Tôi 22… yêu một chàng trai 17 tuổi
Tôi phải làm sao để giữ được tình yêu của mình khi mẹ anh vẫn một mực phản đối chuyện hai đứa yêu nhau?
Tôi và anh tình cờ biết nhau trong diễn đàn của trường cũ. Tôi hơn anh 5 tuổi và tôi biết với cái khoảng cách ấy là không thể đến với nhau dù nhiều người vẫn bảo rằng tình yêu không quan trọng tuổi tác. Anh cũng bảo thế. Anh đeo đuổi tôi dù tôi đã cố chối từ… ở tôi có một mặc cảm là tôi bị đột biến dẫn đến khiếm thính từ năm 10 tuổi, tôi vẫn nghe được với máy trợ thính sau tai nhưng thực sự tôi rất mặc cảm vì điều đó. Tôi nhận thấy chúng tôi không thể đến được với nhau dù đã suy xét nhiều chiều. Hơn nữa, hoàn cảnh hai người quá khác xa nhau, thế giới của tôi và anh thật sự là khác biệt lớn, về tuổi tác, gia đình hai đứa, lối sống…
Tôi năm nay 22 tuổi, còn anh mới bước sang tuổi 17. Có thể bạn sẽ cho rằng anh ngộ nhận tình cảm với tôi, rằng tình yêu của anh là không thật. Chính tôi cũng có ý nghĩ đó khi suy xét nhưng thật sự, anh ấy yêu tôi rất nhiều với tình cảm chân thành và là một tình yêu thực sự. Đúng là ở tuổi ấy còn nhỏ để yêu, nhưng anh không như bạn cùng lứa…tuy so với tôi là khác biệt lớn… Lý trí cho tôi biết là không thể, thậm chí tôi chối từ, tôi đã phải giằng xé rất nhiều. Thậm chí tôi cho anh biết về sự khiếm thính của tôi để anh bỏ cuộc, tôi giải thích về khoảng cách, sự khó chấp nhận của gia đình anh nơi tôi nhưng anh vẫn đeo đuổi và ở anh tôi cảm nhận một tình yêu chân thành thật sự.
Tôi đồng ý quen anh, quen anh không phải vì xiêu lòng mà là tình cảm tự nhiên nơi tôi vì trước đó anh thích tôi, và tôi cũng thích nhưng thật sự tôi không dám. Tôi nhận thấy là không thể. Nói về gia đình anh thật sự từ những ngày đầu chối từ tôi cũng đã nói rõ với anh, rằng tôi không chấp nhận lao vào một tình yêu không kết quả. Yêu cầu ở mẹ anh quá cao. Tôi hiểu vì anh là con trai một của ba mẹ anh rằng tiêu chí con dâu là không hơn tuổi, không phải là người bắc, có sự nghiệp, hiếu thảo với ông bà, cha mẹ, lo được cho anh, tự lo được cho mình. Suy xét những điều kiện nơi mẹ anh thật sự là cao nhưng không phải ở tôi không thể. Duy một điều là tôi hơn tuổi anh. Tôi biết, có những bậc phụ mẫu không thích con trai mình lấy người hơn tuổi, ý niệm đó hơi bảo thủ và phong kiến. Thêm nữa là địa vị của ba mẹ anh, không quan trọng là môn đăng hộ đối mà chỉ vì tuổi tác.
Mẹ anh cấm chúng tôi đến với nhau vì tôi nhiều hơn anh 5 tuổi (Ảnh minh họa)
Quen anh, tôi hiểu phải chịu nhiều tủi nhục và thực sự là tôi đã trải qua trong tám tháng bên nhau. Sáu tháng đầu, tình cảm của chúng tôi rất mặn nồng. Anh lo lắng, yêu thương, chăm sóc cho tôi rất nhiều, riêng tôi không chỉ biết nhận từ anh mà còn cho anh nhiều điều. Tôi động viên anh học tốt, yêu thương, san sẻ với anh những vui buồn cùng những chuyện gia đình , là chỗ dựa tinh thần cho anh rất nhiều và kết quả, sự thăng tiến của anh trong học tập là trái ngọt cho tôi, cho anh và cả mẹ anh. Tôi hài lòng vì điều đó. Chính anh cũng từng nói nếu anh không học tốt, anh sẽ mất cả tương lai và mất cả tôi. Tôi là tất cả những gì cuộc sống của anh.
