Tình yêu cao đẹp
Anh đến với tôi như làn gió. Anh đem đến cho tôi niềm vui, niềm hạnh phúc, cho tôi biết thế nào là cảm giác được một người quan tâm, chăm sóc.
Nhưng đó chỉ là khoảnh khắc rất ngắn ngủi. Anh không bao giờ thuộc về tôi.
Tôi gặp anh qua một người bạn. Cuộc gặp chưa đầy năm phút, chỉ kịp hỏi tên nhau. Nhưng từ giây phút đầu tiên tôi đã bị nụ cười rất duyên và đầy chất nam tính của anh thu hút.
Sau đó, tôi và anh thường xuyên liên lạc với nhau qua điện thoại. Những tin nhắn rất ngắn gọn nhưng lại tràn ngập tình cảm. Tôi thấy cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn. Mỗi ngày trôi qua tôi đều chờ đợi tin nhắn của anh. Đôi lúc thấy mình thật ngốc. Tình yêu của tôi không giống như mọi người. Không gặp gỡ, không đi chơi, chỉ qua những dòng tin nhắn rất ngắn gọn. Nhưng tôi cần có thế mà thôi.
Tôi vốn không được khéo tay cho lắm. Từ nhỏ, tôi chưa bao giờ biết đan là gì. Nhưng vì anh, vì yêu anh, tôi bắt bản thân mình phải học đan, phải tập đan. Tôi quyết tâm dù cho thế nào cũng phải đan cho anh một chiếc khăn. Những mũi đan đầu tiên khó khăn biết bao, đã bao lần tôi định từ bỏ. Có những đêm các bạn trong phòng đã ngủ nhưng mình tôi vẫn thao thức bên ánh đền với que đan. Có hôm mệt quá tôi thiếp đi lúc nào không hay, tỉnh dậy lại chăm chú vào việc đan, quên hết tất cả.
Những mũi đan bắt đầu đẹp hơn, đều hơn. Nhưng để có được điều đó, đôi bàn tay nhỏ nhắn của tôi đau lắm. Cuối cùng tôi cũng hoàn thành công việc. Chiếc khăn đầu tiên do tôi làm ra, để tặng người tôi yêu. Chiếc khăn vô cùng ý nghĩa. Tôi mong chờ ngày được trao tận tay anh. Tôi nghĩ thầm chắc anh sẽ rất bất ngờ và sung sướng.
Đúng như tôi dự đoán, anh rất vui. Anh cầm lấy món quà một cách trân trọng và nhìn tôi trìu mến. Giây phút ấy mọi thứ xung quanh tôi như dừng lại, tôi đắm chìm trong niềm hạnh phúc. Anh nắm lấy tay tôi, nói một cách rất dịu dàng: ” Cảm ơn em gái của anh nhiều nhé”.
Tôi không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. “Em gái”. Tại sao? Anh vừa cho tôi hi vọng, sao lại dập tắt nó?
Video đang HOT
Anh kể cho tôi nghe về một người con gái mà anh – người tôi yêu – đang thầm thương trộm nhớ. Nghe cách anh kể, nhìn cách anh nói về cô gái ấy, tôi biết rằng anh yêu cô ấy rất nhiều.
Anh quen cô ấy trên một tuyến xe buýt trong một lần va chạm. N (tên cô ấy) bị liệt, phải ngồi xe lăn. Sau lần ấy hai người vẫn thường xuyên đi cùng một tuyến xe. Càng ngày anh càng để ý đến N, quan tâm tới N nhiều hơn. Anh bảo anh muốn được chở che, chăm sóc và là bờ vai vững chắc cho cô ấy nương tựa. Anh muốn làm tất cả cho N để xoa dịu những nỗi đau và hàn gắn những vết thương, những thiệt thòi cô ấy phải chịu đựng.
Nghe anh kể về cuộc đời của N, tôi thương cô nhiều lắm. Tôi nhận thấy mình còn may mắn và hạnh phúc hơn N nhiều. Hình bóng của N cứ len lỏi trong tôi. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ N cần anh và anh cũng thế. Đó sẽ là một cuộc tình đẹp. Mặc dù rất yêu anh và muốn anh là của riêng mình, nhưng tôi biết rằng tình yêu phải xuất phát từ hai phía. Có cố gắng mấy, tôi vẫn chỉ là em gái trong lòng anh thôi. Tôi sẽ chôn chặt mốt tình đơn phương, yên phận làm em gái bé bỏng. Chân thành cầu chúc cho anh hạnh phúc.
