Tổ chức đám cưới trong căn nhà này khiến cô dâu khóc không ra tiếng nhưng ngay khi…
Loan lẽo đẽo đi theo Hùng. Chiếc váy cưới ngấm nước nặng hơn nên cũng khó di chuyển. Vào đến phòng tân hôn, nhìn nước ngập đến chân giường, Loan chợt thấy ngán ngẩm.
Suýt chút nữa thì Loan vì cái vẻ bề ngoài đã bỏ lỡ một người chồng tốt, một gia đình chồng yêu thương mình. (Ảnh minh họa)
Yêu nhau được 3 năm thì Loan và Hùng quyết định tổ chức đám cưới. Kì thực thì Loan đã muốn về ra mắt nhà Hùng từ lâu lắm rồi. Nhưng Hùng cứ chần chừ mãi, Hùng nói rằng khi nào cưới thì Loan về ra mắt một thể cũng không muộn. Loan không biết Hùng còn chuyện gì đắn đo mà không muốn đưa Loan về ra mắt. Cho đến ngày hôm ấy:
- Chúng mình đã sớm định ước với nhau rồi. Sao anh còn không đưa em về ra mắt bố mẹ chứ? – Loan nhìn sâu vào mắt Hùng
- Vì… Anh… – Hùng ngập ngừng
- Nếu lần này anh mà không nói rõ ràng lý do thì chúng mình tạm thời dừng lại đi. Em không muốn yêu trong kiểu mập mờ này mãi nữa. Hay anh không yêu em, không thật lòng muốn cưới em.
- Chuyện đã tới nước này, anh sẽ không giấu diếm em nữa. Anh… Thật ra thì gia đình anh rất nghèo, chứ không hề khá giả. Anh sợ đưa em về quê ra mắt, thấy nhà anh nghèo quá, em không dám lấy anh nữa.
Chúng mình đã sớm định ước với nhau rồi. Sao anh còn không đưa em về ra mắt bố mẹ chứ? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Loan muốn cười mà cười không được vì giận còn nhiều hơn. Loan và Hùng yêu nhau đã lâu như vậy, lẽ nào Hùng còn không hiểu Loan muốn gì, nghĩ gì. Loan đâu cần nhà cao cửa rộng, xe xịn, ví tiền đầy. Loan chỉ cần một người yêu thương mình thật lòng, chân thành, luôn sẵn sàng chăm lo cho mình mà thôi. Hùng nghe Loan nói xong liền cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ và thấy có lỗi với Loan. Cả hai đã lên lịch sang tháng Hùng sẽ đưa Loan về ra mắt rồi thưa chuyện cưới xin luôn.
Loan chuẩn bị mọi thứ kĩ lắm. Nhưng đứng trước cửa nhà Hùng, Loan không khỏi sững sờ. Dù đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng Loan cũng không thể nghĩ là nhà Hùng lại khó khăn như vậy. Cứ nghĩ tới cảnh về đây tổ chức đám cưới, thực lòng Lan cũng có chút hụt hẫng. Nhà Loan cũng không phải giàu có gì nhưng cũng không quá nghèo như nhà Hùng. Nhưng rồi, trước tình cảm của mọi người nhà Hùng dành cho mình, Loan lại thấy có những thứ đáng quý hơn nhà cao cửa rộng nhiều.
Ngày cưới được định. Thế mà ông trời chẳng thương xót gì cho Loan. Trời mưa như trút nước và ngôi nhà nhỏ ở quê Hùng ngập, lội nước bì bõm. Chẳng nhẽ hoãn cưới bây giờ thì chẳng ra sao. Thôi, số trời đã vậy, Hùng và Loan cũng phải theo chứ biết làm sao được. Hùng đón Loan về nhà Hùng tổ chức hôn lễ.
Loan đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi mà không thể không khóc vì cô dâu phải xắn cao váy để làm lễ thành hôn. Nhiều người bạn của Loan còn lén nói sau lưng Loan rằng sao Loan dại, lấy ai không lấy, lại lấy một kẻ nghèo rách như Hùng. Hình như biết Loan tủi thân, Hùng nắm chặt tay Loan, ánh mắt đầy niềm tin làm Loan cũng thấy được an ủi hơn. Cho đến khi khách khứa về hết.
- Vào đây với anh, anh có điều bất ngờ dành cho em. – Hùng nhìn Loan cười bí hiểm
Loan lẽo đẽo đi theo Hùng. Chiếc váy cưới ngấm nước nặng hơn nên cũng khó di chuyển. Vào đến phòng tân hôn, nhìn nước ngập đến chân giường, Loan chợt thấy ngán ngẩm. Thầm nghĩ, đây là bất ngờ mà Hùng dành cho Loan ấy hả. Nhưng kìa…
Hùng hì hục lôi từ trong tủ ra một cái hộp sắt rồi nhìn Loan mỉm cười. Loan như nín thở trong giây phút Hùng mở chiếc hộp đó ra.
