Tình yêu thầm kín với em gái vợ
Cho đến tận lúc ấy, chị vẫn muốn níu kéo chồng, nhưng trái tim anh đã không còn thuộc về chị, nó đã mang hình bóng người phụ nữ khác, và éo le thay, người ấy lại chính là cô em gái ruột của chị.
Tình yêu thầm kín với em gái vợ
Anh chị vốn là bạn thanh mai trúc mã. Nhà anh chỉ cách nhà chị một cái hàng rào hoa râm bụt, từ nhỏ hai người đã quấn quít nhau như hình với bóng. Lớn lên, anh học giỏi, được học bổng đi nước ngoài. Chia tay mối tình đầu mới chớm với người bạn thuở nhỏ, anh bịn rịn lên đường. Ở nhà, chị vẫn một lòng chờ đợi, mong ngóng tin anh. 4 năm trời đằng đẵng anh miệt mài học tập ở trời Tây cũng là 4 năm chị tận tâm chăm sóc gia đình anh như người con ruột thịt. Bố mẹ anh yêu quí chỉ chẳng khác nào cô con gái đẻ, họ chỉ mong anh chóng về để tổ chức hôn lễ, chính thức rước cô con dâu quí về nhà.
Ngày anh về, chị rạng rỡ trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, gương mặt chị tươi tắn như thể đó là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời chị. Họ hàng, làng xóm ai ai cũng đều tấm tắc khen vợ chồng trẻ xứng lứa vừa đôi, trai tài gái sắc. Anh nhận công tác mãi trên thành phố, chị lại khăn gói theo chồng đến sống ở nơi đất khách quê người. Xa quê, xa người thân, chị chỉ có chồng là bầu bạn. Hai vợ chồng sống với nhau hạnh phúc, đầm ấm. Hơn một năm sau, họ vui mừng chào đón đứa con đầu lòng. Dù đã sống với nhau được gần 5 năm, đã có với nhau một đứa con, nhưng họ vẫn quấn quít, nồng nàn như vợ chồng son. Bạn bè đều không khỏi ganh tị với tình yêu quá đẹp của họ.
Không lâu sau, cô em gái út của chị thi đỗ đại học. Em gái chị từ nhỏ tới lớn đều chưa bước chân ra khỏi huyện, thường bị trêu là “gà tồ” vì chỉ biết học hành, chốn thành thị nhiều cạm bẫy, xô bồ, sợ em gái bỡ ngỡ, chị không nỡ để cô trọ học một mình. Chị đón em về ở chung một nhà. Anh vốn là người tốt bụng, hào phóng nên mới nghe vợ ngỏ ý đã vội vã đồng tình. Anh còn hăng hái dọn dẹp phòng làm việc của mình để dành cho em vợ ở. Không ngờ, lần dầu tiên gặp lại cô em vợ sau bao năm xa cách, anh như bị sét đánh. Anh không ngờ bây giờ cô đã lớn như vậy, ngày anh chị cưới nhau, cô vẫn chỉ là một nhóc con gầy gò, nghịch ngợm. Vậy mà thoắt một cái, cô đã thành thiếu nữ, phổng phao, trắng trẻo với gương mặt thanh tú và đôi mắt to tròn, ánh lên vẻ thông minh, lanh lợi.
Anh cứ lặng người ngắm cô em vợ hồi lâu rồi chợt rùng mình vì một thứ xúc cảm thật khác bỗng len lỏi trong sâu thẳm lòng anh. Cô em gái với vẻ đẹp chất phác, trong trèo của thiếu nữ thôn quê đã làm anh xao xuyến. Anh như gặp lại hình ảnh của người con gái anh yêu cách đây chục năm về trước. Cô giống hệt vợ anh, từ khuôn mặt đến cái dáng người thon thả, đến cả cái điệu bộ nhí nhảnh nhưng vẫn thật dịu dàng. Cô làm anh nhớ chị da diết, nhưng là chị của những năm tháng đã qua. Chị giờ đây đã khác xưa nhiều lắm. Chị không còn cái vẻ chân thật, chất phác thôn quê, những lo toan bộn bề của cuộc sống đã lấy hết của chị nét hồn nhiên, vô tư và biến chị thành người phụ nữ nhiều toan tính. Thời gian, gia đình, con cái đã làm mất của chị vóc dáng yêu kiều, đã hằn lên khuôn mặt vốn rất đẹp của chị những dấu chân chim khắc nghiệt. Anh không trách chị, anh chỉ thương chị và lặng lẽ buồn.