Tôi biết, khi yêu luôn có những ngôn từ, lời nói lãng mạn, bay bổng… tôi không quan tâm và tin nhiều vào điều đó nhưng không có nghĩa là tôi bỏ ngoài tai. Tôi nhìn anh với những gì anh làm. Yêu anh, tôi chưa bao giờ đòi hỏi gì như các tình yêu bình thường phải có. Tôi chỉ cần những gì làm cho nhau và hiểu những gì dành cho nhau là đủ… không vật chất, không u mê và mù quáng.
Ngày đến với nhau cũng đã giằng xé nhiều và không hề vội vã. Thậm chí khi đã đồng ý quen anh, tôi vẫn do dự, giằng xé nhiều và tôi còn xin anh cho tôi 3 ngày để nghĩ lại, anh cho tôi luôn hẳn một tuần lễ. Những ngày ấy, tôi đã phải suy xét, nhìn nhận lại rất nhiều. Và tôi quyết định khi đã nghĩ thật kĩ, dù thế nào cũng không hối hận. Tôi không hề quyết định sai hay chọn lầm người. Vốn dĩ tình yêu và con người không có lỗi. Con người đâu thể lựa chọn tình yêu mà chính tình yêu lựa chọn chúng ta.
Video đang HOT
Năm nay anh đang học lớp 12. Tôi hiểu anh phải chịu nhiều áp lực, hơn nữa đây cũng là thời gian quan trọng để anh chuẩn bị cho tương lai của mình… nên tôi cũng chẳng đòi hỏi gì ở anh và hơn nữa, tôi luôn động viên, tạo điều kiện để anh có thể tập trung hơn vào học tập. Ở tuổi anh quả thực chưa thể cho mình một chính kiến và nhìn nhận lúc này… bản thân tôi giờ đây cũng phải tốt nghiệp ra trường. Tôi không hiểu, một người mẹ, tất nhiên luôn mong những điều tốt nhất cho con mình, nhưng quả thật mẹ anh đã quá phong kiến, cứ tính nhắm cái tuổi mà tính và phân tích cho anh hướng theo ý, cái triết lí của bà. Có thể ở góc độ nào đó, những ý phân tích của bà không phải sai tuyệt đối nhưng anh đang học lớp 12, sao bà không nghĩ nỗi khổ của anh bây giờ, những áp lực mà anh phải chịu? Ít ra cũng đợi con mình thi xong, học xong rồi hẵng tìm cách tâm sự với anh… nhưng mẹ anh làm thế khác nào khoác cho con thêm sợi dây trói buộc? Tôi thương anh, thương cho tình yêu hai đứa… Chúng tôi nào có tội tình gì? Phải đâu chúng tôi không yêu nhau nữa, phải đâu chúng tôi nông nỗi, vội vàng…
Tôi cảm thấy hơi bảo thủ trong cái định kiến của mẹ anh khi cứ lặp đi lặp lại với anh giữa bôn bề ngổn ngang rằng “không quen người hơn tuổi”, rằng khi anh 30, tôi đã 35; tuổi đó khó sinh con, khó xây dựng gia đình… phải đâu chúng tôi thất học, không có trong tay cái gì mà không thể? Dù tôi đã phân tích với anh, phân tích với anh không phải là níu giữ anh. Tôi không có khái niệm níu giữ khi yêu, bởi con tim yêu ai tự nó biết đường đi.