- Tiền ở đâu mà lắm thế này anh. – Loan tròn mắt
- Đây là tiền bố mẹ cho chúng mình xây nhà em ạ. Vì không biết chúng mình muốn thế nào nên bố mẹ để tiền cho chúng mình tự quyết định.
Loan sững sờ. Suýt chút nữa thì Loan vì cái vẻ bề ngoài đã bỏ lỡ một người chồng tốt, một gia đình chồng yêu thương mình. Loan ôm chặt lấy Hùng vì cảm động. Đời này lấy được Hùng, Loan tin chắc rằng mình sẽ không phải nói câu hối hận đâu.
Theo blogtamsu
Cặp bồ 10 năm về lấy anh chồng làm xe ôm
Tôi bỏ lại căn nhà mà chưa sang tên cho tôi, bỏ lại xe đẹp, đồ đẹp và các thứ đồ dùng đắt tiền trả lại cho anh, người đàn ông tôi đã dành cả tuổi xuân để cặp bồ...
ảnh minh họa
Lớn lên đã được trời phú cho nhan sắc xinh đẹp, hơn hẳn chúng bạn, tôi được rất nhiều anh chàng chú ý. Từ ngày đi học cho đến khi ra trường, đàn ông vây quanh tôi rất nhiều. Có lẽ chính vì điều này mà tôi sinh ra tự kiêu, tự đại, nghĩ mình là người con gái cành cao, giá trị.
Bao nhiêu người đàn ông đến bên tôi đều là người đẹp trai, giàu có. Nhưng vì có quá đông nên tôi chưa dám chọn ai, chọn ai rồi cũng tiếc. Cũng không muốn gửi gắm cuộc đời cho một ai đó vì nghĩ, tuổi trẻ còn dài, lấy chồng sớm mất cơ hội được yêu thương, chiều chuộng, nhất là tôi luôn hi vọng có được người yêu đại gia, được sống trong nhung lụa và hàng hiệu.
Rồi khi ra trường, tôi bắt đầu đi làm. Vào môi trường mới tôi luôn hi vọng mình sẽ có được một người đàn ông thành đạt giàu có để ý tới. Đúng thật, tôi đã được như ý. Ngay từ ngày mới đi phỏng vấn, tôi đã gặp được một người đàn ông cực giàu, đó là giám đốc công ty tôi xin việc. Anh đẹp trai, sành điệu, nhìn thật đáng mặt đàn ông. Khuôn mặt anh cười rạng rỡ, nhìn anh toát lên sự từng trải khiến ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã bị mê mẩn rồi.
Tôi được anh chọn vào công ty, không biết tình cờ hay hữu ý mà sau đó, anh đã có ý đồ với tôi. Anh luôn quan tâm tôi, lo lắng cho tôi và tạo cho tôi rất nhiều cơ hội tốt. Dù trước mặt đồng nghiệp, nhân viên, anh hay quát mắng tôi, ra vẻ là sếp mắng nhân viên nhưng thật ra, anh lại rất ân cần với tôi.
Anh chủ động nhắn tin, rủ tôi đi cà phê và tán tỉnh tôi. Tôi bị những món quà và sự sang trọng của anh làm mê muội. Tôi yêu anh từ khi nào không hay.
Tôi và anh qua lại với nhau, anh thường xuyên trốn đi công tác để đưa tôi đi du lịch vào những nơi sang chảnh mà tôi chưa từng đặt chân tới. Tôi được anh mua hàng hiệu, được anh cho tiền, trang hoàng cho bản thân. Từ ngày yêu anh, tôi đã trở thành một cô tiểu thư xinh đẹp, lộng lẫy. Trong mắt tôi, thật sự, anh là ai tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ bận lòng việc anh cho tôi những gì. Tôi quên luôn hẳn việc mình là bồ nhí, sống với anh như vợ chồng. Tôi cho tình, anh cho tiền, vậy là có đi có lại.
Tôi từ chối tất cả những người đàn ông xung quanh mình vì tôi đã có anh. Khi đó, tôi bị mê muội bởi tình yêu của anh mà quên tất cả những người khác, quên trách nhiệm của bản thân. Tôi quên mình đang phá vỡ một gia đình hạnh phúc. Giàu có, có ước mơ được gặp đại gia, và tôi đã toại nguyện.
Nhưng cuộc sống bị kèm cặp, bị khống chế về thời gian, mất tự do đã khiến tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Tôi muốn được giải thoát, muốn tìm lại mình của ngày xưa, muốn mình được sống theo ý mình. Nhưng giờ, tôi không còn được làm điều này nữa. Tất cả tiền bạc tôi nhận từ anh và anh cho đó là món nợ và muốn tôi phải báo đáp.