Cô em gái đột nhiên xuất hiện trong nhà như một luồng sinh khí mới thổi vào cuộc sống gia đình êm đềm nhưng tẻ nhạt của anh chị. Cô thướt tha đi lại trong nhà, cô ríu rít hát những điệu vui tươi, hào hứng kể những câu chuyện cười… Sự trẻ trung của cô như tiếp thêm sức sống vào ngôi nhà đang dần già cỗi của đôi vợ chồng. Chị vẫn luôn dặn em phải “ý tứ”, song cô gái mới lớn cứ hồn nhiên như cây cỏ, đôi lúc khiến anh chị phải khó xử.
Anh thừa nhận mình đã ngoại tình nhưng lại chẳng thể nói ra người phụ nữ đã làm anh say đắm… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Ngoại tình tâm tưởng và hồi kết của tình yêu đẹp
Càng ngày, anh càng nhận ra mình nhìn ngắm cô em vợ nhiều hơn, mỉm cười nhiều hơn mỗi khi thấy cô và mong được gặp cô mỗi khi bước chân về nhà. Anh sợ cái cảm giác ấy và cố chối bỏ nó, nhưng tình cảm như một mạch nước ngầm, âm thầm nhưng mãnh liệt, len lỏi vào từng ngóc ngách thẳm sâu trong tâm hồn anh. Anh rơi vào một bi kịch trớ trêu với tình yêu dành cho người em gái ruột của vợ. Mỗi ngày, anh đều phải đấu tranh khốc liệt với chính mình, những mâu thuẫn không ngừng giằng xé. Anh vừa khát khao, lại vừa sợ hãi cô em gái vợ. Anh sợ rằng tình cảm ấy rồi một ngày sẽ không thể kiềm chế và anh sẽ làm những điều đáng xấu hổ. Anh bàn với chị cho cô em gái ra sống riêng vì ở chung sợ nhiều “bất tiện”, song chị lại tưởng rằng anh “giở chứng” bỗng nhiên keo kiệt nên cật lực phản đối, lấy lý do rằng sợ em ra ngoài nhiều cạm bẫy. Anh đành chiều lòng vợ và dằn lòng mình. Anh đi biền biệt từ sáng sớm đến tối mịt để trốn tránh hình ảnh càng lúc càng quá đỗi thân thương của cô em vợ.
Khi mọi chuyện tưởng rằng đã tạm yên ổn thì anh lại bị đẩy vào một tình cảnh éo le. Hôm ấy anh có một cuộc họp quan trọng ở cơ quan, nhưng khi vội vã đi làm, anh đã để quên cuốn tài liệu ở nhà. Anh vội vàng quay trở về lấy và bắt gặp cảnh cô em vợ đang hớ hênh trong phòng tắm. Cô tưởng rằng cả nhà đã đi vắng hết nên mặc nhiên xối nước mà không đóng cửa, tiếng nước chảy át cả tiếng bước chân anh. Anh sững sờ thấy cảnh người con gái mình yêu khỏa thân ngay trước mắt. Trong giây lát, tim anh dường như ngừng đập, anh cứ đứng như vậy hồi lâu, ngỡ ngàng vì vẻ đẹp của người thiếu nữ, rồi khi sực tỉnh, anh vùng bỏ chạy. Kể từ ngày hôm đó và nhiều ngày sau nữa, hình ảnh về người con gái ấy cứ luẩn quẩn trong tâm trí anh, không một phút nào để đầu óc anh được yên ổn.
Anh thấy mình là kẻ có tội. Mỗi khi nhắm mắt lại, giây phút ấy lại hiện ra rõ nét và anh không thể kiềm chề nổi mà cứ để tâm hồn mình bay bổng, phiêu diêu cùng người đẹp để rồi khi tỉnh giấc mộng, anh lại hụt hẫng, trống rỗng vô cùng. Thân hình kiều diễm của cô em gái đã trở thành nỗi ám ảnh của anh, đến nỗi ngay cả khi gần vợ, anh cũng tưởng tượng ra những cảnh nồng nàn với cô em vợ. Ôm vợ mà anh cứ ngỡ ôm người con gái khác. Anh lạnh nhạt dần với chị, lẩn tránh chị và mỗi khi ở một mình, anh lại “ngoại tình tâm tưởng” với cô em gái của vợ. Sự việc ngày càng trầm trọng khi không đêm nào anh không nghĩ về cảnh giường chiếu với em vợ, để rồi sáng ra, khi thức dậy, anh lại tự dằn vặt, sỉ vả mình.
