Tôi bật khóc khi nhận được tháng lương đầu tiên chồng trả
Đáng lẽ ngồi nhà được nhận t.iền lương của chồng trả tôi phải vui mừng hạnh phúc, vậy mà tôi đã khóc vì thất vọng. Tại sao anh lại đối xử tệ bạc với tôi vậy?
Sau khi hết thời gian nghỉ thai sản, tôi quyết định quay trở lại làm việc để có t.iền chi tiêu thoải mái.
Tôi muốn nhờ bà nội chăm sóc con nhưng chồng phản đối gay gắt. Anh bảo suốt thời gian tôi nghỉ, mẹ phải nghỉ tập dưỡng sinh hay đi spa, phải ở nhà chăm sóc con dâu ở cữ. Anh bảo mẹ vất vả cả đời vì con cái, bây giờ không muốn bà phải khổ vì cháu nữa.
Chồng cho tôi 2 sự lựa chọn, nếu đi làm thì anh ấy sẽ không bao giờ đưa cho đồng t.iền nào. Còn nếu ở nhà hàng tháng anh sẽ trả lương cho tôi. Trước lúc lấy chồng, tôi cũng có công việc nhưng thu nhập mỗi tháng chỉ được 8 triệu. Nghe chồng nói ở nhà chăm sóc con được trả lương, tôi đã đồng ý. Tôi rất muốn được nuôi con hoàn toàn bằng sữa mẹ và có thời gian chăm sóc con ngay từ những năm đầu đời.
Theo phân công của chồng tôi, bây giờ mẹ mỗi việc đi chợ, nấu ăn, còn về phần dọn dẹp nhà cửa và chăm sóc cháu là do tôi đảm nhận. Mỗi tháng anh ấy đưa cho mẹ 15 triệu để chi tiêu sinh hoạt, từ bỉm, sữa, quần áo, đồ chơi, thuốc thang cho cháu đều do bà nội mua hết.
Có lần tôi bàn với chồng chuyện mua đồ cho con để vợ tự lựa chọn nhưng anh không đồng ý. Chồng bảo mẹ thích làm những việc đó thì để bà làm, anh không muốn những chuyện nhỏ nhặt gây mâu thuẫn gia đình.
Tối hôm qua, chồng đưa cho tôi chiếc phong bì và nói là trả lương vợ. Lúc đó tôi vui mừng hạnh phúc lắm, không ngờ anh ấy giữ đúng lời hứa. Nhưng đến khi nhìn số t.iền nhận được mà nước mắt cứ tự nhiên chảy ra. Chồng trả vợ 3 triệu 1 tháng ở nhà chăm sóc con, anh đ.ánh giá công lao của tôi bèo bọt thế sao? Số t.iền đó chưa bằng nửa thu nhập của người giúp việc nhà hàng xóm.
Anh bảo con ngủ một mạch từ đêm đến sáng, ban ngày tôi mỗi việc cho con ăn uống vệ sinh tắm rửa và đưa bé đi dạo phố. Anh nói nhiều người đi làm cả tháng mà chẳng tiết kiệm được đồng nào. Tôi có thể bỏ 1 triệu chi tiêu cá nhân, số t.iền còn lại để tiết kiệm vẫn ổn. Anh sợ trả vợ lương cao hơn sẽ sinh hư.
Video đang HOT
Tôi không biết thu nhập của chồng được bao nhiêu nhưng tôi không chấp nhận số t.iền anh trả mỗi tháng. Theo mọi người, tôi phải nói sao để chồng chịu tăng lương chăm sóc con đây?
Chạy t.iền cho chồng đi xuất khẩu lao động, ngày về anh đưa đề nghị xót xa
Tôi không tin người chồng mình hết mực yêu thương, dành cả thanh xuân để chờ đợi lại đối xử tệ bạc như vậy.
Tôi lấy anh - người đàn ông gia cảnh bình thường, ngoại hình cũng không xuất sắc. Công việc của anh không ổn định, thu nhập không cao.
Bố mẹ nhiều lần góp ý tôi nên tìm người đàn ông có tương lai hơn để dựa dẫm. Phần vì bố mẹ lo con gái khổ, phần vì gia đình anh khá phức tạp nên bố mẹ không an lòng.
Nhưng vì yêu, tôi cố gắng thuyết phục bố mẹ. Thậm chí, tôi còn dùng những lời lẽ dọa nạt kiểu: "Con sẽ không lấy chồng nếu không phải là anh ấy". Trước sức ép của con gái, bố mẹ đành chấp thuận.
Khi bước chân vào hôn nhân, tôi mới hiểu những khó nhọc trước giờ mình chưa từng trải qua. Kinh tế khó khăn, gia đình chồng không hỗ trợ, chúng tôi phải vất vả k.iếm t.iền.
Nhiều lần vợ chồng cãi vã vì có những dự tính kinh doanh nhưng không có vốn. Cưới nhau hơn một năm, chồng muốn đi xuất khẩu lao động. Anh nói tôi chạy cho anh hơn 300 triệu đồng để lo liệu mọi việc.
