Toát mồ hôi hột sau câu nói của mẹ chồng tương lai trong lần đầu về ra mắt
Vừa đưa tay gạt mấy giọt mồ hôi trên chán thì mẹ Lâm từ trong nhà hồ hởi bước ra. Phương vừa cúi người chào hỏi bà một cách kinh cẩn thì bà đã nhanh chóng dúi vào tay Phương chiếc giỏ mây.
Trải qua hai năm yêu đương, tìm hiểu, công việc của cả hai cũng đã ổn định nên Phương quyết định tiến đến hôn nhân với Lâm. Nhưng trước khi quyết định kết hôn, Phương phải về thăm gia đình, tìm hiểu hoàn cảnh nhà Lâm trước đã. Vì cũng đã có quá nhiều đôi yêu nhau sâu đậm mà cũng vẫn không đến được với nhau chỉ vì hoàn cảnh gia đình đấy ư.
Hoàn cảnh gia đình Lâm, Lâm cũng đã kể nhiều với Phương. Nhà Lâm ở quê, bố mẹ đều là cán bộ thôn về hưu, mới nghe qua, Phương cũng thấy không có gì đáng băn khoăn, lo lắng. Nhân hai ngày cuối tuần được nghỉ, Phương tay xách nách mang, nào là hành lí, nào là quà cáp cho người già trẻ nhỏ trong nhà Lâm, về nhà Lâm ra mắt.
Bước chân xuống cổng làng, Phương thật sự thấy thích thú với không khí và cảnh vật nơi đây. Sự trong lành, mát mẻ khác hẳn với sự xô bồ, ồn ào, đầy bụi bặm ở thành phố khiến tinh thần con người ta thấy khoan khoái vô cùng. Trên đường đi về nhà Lâm mà miệng của Phương phải ngừng cười và chào hỏi bởi đi đâu cũng thấy Lâm nhắc nhở “Em chào bác đi”, “Em chào cô đi”… Giờ thì Phương mới hiểu nỗi khổ của cô bạn thân lấy chồng ở quê khi cô nàng kể lể phải dành ra 5 ngày sau khi cưới để đi chào hỏi họ hàng. Phương nghe còn không tin, cho rằng cô bạn nói quá nhưng bây giờ được tận mình trải nghiệm, Phương mới tin nó là thật.
Nhà Lâm ở quê, bố mẹ đều là cán bộ thôn về hưu, mới nghe qua, Phương cũng thấy không có gì đáng băn khoăn, lo lắng. (Ảnh minh họa)
Về đến nhà Lâm thì Phương cũng thấm mệt, đôi chân phồng rộp vì đi cả môt đoạn đường dài dù Phương đã chuẩn bị sẵn đôi giày bệt. Vừa đưa tay gạt mấy giọt mồ hôi trên chán thì mẹ Lâm từ trong n hà hồ hởi bước ra. Phương vừa cúi người chào hỏi bà một cách kinh cẩn thì bà đã nhanh chóng dúi vào tay Phương chiếc giỏ mây:
- Đi chợ luôn đi cháu không chợ quê tan sớm lắm. Đợi tý nữa thì chẳng có gì mà ăn đâu.
Phương còn nghĩ chắc mẹ Lâm muốn thử thách mình nên nhanh nhẹn gật đầu đồng ý dù trong lòng có chút hụt hẫng.
Video đang HOT
Lâm dừng ở cổng chợ rồi kêu Phương tự vào một mình. Phương tỏ ý không bằng lòng vì lạ nước lạ cái, Phương đã biết gì ở nơi đây đâu mà vào một mình. Như đoán được suy nghĩ của Phương, Lâm giải thích luôn:
- Anh là đàn ông con trai, không đi vào chợ đâu.
Chẳng phải trên thành phố Lâm vẫn tự đi chợ nấu ăn, thậm chí còn nấu cả đồ ăn cho Phương nữa hay sao . Giờ về nhà lại kêu không làm được. Nhưng đôi co với Lâm thì có mà hết ngày, Phương mang theo chút ấm ức nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Đi chợ về Phương cũng thấm mệt, chào đươc bố Lâm và vài người họ hàng của nhà Lâm xong thì đã bị mẹ Lâm gọi ngay vào bếp cùng câu nói như hạ lệnh:
- Nhà bác 11h30 là phải có cơm nước đầy đủ rồi đấy nhé! Cháu xem liệu liệu mà nấu nướng cho nhanh nhưng vẫn phải nhớ là đủ món đấy nhé!