Là người phụ nữ nhạy cảm, chị nhận ra sự thay đổi của chồng. Chị ngờ rằng anh có “bồ” và đã bỏ nhiều công sức điều tra, theo dõi, song chẳng hề phát hiện được gì khác thường. Anh vẫn đi về đúng giờ, đều đặn, không gặp gỡ người phụ nữ nào ngoài giờ làm việc. Mọi hoạt động của anh đều cho thấy anh là người chồng mẫu mực, chỉ trừ việc anh ngại gần gũi và lạnh nhạt với vợ, lúc nào đầu óc cũng ngơ ngẩn, mơ mộng về một điều gì đó. Chị nhiều lần gặng hỏi song anh đều vòng vo, không thừa nhận cũng chẳng thanh minh. Nhưng những ám ảnh vẫn cứ bám riết lấy anh, anh thấy mình trở thành kẻ bệnh hoạn và không thể tiếp tục sống với sự giả dối.
Anh đề nghị ly hôn. Lá đơn anh đưa ra làm chị ngỡ ngàng đến bủn rủn, chị van nài, khóc lóc để anh đổi ý, nhưng anh chỉ đáp lại bằng một sự im lặng nặng nề và cương quyết. Ngày ra tòa, chị câm lặng chấp nhận sự thật phũ phàng, chị đã không thể níu giữ nổi trái tim người chồng. Đó cũng là lần đầu tiên anh khóc, những giọt nước mắt của người đàn ông lâm vào bước đường cùng. Anh thừa nhận mình đã ngoại tình nhưng lại chẳng thể nói ra người phụ nữ đã làm anh say đắm. Anh sợ chị sẽ hận anh, anh sợ sự ra đi của anh sẽ làm tan nát trái tim của hơn một người phụ nữ.
Theo VNE
Anh chẳng làm gì ngoài việc ăn, ngủ, chơi và chửi!
"Mày có tin là tao sẽ vô cơ quan quậy cho mày bị đuổi cổ không?". Trung gằn giọng. Tôi điên lắm rồi. Chỉ vì cái đoạn phim thời sự của đài truyền hình mà anh cạnh khóe, soi mói rồi gây gổ với tôi.
Như những lần bắt đầu gây gổ trước, anh luôn mở màn bằng câu: "Cái con khỉ mốc! Chỉ giỏi lừa bịp...". Biết anh kiếm chuyện, tôi im lặng. Anh lại châm chọc: "Hai giỏi cái con khỉ mốc. Bà và mấy con mẹ đó chỉ giỏi bẹo hình, bẹo dạng với mấy lão già trong cơ quan chớ giỏi gì?". Tôi vẫn im lặng. Khi đó trên tivi cũng vừa chấm dứt đoạn phóng sự về chị em nhân ngày phụ nữ. Tôi lấy remode chuyển kênh, anh giật lại: "Để tao coi".
Đến nước này thì tôi hết chịu nổi rồi. Tôi đứng dậy: "Đề nghị anh nói năng có văn hóa chút đi, tôi không quen mày tao...". "Tao biết mà, tao biết mày học giỏi, học cao, mày có văn hóa. Ừ, tao vậy đó!"- Trung cười nhạt. Tôi nhìn thẳng vào mặt Trung: "Anh thôi cái giọng đó đi. Hồi nào quen tôi, anh nói anh tự hào vì tôi là người học cao, hiểu rộng; tôi là tấm gương cho anh học hỏi, phấn đấu. Anh cũng chỉ giỏi ba xạo". Câu nói của tôi chạm đúng chỗ yếu của Trung nên anh gầm lên: "Mày giỏi lắm, được rồi, tao sẽ nói cho cả cơ quan mày biết mày là cái đứa không ra gì, suốt ngày đàn đúm, bỏ chồng, bỏ con...".
