên, còn con tôi thì sao? Ít nhất tôi cũng phải đòi thằng bé lại.
Hóa ra anh đã lên kế hoạch, từ đầu đến cuối. Vợ anh bị vô sinh, anh đến với tôi chỉ vì muốn tôi sinh con cho anh chứ không hề có chút cảm xúc gì với tôi. Trước khi đi, anh đã đến gặp bố mẹ tôi thưa chuyện, xin lỗi và đưa cho họ một khoản tiề.n đền bù. Vì bố mẹ tôi vốn dĩ không ưa đứ.a b.é đó nên họ đồng ý mà chẳng thèm hỏi qua ý kiến của tôi. Tôi bị người đàn ông đó phản bội, bị chính bố mẹ ruột bán đi đứa con mà tôi đã mang nặng đẻ đau. Bị phụ tình cũng được, tôi chấp nhận, nhưng xin hãy trả lại đứ.a b.é cho tôi…
Theo Afamily
Đám tang thông gia mà nhà chồng tôi không ai về phúng viếng và không có lấy 1 bức trướng
Tôi đành phải tự nhờ người mua 1 bức trướng và phong bì viếng đám tang thay nhà chồng để khỏi xấu hổ với mọi người trong gia đình, họ hàng.
Tôi và chồng là bạn cùng học đại học, trước khi kết hôn, chúng tôi chưa từng nảy sinh tình cảm yêu đương. Đợt ấy trong lần đi họp lớp, tôi và chồng đều uống quá chén nên đã đi quá giới hạn. Sau chỉ duy nhất một lần gần gũi đó, không may cho tôi là tôi đã mang thai.
Lúc đó dù đã có bạn gái nhưng chồng tôi vẫn quyết định sẽ chịu trách nhiệm với tôi và cái thai trong bụng. Còn tôi, dù không yêu anh và chưa muốn kết hôn quá sớm nhưng lại không còn cách nào khác.
Nơi tôi sống vốn là 1 nơi rất thuần nông. Nếu con gái không có chồng mà đẻ con thì đó là nỗi ô nhục của cả gia đình. Vì không muốn để bố mẹ mất mặt, không muốn con không có bố, tôi đành phải kết hôn khi tâm lý còn chưa thật sự sẵn sàng.
Nhà chồng tôi sống ở thành phố nên họ không ưng cô con dâu nhà nghèo như tôi. Mẹ chồng tôi là người thể hiện ra mặt điều đó. Tôi biết hết nhưng mỗi lần bố mẹ hỏi về cuộc sống nhà chồng, tôi đều phải nói rằng mình sống rất tốt để bố mẹ khỏi lo lắng.
Dù là thông gia nhưng mẹ chồng tôi không có chút kiêng nể. Ảnh minh họa
Khi tôi kết hôn được 1 thời gian ngắn thì bố tôi phát hiện mắc bệnh ung thư phổi. Mẹ tôi đã phải chật vật kiế.m tiề.n để bố chữa bệnh cho ông. Còn tôi mang tiếng làm dâu nhà giàu nhưng lại chẳng thể giúp đỡ bố mẹ là bao. Mỗi lần lấy lương, mẹ chồng thường tìm cách lấy sạch tiề.n của tôi vì sợ tôi dấm dúi cho nhà ngoại.
Cũng kể từ lúc bố tôi ốm, ông phải lên thành phố điều trị và sống nhờ nhà tôi. Dù là thông gia nhưng mẹ chồng tôi không có chút kiêng nể. Có những bữa cơm bố tôi đang ăn thì bị ho bất ngờ. Mọi người đều thông cảm, chỉ có mẹ chồng tôi ném đôi đũa xuống mâm bát bỏ đi.
Sau lần ấy, bố tôi tự ái chuyển ra thuê 1 căn phòng trọ nhỏ để ở. Nghĩ đến cảnh tôi đang sống ngay bên cạnh, nhà cao cửa rộng nhưng bố lại không thể ở được, tôi buồn vô cùng. Vì thế tôi vẫn sang nấu cơm và cùng ăn với bố.
Vậy nhưng thấy tôi sang với bố, mẹ chồng tôi lại hằn học. Thậm chí mẹ chồng còn độc miệng nói bố tôi bị ung thư, tôi đang mang bầu thì phải cẩn thận kẻo ảnh hưởng đến đứa con trong bụng vì ung thư phổi rất hay lây.
Những lần như vậy, tôi cảm thấy rất buồn tủi. Người khác có thai thì chồng chiều, bị mẹ chồng hắt hủi nhưng vẫn có người chồng hiền lành bù lại. Còn tôi, vợ chồng chẳng có tình cảm nên tôi và chồng không bao giờ tâm sự với nhau. Thấy tôi bị mẹ chồng mắn.g nhiế.c nhưng cả ngày chồng tôi chỉ vùi đầu vào máy tính và công việc. Nhưng tôi vẫn cố nhẫn nhịn vì nghĩ cho con. Song giờ đây tôi đã không thể chịu đựng thêm được nữa rồi.
Tôi sinh con được 4 tháng thì bố tôi qua đời. Bố tôi qua đời đột ngột nên tôi không hề có sự chuẩn bị trước, cũng không được nhìn mặt bố lần cuối. Lúc nghe tin, tôi chỉ biết gói ghém đồ đạc để mau chóng bế con về quê chịu tang ông. Nhưng khi tôi bước ra đến cửa, mẹ chồng đã giằng con tôi lại và không cho tôi mang con đi vì bảo con tôi còn quá nhỏ, không thể ở gần đám tang dù đó là đám tang ông ngoại.
Làm sao tôi có thể để con lại cho mẹ chồng và về quê được? Đó là bố tôi, cũng là ông ngoại của con tôi. Tôi vừa khóc vừa cầu xin mẹ chồng cho mình được bế con về nhưng mẹ chồng tôi vẫn lạnh lùng. Mẹ chồng của tôi còn tuyên bố nếu tôi bế con ra khỏi nhà thì sẽ không bao giờ cho tôi bước chân về căn nhà ấy nữa.
Chẳng còn nghĩ được nhiều, tôi giật con rồi chạy ra ngoài bắt xe về quê mặc cho mẹ chồng mắng chử.i. Buồn hơn là suốt 3 ngày làm đám hiếu cho bố tôi, nhà chồng tôi không 1 ai lui tới. Ngay cả 1 bức trướng của thông gia đến phúng viếng cũng không có. Tôi đành phải tự nhờ người mua 1 bức trướng và phong bì viếng đám tang thay nhà chồng để khỏi xấu hổ với mọi người trong gia đình, họ hàng.
Tôi không tha thiết gì với gia đình chồng. Nhưng có phải họ đã dồn tôi vào bước đường cùng rồi không? Ngay cả đám tang của thông gia mà cũng không có nổi 1 bức trướng phúng viếng. Tôi có nên về căn nhà đó đòi lại công bằng hay l.y hô.n để giải thoát cho bản thân đây?
Theo Emdep
Nhà trai sang đặt vấn đề hỏi cưới mà khiến nàng dâu tương lai tái mặt, nước mắt lưng tròng Như ngẩn người ra, không thể tin được là nhà chồng tương lai lại ra điều kiện oái oăm như thế chỉ vì... Như là con gái nhà lành chính hiệu nên ngay từ nhỏ mẹ cô đã dạy cô rất nhiều điều. Cô vẫn nhớ điều mẹ cô hay dặn nhất: "Làm gì thì làm, yêu đến mấy cũng phải giữ thân...