Khi bước chân vào hôn nhân, tôi mới hiểu những khó nhọc trước giờ mình chưa từng trải qua (Ảnh: Vecteezy).
Ban đầu, tôi không đồng ý. Nhưng nghe chồng nói đi 3 năm sẽ về, tích cóp một khoản t.iền lấy vốn làm ăn, tôi lại mủi lòng.
Tôi muốn anh bản lĩnh hơn, muốn anh thực sự đàn ông và tự tin vào mình hơn khi có vốn liếng trong tay. Ngày qua ngày, không có t.iền, anh sống vật vờ, tôi cũng chẳng vui. Tôi dặn chồng không phải lo lắng chuyện bố mẹ vì đã có tôi ở nhà lo chu toàn.
Suốt thời gian chồng đi, tôi sống trong nỗi nhớ mong da diết. Ở chung nhà chồng lại là dâu trưởng, tôi một mình chăm lo cho bố mẹ chồng.
Thời gian đầu, chồng hay gửi t.iền về mỗi tháng. Nhưng sau này, anh ít khi gửi đều. Lúc nào tôi cần hoặc anh muốn, anh sẽ gửi về một khoản nhỏ cho tôi chi tiêu.
Gần 3 năm đó, mọi việc ở nhà chồng đều đến tay tôi. Bố mẹ chồng ốm mấy trận nằm viện, con đẻ đều kiếm cớ bận rộn. Con dâu, con rể khác không ở gần bố mẹ chồng nhiều nên ngại chăm.
Thấy được sự chu đáo, ân cần của tôi, bố mẹ chồng gạt bỏ định kiến trước kia, coi tôi như con gái trong nhà. Thấy tôi hao mòn vì thương nhớ chồng, mẹ chồng luôn động viên, an ủi. Tôi cũng quý mến nhà chồng, coi bố mẹ chồng như bố mẹ đẻ.
Chờ đợi mòn mỏi cũng đến ngày chồng về nước. Tôi mừng rỡ vì được gặp lại người mình yêu thương sau nhiều năm xa cách. Nhưng khi đến sân bay đón chồng, tôi thực sự choáng váng. Anh bước ra cùng một người phụ nữ bụng bầu trước sự sững sờ của mọi người.
Anh không ngại ngùng khi nhìn thấy bố mẹ và tôi. Anh dắt tay người phụ nữ kia, bảo chúng tôi về nhà để nói rõ mọi chuyện. 3 năm bên đó, anh đã quên đi tình cảm cũ và yêu thương người phụ nữ làm cùng mình.
Anh nói, không phải bản thân muốn phản bội tôi mà bởi vợ chồng "xa mặt cách lòng". Anh mong tôi hiểu vì người phụ nữ kia đã mang bầu 7 tháng. Bây giờ, anh phải có trách nhiệm với mẹ con cô ta.
Anh hứa sẽ chuyển khoản cho tôi một tỷ đồng, kèm theo số t.iền vay nợ lo cho anh đi trước đó với điều kiện tôi phải ký vào đơn ly hôn. Số t.iền đó sẽ là sự bù đắp cho tôi suốt 3 năm qua.
Nhìn người đàn ông mình yêu thương, từng cãi lời bố mẹ để làm đám cưới khiến tôi không nói thành lời. Nước mắt chảy ngược vào trong vì quá căm hận.
Tình yêu nhiều năm, tình nghĩa vợ chồng, 3 năm thanh xuân chờ đợi và 3 năm chăm sóc bố mẹ chồng chỉ đáng giá một tỷ đồng thôi sao? Anh dùng lý do "xa mặt cách lòng" để biện minh cho sự phản bội của mình?
Vậy tại sao anh không hỏi, người phụ nữ như tôi không thay lòng, còn coi bố mẹ anh như bố mẹ đẻ, hết lòng chăm sóc?
Nhìn con dâu, mẹ chồng ôm tôi vào lòng khóc nức nở. Bà nói sẽ không bao giờ nhận người phụ nữ kia làm dâu. Bà chỉ có một người con dâu duy nhất là tôi. Nếu như con trai quyết định ly hôn, bà sẽ từ mặt anh.
Thực sự trong hoàn cảnh này, tôi không biết nên làm thế nào. Tôi không cam tâm ra đi nhưng ở lại cũng chỉ làm tổn thương tất cả. Bởi giờ đây, anh không còn là người chồng trước kia, trái tim anh cũng thuộc về người khác.
Hơn nữa, cô ta đang mang bầu đứa con của anh, thứ mà tôi không có được. Vậy tôi còn lựa chọn nào hơn là ly hôn sao?
Tôi thực sự cần lời khuyên lúc này.
Mong ước ngược đời của tôi khi chồng đưa đi xét nghiệm ADN Tôi và chồng đã đến một trung tâm xét nghiệm ADN ở Hà Nội chỉ sau khi kết hôn ít tháng. Đến lúc này, tôi càng thấm thía câu nói "Đừng vội vã đưa ra quyết định gì trong lúc nóng giận kẻo phải hối hận cả một đời". Tôi chỉ ước thời gian có thể quay trở lại. Nhưng điều đó là...