Tôi không muốn cãi cọ nữa nên dắt xe bỏ đi, còn kịp nghe Trung nói với theo: "Mày có tin...". Tôi ra quán cà phê ngồi chờ đến giờ cu Tí học xong để đón con. Lẽ ra việc này là của Trung nhưng anh không làm với lý do: "Thằng Tí con bà thì bà đưa rước đi". Lý do anh nói vậy là vì ngay cả thằng con tôi cũng không ưa ba nó. Suốt ngày nó lầm lì không nói chuyện, khi anh gây gổ với tôi mà có mặt nó thì nó sẽ lên tiếng bênh vực tôi. Chính vì vậy mà anh ghét nó chứ chẳng phải nó là con riêng của tôi.
"Mẹ ly dị ổng đi, mắc gì phải chịu đựng như vậy? Con chưa thấy một người nào mà lười biếng, ở dơ như vậy"- vừa nghe tôi kể, thằng Tí đã bực bội nói. Tôi biết thật không hay chút nào khi kể cho một đứa trẻ 15 tuổi biết những xích mích của ba mẹ nó, nhưng tôi không thể kể với người ngoài, đành phải trút hết lên con. Mà chuyện này cũng chỉ mới khoảng 1 năm trở lại đây chứ lúc trước tôi vẫn cố giấu, ngay cả khi nó vặn hỏi vì thấy mắt tôi sưng húp.
Trung là con trai thứ hai trong một gia đình có 6 anh chị em. Ông nội anh vốn là địa chủ nổi tiếng ở An Giang trước đây nhưng sau này, do ăn chơi vô độ nên ruộng đất phải bán dần. Đến đời ba anh thì chỉ còn vài chục công ruộng. Cuộc sống gia đình chỉ vừa đủ ăn chứ không khấm khá gì, thế nhưng hình như trong người anh vẫn còn dòng máu chủ cả nên lúc nào anh cũng muốn người khác phải phục tùng.
Ngày mới biết nhau, thú thật là tôi không hề nghĩ sau này anh sẽ như thế. Anh là giáo viên tiểu học ở một xã vùng sâu, còn tôi là chuyên viên Sở Giáo dục Đào tạo. Gặp anh mấy lần trong khóa bồi dưỡng nghiệp vụ, thương anh vất vả, tôi đã tìm cách xin cho anh chuyển về gần nhà. Từ đó tình cảm phát sinh. Anh xem tôi là thần tượng, lúc nào cũng nói với tôi những lời có cánh; viết cho tôi những lá thư thấm đẫm yêu thương, trân trọng. Mọi người đều vun vào cho chúng tôi. Năm đó tôi 31 tuổi. Vậy là cưới.
Sau ngày cưới, chúng tôi vẫn mỗi đứa một nơi vì tôi không thể xin cho anh chuyển về thị xã. Gần 1 năm sau thì anh quyết định xin nghỉ dạy. Chúng tôi ở nhà tập thể của cơ quan, sau đó anh chê chật chội nên ra ngoài thuê nhà. Bạn bè anh lúc trước hứa hẹn sẽ xin việc làm cho anh giờ chẳng thấy tăm hơi.
Anh thất nghiệp nhưng tôi xin chỗ nào anh cũng không chịu vì chê công việc thấp kém. Riết rồi có lần bực quá, tôi bảo: "làm chuyện gì anh cũng không chịu vậy thì về quê làm ruộng cho rồi!". Anh về quê thật. Nhưng cũng chỉ được vài tháng rồi lại trở lên, năn nỉ tôi xin việc. Lần này tôi xin cho anh làm nhân viên văn phòng ở Sở Công nghiệp. Anh làm được 3 tháng thì chê công việc nhàm chán: "Tụi nó coi anh không ra gì, tới đứa con nít cũng sai anh được. Thôi, nghỉ".
Anh nói nghỉ là nghỉ, không chờ tôi nói phải quấy với bạn bè bên Sở Công nghiệp. Tôi lại xin cho anh vô một trường mầm non làm giáo vụ. Lần này được 6 tháng. Đến khi trường nghỉ hè thì anh cũng nghỉ luôn với lý do: "Tụi con nít suốt ngày la hét muốn điên cái đầu". Lần này anh theo bạn làm gỗ tận trên Đắk Lăk. Lúc đó tôi đang có bầu thằng Tí. Tôi bảo anh đừng đi nhưng anh kiên quyết: "Ở nhà để ăn bám em à?". Vậy là anh đi. Tôi nghĩ bụng, chắc gì anh đã trụ lại lâu vì trên ấy rừng thiêng nước độc, công việc lại nặng nhọc. Mà đúng như vậy thật.