Theo Dân Trí
Bố bỏ mẹ... chạy theo ô sin
Là bố đấy thôi, là chị đấy thôi... hai con người ấy đang quấn riết lấy nhau trên giường chị ta, trong chính ngôi nhà này (Ảnh minh họa)
Là bố đấy thôi, là chị đấy thôi... hai con người ấy đang quấn riết lấy nhau trên giường của chị, trong chính ngôi nhà của gia đình chúng tôi.
Sau khi đọc được tâm sự của chàng trai trẻ trong bài viết "Bố tôi lén lút... với ô sin", tôi lại thấy xó.t x.a cho thân phận của hai mẹ con tôi. Câu chuyện của gia đình tôi đã xảy ra cách đây gần 7 năm nhưng vết thương ấy vẫn không bao giờ có thể lành nguyên trong tâm khảm hai mẹ con chúng tôi.
Bố tôi là sếp lớn của một cơ quan nhà nước, mẹ tôi cũng là một người phụ nữ thành đạt trong lĩnh vực kinh doanh. Có rất nhiều người nhìn gia đình chúng tôi không khỏi ao ước khi cả hai vợ chồng đều là những người rất thành đạt, đứa con trai độc nhất là tôi cũng là một đứa ngoan ngoãn, thông minh, học giỏi... Cuộc sống tưởng chừng như luôn mỉm cười với gia đình chúng tôi... nhưng nào đâu ngờ, chỉ vì một số thay đổi nho nhỏ trong cuộc sống đã khiến gia đình chúng tôi tan vỡ trong phút chốc mà không ai có thể lường trước được.
Bố tôi bận rộn với công việc cơ quan, rồi những chuyến đi công tác lâu ngày. Mẹ tôi cũng được lên chức trưởng phòng, rồi những dự án, kế hoạch được triển khai, cùng với đó là sự bộn bề với biết bao công việc của mẹ ở cơ quan khiến mẹ không còn nhiều thời gian chăm chút gia đình nhỏ của mình như trước nữa.
Từ những bữa trưa thưa dần trong gia đình, rồi đến những bữa tối cả nhà quây quần bên nhau cũng không còn nữa... Cả bố và mẹ tôi đã thống nhất và đưa ra một quyết định, đó là nhờ họ hàng dưới quê tìm cho một cô ô sin đảm đang, tháo vát và cũng dễ nhìn một chút để còn đón tiếp khách khứa trong gia đình mỗi lúc bố mẹ bận rộn, vắng nhà.
Cuối cùng, bố tôi cũng đã từ bỏ mẹ con tôi để đi theo tiếng gọi của trái tim (Ảnh minh họa)
Thế rồi, bố mẹ tôi cũng đã tìm được một chị ô sin rất ưng ý. Chị ấy là cháu họ của một người bác dâu tôi ở quê. Chị không những tháo vát, chăm chỉ mà chị còn là một người rất thông minh. Khi biết được hoàn cảnh gia đình chị, bố mẹ tôi vừa thương, vừa khâm phục một cô gái trẻ có những đức hạnh tốt như chị. Cũng vì gia đình chị quá nghèo, bố chị đã bỏ đi theo một người đàn bà khác biền biện hơn chục năm trời không về, một mình mẹ chị gánh vác việc gia đình, bươn chải vất vả để nuôi bốn đứa con học hành nên người.
Tốt nghiệp cấp 3, chị thi đỗ vào hai trường Đại học nhưng vì biết hoàn cảnh gia đình mình quá nghèo nên chị quyết định không đi học Đại học và ở nhà làm lụng phụ mẹ để nuôi các em ăn học nên người.
Biết được hoàn cảnh khốn khó của chị, bố mẹ tôi giúp đỡ chị bằng cách trả tiề.n lương khá cao cho chị hàng tháng, bên cạnh đó, cũng tạo điều kiện cho chị ôn thi Đại học để năm sau thi lại. Và năm sau đó, chị đã đỗ vào một trường Đại học ở thành phố với số điểm rất cao.