Bây giờ đã gần 10 giờ rồi mà bao nhiêu yêu cầu như thế thì một mình Phương làm sao mà kịp. Nhưng mới về nhà Lâm ra mắt, để thất lễ thì còn coi sao được. Phương chỉ còn biết tận tâm cố gắng thôi chứ. Chỉ có điều trong khi Phương vất vả, khổ sở trong bếp thì bên ngoài, cả nhà Lâm ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau, không một ai quan tâm hay hỏi han gì Phương khiến Phương có cảm giác như mình chỉ là người nấu cơm thuê vậy.
Câu nói của mẹ Lâm khiến Phương toát cả mồ hôi hột. (Ảnh minh họa)
Tài nấu ăn của Phương cũng không tệ, hơn nữa Phương cũng vất vả cả buổi mới hoàn thành bước bữa cơm đúng thời gian quy định, vậy mà bố mẹ Lâm không được một câu khen ngợi, còn chê lên chê xuống. Mẹ Lâm thậm chí còn thẳng thừng:
- Thế này thì chưa làm con dâu nhà này được rồi!
Phương nghẹn họng, cố mãi mới nhai hết bát cơm vơi. Mãi mới kết thúc bữa cơm dài lê thê, Phương lại một mình bê mâm bát đi rửa, lau dọn bếp. Vẫn không một ai có ý định giúp Phương dù là việc nhỏ nhất. Xong xuôi, Phương vừa bước chân lên nhà thì mẹ Lâm đã kéo Phương ngồi xuống trước mặt, dặn dò:
- Dâu con nhà này là phải ngoan ngoãn, biết điều trước tiên, nhà chồng nói có sai cũng không được cãi. Công việc nhà phải lo hết, không được nhờ chồng, bố mẹ chồng cũng sẽ không giúp vì đó là bổn phận.
Câu nói của mẹ Lâm khiến Phương toát cả mồ hôi hột. Giọng mẹ Lâm nhẹ nhàng êm ái, nhưng khi vào tai Phương thì cứ như sấm nổ bên tai. Nhìn sang, Lâm cũng đang lim dim gật gù, ra chiều tâm đắc lắm. Lấy lý do bận công việc, Phương xin phép lên sớm. Gì chứ chắc Phương phải cân nhắc lại chuyện kết hôn của mình rồi. Chứ sống ở nhà Lâm thế này, Phương chịu không nổi mất.
Theo Một Thế Giới
Lần đầu tiên về ra mắt gia đình người yêu tôi đã muốn bỏ chạy khỏi đó ngay tức khắc
Suốt cả buổi hôm ấy ở nhà anh, tôi làm gì cũng hỏng khiến ba mẹ anh không khỏi ngán ngẩm về tôi. Nhưng họ đâu có biết tôi ước mình có thể chạy khỏi đó ngay tức khắc.
Tôi gặp và yêu anh khi mới chia tay tình cũ không lâu, đúng lúc trái tim tôi bị tổn thương thì anh đến che chở, bảo vệ tôi. Bàn tay anh đã nâng đỡ tôi dậy sau những tổn thương của mối tình để lại. Nếu như hắn ta không phải là một gã sở khanh, ham vật chất mà phũ phàng bỏ rơi tôi để chạy theo người con gái khác có lẽ giờ đây tôi và hắn đã nên duyên vợ chồng.
Những gì nhận lại sau cuộc tình đổ vỡ trước toàn là đau đớn và giận hờn nên tôi không ngần ngại nói rõ với bạn trai bây giờ về những gì mình đã trải qua, kể cả chuyện tôi đã hiến dâng đời con gái của mình cho hắn ta. Trái ngược với những gì tôi nghĩ thì anh lại tỏ ra thương và yêu tôi hơn. Anh bảo ai cũng có quá khứ lầm lỡ và tôi là người anh cần bảo vệ suốt cuộc đời này. Thấy vậy tôi vui lắm, rốt cuộc tôi cũng gặp được người biết quý trọng.
Sau từng ấy thời gian yêu nhau, chúng tôi đã sẵn sàng lên kế hoạch cho một đám cưới vào cuối năm nay. Và việc đầu tiên chúng tôi làm là về ra mắt bố mẹ hai bên. Anh được cái khéo léo nên bố mẹ tôi rất quý và con anh như con ngay lần đầu về. Nhưng lần tôi về nhà anh ra mắt lại không như mong đợi, có lẽ vì nó mà tôi không muốn kết hôn với anh nữa, vì nó mà mọi thứ đã chấm hết ngay từ đấy.