Chưa đầy một tháng đã thấy anh lù lù quay trở về. Tôi lại xin cho anh vào làm ở xưởng nước đá của một người bạn. Ở đó người ta cho anh làm quản lý. Được khoảng 3 tháng thì anh lại nghỉ. Lý do lần này là "công việc chán phèo, tiền lương không đủ đi nhậu với bạn bè". Tôi kiên nhẫn hỏi: "Vậy bây giờ anh muốn làm công việc gì, ở đâu, nói thử em nghe coi?". Khổ nỗi những nơi anh nói ra thì tôi không có cách gì để xin cho anh vào bởi đòi hỏi phải có trình độ, kinh nghiệm. Mà anh thì chỉ có cái bằng trung học sư phạm, sau đó năm nào cũng đi bồi dưỡng một lần. Bảo anh học nâng cao thì anh lắc đầu: "Già rồi, học không vô".
Đôi lúc nhìn anh, tôi tự hỏi, tại sao những thứ đó hồi tôi quen anh nó không chịu lòi ra để tôi nhận diện mà tránh? Bây giờ ván đã đóng thuyền rồi tôi mới biết anh chẳng thích làm gì nhưng lại muốn ăn ngon, muốn có người phục vụ chu đáo, muốn vợ con phải phục tùng vô điều kiện...
Tôi chưa từng thấy một người nào lười biếng như anh. Nhà bị dột trúng ngay phòng ngủ của anh mấy chỗ mà anh chẳng thèm sửa, cũng không kêu thợ về sửa mà lại lấy 3,4 cái thau hứng mỗi khi trời mưa. Tôi đi làm về trễ, anh bỏ con ở nhà trẻ đến tối; chưa bao giờ anh nấu cho tôi một bữa cơm hay giặt cho tôi bộ quần áo...
Trong khi đó, tôi vừa phải chăm con nhỏ, vừa phải làm trong giờ, ngoài giờ bởi sau khi chuyển công tác sang đài phát thanh truyền hình tỉnh, tuy thu nhập cao hơn nhưng áp lực công việc rất nặng nề. Anh không thông cảm, chia sẻ với tôi mà mỗi khi tôi đạt được điều này, điều kia, anh đều mỉa mai, châm chọc. Tất cả những điều đó giống như một thứ a xít, nó ăn mòn tình yêu, hạnh phúc của chúng tôi.
Bây giờ thì anh bệnh. Một căn bệnh mà bác sĩ nói là do hậu quả của việc ăn nhậu vô độ và lười biếng kinh niên: bệnh gout. Khổ cho tôi, anh càng bị bệnh tật hành hạ đau đớn thì lại càng quay sang hành hạ vợ con. Và bây giờ thì anh chẳng làm gì cả ngoài việc ăn, ngủ, chơi và chửi! Tôi khóc với ba má chồng tôi thì ông bà cũng khóc. Ba tôi nói: "Cái này là lỗi của ba má, không biết dạy con, không tập cho nó lao động, bây giờ nó làm khổ vợ con...".
Không phải bây giờ ba má chồng tôi mới biết con họ như vậy nhưng có lẽ họ vẫn hi vọng tôi có thể cải tạo được anh, không ngờ "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời". Mà cái tính của anh, càng ngày nó càng làm cho tôi ghét, thậm chí khi anh bệnh, tôi chẳng hề thấy thương xót trong lòng.
Thế nhưng tôi không muốn ly dị. Tôi không muốn mang tiếng bỏ chồng, không muốn ngôi nhà của tôi không có đàn ông vì như thế rất dễ bị hiếp đáp. Nhưng sống chung nhà với người đàn ông mà mình ghét bỏ thì tôi không lường được điều gì sẽ xảy ra...
Theo VNE
"Làm gì như đồ mắc ma!" Em quen một chị bạn lớn hơn vài tuổi, đang làm việc tại một chi nhánh công ty ở tỉnh. Chị đã lập gia đình và ly hôn, tính tình rất phóng khoáng. Vừa rồi nhân chuyến công tác về tỉnh, em được chị mời về nhà chơi và ngủ lại. Tối đó em đang ngủ thì chị vào phòng và ôm hôn...