Đừng bao giờ bỏ cuộc khi vẫn còn có thể… (Ảnh minh họa)
Cái tôi muốn nói với anh chỉ để giúp anh nhận ra cái gì đúng và cái gì không đúng. Bởi tôi nhận thấy, phật dạy sống ở đời đã khổ rồi, tại sao con người cứ làm khổ nhau những điều không đáng? Sao không chút khoan dung, không vì nhau một chút để đời bớt khổ, người bớt khổ và sống hạnh phúc hơn?
Anh là cuộc tình thứ hai của tôi. Cuộc đời rất công bằng, chỉ có con người không công bằng với nhau vì những toan tính. Ngày xưa ba mẹ anh là tình đầu và cũng là tình cuối, không có bất kì rào cản hay định kiến nào. Chuyện tình ba mẹ anh quá suôn sẻ. Tôi không biết, liệu có lúc nào đó mẹ anh nghĩ đến điều đó không, sao lại ép oán, ngăn trở tình yêu chúng tôi?
Khi anh ra trường, tôi đã 27 tuổi, còn anh 22. Có lẽ còn quá sớm ở tuổi anh để nghĩ đến hôn nhân. Điều đó không sai. Nhưng đâu phải là không thể? Anh đi làm thêm 2 năm nữa, cũng đủ để anh trải nghiệm môi trường công việc, khi đó tôi đã 29. Có thể bạn cho rằng tôi không tiếc tuổi xuân của mình. Tôi không có ý niệm tuổi xuân, dù tôi luôn trân trọng từng khoảnh khắc của thời gian. Cái tôi tâm niệm ở đời là mình đã làm được gì chứ không phải làm gì ở tuổi nào. Cuộc sống không có gì là muộn màng…
Nhìn lại mình, chặng đường để đi và trải nghiệm không phải là ít để tôi cho mình lối đi đúng. Nhưng giờ đây tôi thật sự tuyệt vọng, anh yêu tôi nhưng không thể cùng tôi bước tiếp con đường. Tôi hiểu, anh đã bị tác động quá lớn từ mẹ anh. Nhất là trong khoảng thời gian này, trước ngưỡng cửa quan trọng của cuộc đời mình.Thật sự tôi không muốn mất anh nhưng không vì vậy mà tôi cố sức níu kéo. Dù gì thì giữa bộn bề lúc này, anh đã rất khổ tâm rồi, tuổi 17 thật sự là chưa có định kiến đúng đắn cho mình lại bị tác động quá lớn như thế… và những lời nói của anh như xát muối trái tim tôi “không phải là không yêu nhau nữa mà là không có kết quả”. Không muốn hay không thể? Điều đó tôi đã nói bởi chính anh mới là người có câu trả lời chính xác nhất vì mọi chuyện còn phụ thuộc vào anh, anh thừa nhận điều đó đúng nhưng anh cho rằng mình không có điều kiện và khả năng…
Tôi hiểu, bởi trong tay anh chưa có gì lúc này. Anh còn phụ thuộc gia đình…Tôi biết với cái khoảng cách tuổi tác ấy là rất khó cho một hạnh phúc nhưng hạnh phúc do mình tạo dựng và hạnh phúc như thế nào còn do mình dù khó khăn. Trên con đường tôi đi cùng anh, chưa bao giờ tôi ngã gục nhưng giờ đây, phải chăng anh đã vấp té và bỏ cuộc? Anh bỏ tôi giữa con đường với những bước chân lẻ loi hay vì bây giờ anh chưa có khả năng để cho mình quyết định?