Tôi vẫn còn nhớ hôm đó cuối tuần anh sang đón tôi về nhà rất sớm. Dù gì cũng là lần đầu nên tôi cũng chuẩn bị ít quà về biếu gia đình, mọi thứ tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để về nhà chồng tương lai. Nhưng ai dè, vừa vào đến nhà tôi giật mình và tý nữa làm rơi giỏ quà khi thấy một dáng hình thân quen đứng lẫn trong gia đình anh nhìn tôi chằm chằm. Đó không phải ai khác mà chính là kẻ đã làm tôi đau, bỏ rơi tôi hơn một năm qua. Tại sao anh ta lại có mặt ở đây, tại sao anh ta lại nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ như vậy?
Trước mắt tôi là cả gia đình anh đang vui vẻ đón chào con dâu mới mà tôi chẳng thể cười nổi một cái. Nhìn tôi như vậy, anh vội vàng xin phép bố mẹ kéo tôi ra góc nhà hỏi chuyện.
- Em sao vậy? Em đừng thấy căng thẳng như thế. Gia đình anh rất hiền và quý em mà.
- Em không sao. Chỉ là em thấy mình hơi mệt một chút, có lẽ em bị trúng gió. - Tôi mượn lý do đấy để anh tránh nghi ngờ gì, với lại bây giờ tôi chưa có đủ tự tin người đàn ông đểu cáng ngày trước đã bỏ rơi tôi lại là anh họ anh.
Suốt cả buổi chiều hôm ấy ở nhà anh, tôi làm gì cũng hỏng khiến ba mẹ anh không khỏi ngán ngẩm về tôi. Nhưng họ đâu có biết tôi ước mình có thể chạy khỏi đó ngay tức khắc. Tôi không muốn đối diện với người đàn ông kia, nhưng hắn ta cứ dõi theo tôi cả buổi và không quên để ý xem lúc nào tôi ngồi một mình mà ra nói đểu.
- Tưởng cô thế nào, hóa ra cũng khá đấy chứ. Lại lừa được cả thằng Tùng (chồng sắp cưới của tôi) yêu cô cơ đấy. - Để xem mai này cô về đây, cô sẽ sống sao khi không dám phục tùng tôi. Kể ra ông trời cũng giúp tôi ấy chứ. Ngoan ngoãn thì nghe lời tôi không cả gia đình này sẽ tống cổ ra khỏi nhà lúc nào không hay đâu. - Hắn không quên cười khẩy với tôi.
Nghe anh ta nói mà tôi ức đến tận cổ, tôi chỉ muốn đứng dậy cho anh ta cái tát nhưng không thể vì đây là buổi ra mắt và nhà chồng tương lai tôi. Hắn lại còn định khống chế tôi bằng chuyện quá khứ sao? Chỉ cần nhìn thấy hắn tiến gần chỗ tôi, tôi đã rùng mình. Tôi đếm từng phút từng giây được về nhà, được thoát khỏi nơi đây. Tôi sợ nơi này, sợ con người này.
Sau buổi ra mắt hôm ấy về tôi lẳng lặng nói lời chia tay chồng sắp cưới vì lý do tôi chưa sẵn sàng làm dâu. Anh không tin lý do đó là thật và hỏi gia đình đã tạo áp lực gì lên tôi đúng không? Nhưng tôi đâu dám nói thật với anh rằng, người anh họ kia của anh lại là người yêu cũ của tôi chứ. Tôi cũng chẳng dám nói anh ta đang uy hiếp tôi với anh, tôi sợ vì tôi mà gia đình họ tan nát. Anh không có tội trong chuyện này, nên tôi không muốn lôi anh vào vòng luẩn quẩn này.
Dù rất đau khi cương quyết đòi hủy hôn, chia tay anh. Nhưng tôi vẫn phải lựa chọn giải pháp ấy, nó sẽ tốt hơn cho cả tôi với anh. Tôi không muốn về lại ngôi nhà đó dù chỉ là một lần nữa. Tôi ghê sợ nơi có con người đó.
THeo mot the gioi
Lần đầu tiên về ra mắt nhà chồng tôi được một phen sợ hú vía Rồi tự nhiên cái bóng ấy tiến lại gần hơn, tôi hoảng hốt và rồi chẳng còn nghĩ ngợi thêm được gì nữa tôi đạp tung cái cửa nhà vệ sinh, lao thẳng ra ngoài. Chuyện xảy ra cách đây đã 7 năm nhưng mỗi lần nhớ lại tôi vẫn thấy rùng mình và không hiểu sao lúc ấy lại có dũng khí...