Bao nhiêu năm tôi sống bên người đàn ông đó mà không có danh phận, chui lủi một cách nhục nhã. Giờ tôi muốn từ bỏ tất cả, muốn thoát khỏi cảnh này, muốn được trở về là tôi với cuộc sống vô tư tự tại. Nhưng anh không giải thoát cho tôi, anh muốn tôi phải chấp nhận sự chỉ đạo của anh. Nếu không, anh sẽ lấy lại tất cả mọi thứ anh đã cho tôi.
Tôi đau khổ nhận ra, mấy năm qua, anh không hề yêu mình mà chỉ coi tôi như món đồ chơi, như nô lệ phục tùng mệnh lệnh và đồng tiền của anh. Đàn bà như tôi bỉ ổi và vô liêm sỉ, nào dám đòi hỏi gì. Tôi chấp nhận chuyện này coi như đó là một sự quả báo với kẻ đã dã tâm cướp chồng người khác.
Tôi bỏ lại căn nhà mà chưa sang tên cho tôi, bỏ lại xe đẹp, đồ đẹp và các thứ đồ dùng đắt tiền trả lại cho anh. Tôi tìm lại cuộc sống ngày xưa, còn quá là xa vời. Dù tuổi không còn trẻ nhưng mấy năm qua đã giúp tôi thấm được điều, mình đã phí hoài tuổi trẻ để làm những chuyện không nên làm. Giờ thì muốn được có gia đình, muốn được làm mẹ... Tôi không thể ích kỉ có con với anh ta để con tôi mãi mãi cũng sống chui lủi như tôi và không có cơ hội được sống với cha đẻ của mình.
Tôi bỏ người đàn ông giàu có, bỏ cả số điện thoại và tìm tới một vùng đất mới bắt đầu bằng hai bàn tay trắng. Tôi đã nghĩ, chỉ cần là người đàn ông nào đó yêu tôi, tôi sẽ gật đầu làm vợ anh ấy, không cần giàu sang phú quý. Của cải làm nên từ hai bàn tay và tình yêu thương, đồng thuận, tôi đã nghiệm ra điều đó.
Và cuối cùng, tôi cũng gặp được người đàn ông ấy, hết lòng vì tôi, yêu thương chăm sóc tôi. Tôi cũng đã cảm nhận được từng phút giây được che chở và được thực sự yêu, được thực sự quan tâm chứ không phải là thứ trách nhiệm vì tiền bạc. Nhưng anh ấy làm nghề xe ôm, một cái nghề mà chẳng biết có ổn định được đến bao giờ, một cái nghề mà không biết có tiền hay không. Nhưng vì yêu và vì đã sợ tất cả những sự giả dối tiền bạc ngoài kia, tôi chấp nhận kết hôn với anh.
Tôi nghĩ, cuộc đời có số cả, tôi sẽ yêu thương, sống thủy chung với người đàn ông này và mãi mãi không bao giờ làm điều gì sai trái nữa, coi như chuộc lại lỗi lầm tuổi trẻ đã gây ra. Thật may chúng tôi có một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc trong căn nhà trọ nhỏ. Không hàng hiệu, không nhà lớn, không xe sang và bỏ cả giày cao gót và phấn son, tôi lại thấy mình hạnh phúc và xinh đẹp, trong sáng hơn bao giờ hết dù cuộc đời đã vấy bùn. Nhưng tôi tin, bằng sự chân thành của mình, con cái tôi sau này sẽ cảm thấy tự hào về ba mẹ. Và tôi cũng tin, chồng tôi sẽ là người tiếp cho tôi thêm sức mạnh và động lực. Tôi cảm ơn ông trời đã mang đến cho tôi một người đàn ông tốt.
Ở đời này, đâu ai có thể hoàn hảo được. Chồng tôi hiện tại không giàu có sang trọng nhưng anh có một tấm lòng son sắt, yêu thương vợ hết mực. Còn người giàu có như người tình của tôi thì ngoài sự trao đổi bằng tiền bạc, có gì gọi là tình yêu và sự thủy chung? Tôi đã tin và vẫn tin như vậy...
Theo blogtamsu
Chị giúp việc đã được mẹ chồng "thưởng nóng" 1 căn nhà, con dâu nhập viện vì biết sự thật Nghe chị giúp việc nói mẹ thưởng cho chị ta cả một căn nhà. Chị ta chỉ mới ở làm cho nhà mình được gần 2 tháng thôi. Liêu mẹ làm thế có khiến chị ta tự phụ quá không? ( ảnh minh họa ) Ngân và Huy trải qua hơn 4 năm yêu nhau rồi tiến đến hôn nhân. Ngày cô về...