Những người bạn khuyên tôi lúc này nên chờ đợi, dù sao đây cũng là khoảng thời gian khó cho anh, cho tôi. Phải chăng là một thử thách lớn? Những người bạn hai đứa nói với tôi rất nhiều là khi anh lên Đại Học thời gian sẽ cho anh nghiệm ra nhiều điều, khi đó anh sẽ thay đổi và nếu tình yêu còn thì chắc chắn anh sẽ quay về, thời gian sẽ làm tình cảm lớn dần lên và tùy vào nhận thức mỗi người. Khi đó, anh đủ lý trí để làm được mọi điều mà không phải bị ràng buộc quá nhiều từ gia đình…tôi không biết điều này có khả thi không…thật sự là lúc này tôi đang tuyệt vọng, trong sự tuyệt vọng vì bất lực vẫn còn đâu đó chút hy vọng, chút niềm tin còn sót lại dưới đáy ly… bởi tôi tâm niệm “Đừng bao giờ bỏ cuộc khi vẫn còn có thể”.
Nhưng liệu chúng tôi có còn cơ hội để về với nhau nữa không? Tôi rất mong nhận được những chia sẻ từ các bạn độc giả
Theo VNE
Bi kịch của sự phản bội chồng
Anh ta còn ngang nhiên dẫn bồ về nhà, ngủ trên chiếc giường của tôi, thậm chí còn bắt tôi phải nhìn cảnh họ ân ái để trả thù tôi.
Tôi đang sống trong những ngày vô cùng cực khổ do người chồng hành hạ. Tôi cảm thấy mình tuyệt vọng mà không có cách nào thoát ra khỏi. Nếu rời bỏ anh ta, tôi sẽ trắng tay hơn nữa tất cả những gì mà tôi phải trải qua ngày hôm nay là do sai lầm của tôi.
Tôi đã đọc một số tâm sự... và giá nếu thời gian có quay trở lại thì tôi sẽ không bao giờ phạm sai lầm như họ, tôi sẽ khuyên họ đừng bao giờ vì tài giỏi mà khinh chồng đần. Tôi cũng mắc phải cái sai lầm mà rất nhiều người đàn bà thành đạt đã từng phạm phải. Cậy mình có chút nhan sắc, lại đi làm nhiều tiền nên sau khi cưới, tôi luôn lớn giọng với chồng. Tôi khinh chồng mình làm ra ít tiền, không có tiếng nói trong gia đình. Sự coi thường chồng của tôi càng lúc càng lên đến đỉnh điểm khi tôi ngoại tình với sếp của mình vì khâm phục anh ta... và vì chán chồng đần.
Chồng tôi thấy sự kênh kiệu và phách lối của tôi nhưng vẫn im lặng, chấp nhận tất cả. Thời điểm đó tôi thấy chồng mình quá nhu nhược. Tôi cứ tin rằng anh ta không dám rời tôi lấy nửa bước nên mặc sức chồng ở bên, tôi vẫn ngoại tình. Tôi vắng nhà triền miên, thậm chí có khi còn đi du lịch với người tình cả tuần mà không hề bị chồng tra hỏi. Tôi đắc thắng tin rằng, mình là người đàn bà tài giỏi khi có thể vừa có chồng, vừa có nhân tình bên cạnh.
Tôi đâu có ngờ chồng tôi cố gắng nhẫn nhục là chờ cơ hội vạch mặt tôi. Anh ta thuê người theo dõi tôi, chụp ảnh tất cả những lần tôi và người tình đi chơi, vụng trộm với nhau. Tất cả những điều đó anh ta giữ làm bằng chứng để tôi không thể chối cãi, để tôi phải xấu hổ với mọi người.
Khi có được bằng chứng, chồng tôi gửi đến nhà bố mẹ đẻ của tôi loạt ảnh và băng ghi hình cảnh giường chiếu của tôi với người tình. Bố mẹ tôi cay đắng vô cùng, cầu xin anh ta đừng làm lớn mọi chuyện và bỏ qua cho tôi. Tôi chửi bới anh ta không xấu hổ hay sao mà chìa cảnh vợ mình cắm sừng ra cho người khác biết thì anh ta lớn giọng bảo: "Người đáng xấu hổ phải là cô".
Đâu có ngờ chồng tôi cố gắng nhẫn nhục là chờ cơ hội vạch mặt tôi (Ảnh minh họa)
Vậy là cuối cùng, tôi nhận được sự ơn huệ tha thứ của anh ta sau khi bố mẹ tôi phải xuống nước năn nỉ, mong giữ cho tôi một mái ấm. Lúc đó tôi cũng đã nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng chồng tôi nói nếu tôi làm thế thì anh ta còn gửi cả đống "tư liệu" đó tới chỗ làm của tôi, tất cả những người bạn bè, họ hàng của tôi biết chuyện để tôi không còn ngẩng mặt lên nhìn ai được nữa. Cực chẳng đã, tôi phải làm theo lời anh ta, chấp nhận quay về sống bên chồng.
Vài tháng sau đó thì tôi mang bầu và sinh đôi. Ngôi nhà và tất cả tài sản, anh ta nằng nặc bắt tôi phải sang tên cho anh ta nếu không, anh ta lại mang "cái thứ bẩn thỉu" của tôi ra để đe dọa.
Tôi thấy mình đã sai khi khinh chồng, khi phản bội chồng, hơn nữa anh ta đã tha thứ cho tôi nên tôi cũng chấp thuận việc sang tên tài sản cho chồng. Lúc đó, trong đầu tôi cũng chỉ nghĩ rằng, anh ta làm thế vì muốn giữ chân tôi, chứ anh ta là người đần cũng không tính toán được nhiều. Nhưng tôi đã sai lầm... vì quả đúng là "đàn ông nông nổi giếng khơi/Đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu".
Kể từ khi sang tên tài sản cho chồng, anh ta coi tôi như người hầu hạ trong nhà. Tôi đi làm tối ngày nhưng về đến nhà anh ta không đỡ đần việc gì mà còn phách lối với tôi. Thậm chí anh ta còn ngang nhiên đi ngoại tình. Tôi không dám hé răng nửa lời vì tôi cũng đã từng có thời như thế, làm sao tôi có đủ tư cách để trách mắng anh ta? Giờ tôi sống vì hai con chứ không phải vì mình. Nhưng giờ đây, tôi có muốn yên lặng cũng không thể được với anh ta nữa...
Đêm nào bên vợ, anh ta cũng hành hạ tôi, cũng tra tấn tôi bởi "chuyện ấy". Hai vợ chồng vừa gần gũi, anh ta vừa chửi bới, đánh đập tôi cho hả cơn giận vì sai lầm mà tôi đã gây ra. Không chịu nổi, tôi nói rằng: "Nếu anh không thể tha thứ cho tôi thì cứ ly hôn và giải thoát cho tôi, chứ xin đừng đối xử với tôi như vậy" nhưng anh ta không chịu.
Anh ta nói sẽ làm cho tôi hiểu thế nào là nỗi đau của kẻ bị cắm sừng. Nhiều hôm, anh ta còn ngang nhiên dẫn bồ về nhà, ngủ trên chiếc giường của vợ chồng tôi, thậm chí còn bắt tôi phải chứng kiến cảnh họ ân ái để trả thù tôi.
Tôi muốn thoát ra khỏi cái nơi địa ngục ấy nhưng vì thương con, tôi không làm được. Tôi cũng sợ anh ta tung ra những gì mà anh ta đã thu thập được trong thời gian tôi ngoại tình... Nếu anh ta làm vậy, tôi không biết liệu mình có sống nổi hay không?
Giờ tôi phải làm sao để chống lại được với sự tra tấn tinh thần của chồng?
Theo VNE
Sững sờ khi chồng có 3 con riêng Tôi đã thực sự sốc khi biết chồng mình có tới 3 đứa con riêng với 3 người phụ nữ. Tôi và anh đã cưới nhau được 9 năm nay và có hai bé gái. Anh hơn tôi 20 tuổi, đã có một đứa con riêng anh chính thức nhận nuôi và hai đứa con riêng của hai người phụ nữ anh từng...