Chị vẫn quán xuyến việc nhà thay mẹ tôi, từ việc chợ búa, cơm nước, giặt giũ... đều một mình chị đảm đương. Trong thời gian ở đó, chị xin bố mẹ tôi cho chị đi học thêm Tiếng Anh và nội công gia chánh... và bố mẹ tôi rất vui khi có được một người giúp việc chăm chỉ, thông minh và khéo léo như chị. Chị chưa bao giờ khiến bố mẹ tôi phật lòng mà trái lại, chị luôn khiến bố mẹ tôi hài lòng vì những việc chị làm, về những thành tích chị đạt được trong học tập, cũng như luôn học hỏi những món ngon để nấu cho gia đình tôi.
Kể từ ngày có chị, căn nhà của chúng tôi lại ấm cúng hơn bởi sau một ngày làm việc và học tập căng thẳng, gia đình chúng tôi lại được quây quần với nhau bên mâm cơm ấm nóng. Cuộc sống tưởng như đang rất hạnh phúc thì đã có một biến cố khiến cuộc sống gia đình chúng tôi đảo lộn hoàn toàn.
Với sự khéo léo nấu ăn ngon của chị đã khiến bố tôi từ bỏ thói quen đi ăn nhà hàng buổi trưa để trở về nhà với mâm cơm chị nấu. Mẹ tôi bận rộn với công việc ở cơ quan nên chẳng trưa nào ở nhà, còn tôi hầu như phải học cả ngày nên tôi thường ở lại trường ăn trưa và nghỉ ngơi. Có lẽ cũng vì quá tin tưởng vào chị và chồng mình nên mẹ tôi không để tâm đến những nguy cơ đang rình rập hạnh phúc gia đình mình.
Mẹ tôi đã bị ô sin cướp đi niềm hạnh phúc lớn lao nhất của cuộc đời mình (Ảnh minh họa)
Và rồi một hôm, tôi được nghỉ học buổi chiều nên trở về nhà giữa trưa. Xe của bố tôi vẫn dựng ngoài sân, xe đạp của chị vẫn ở đấy, mâm cơm trên bàn đã ăn xong và chưa kịp dọn... Tôi cảm thấy có điều gì đó bất thường trong ngôi nhà này bởi chị vốn là một người cẩn thận, chưa bao giờ quên dọn dẹp mỗi khi ăn cơm xong... vậy tại sao hôm nay lại như thế? Bố tôi và chị ở đâu khi xe của hai người vẫn đang còn dựng ngoài sân?
Tôi đi qua phòng bố mẹ thì cửa vẫn đóng kín mít... vừa lên đến tầng ba, tôi bắt đầu nghe thấy những tiếng rên rỉ của chị... "Có lẽ nào..." - tôi tự hỏi và trong lòng cảm giác như bị lửa đốt. Vừa tò mò, vừa sợ hãi... nhưng tôi vẫn muốn tìm cho ra sự thật. Và rồi... hỡi ôi! Tôi không thể tin nổi những gì mình đang nhìn thấy. Là bố đấy thôi, là chị đấy thôi... hai con người ấy đang trần truồng như nhộng trên chính chiếc giường của chị, trong chính ngôi nhà của gia đình chúng tôi. "Tại sao lại như thế?" - Tôi như muốn hét lên cho tất cả mọi người biết. Tôi không thể tin được những gì mình vừa chứng kiến lại là sự thật. Một người bố tôi hằng tôn kính, một người chị tôi coi như ruột rà, má.u mủ... Vậy mà tại sao họ lại có thể làm những chuyện động trời như thế này trong chính ngôi nhà của chúng tôi? "Các người đang làm gì vậy?" - Tôi hét lên như một kẻ điên loạn...
Từ ngày chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng ấy, tôi bị trầm cảm một thời gian dài. Không lâu sau đó, bố tôi cũng đã thú nhận với mẹ tôi về mối quan hệ lén lút của ông và chị ta bấy lâu nay... nhưng tôi thật sự không ngờ, bố tôi bảo đấy là tình yêu đích thực của ông ấy và hai người họ không thể sống thiếu nhau được. Và khi hai người họ rời khỏi ngôi nhà này thì chị ta đã mang bầu được ba tháng.
Mẹ tôi chấp nhận để bố ra đi khi ông không còn tình yêu dành cho mẹ nữa. Bố tôi nhường lại căn nhà này cho hai mẹ con tôi và mua một căn hộ nho nhỏ để hai người họ chung sống với nhau. Bây giờ, đứa con trai của họ cũng đã được 7 tuổ.i... nhưng tôi chưa một lần nhận cậu em trai ấy, cũng như từ mặt luôn người bố vô trách nhiệm và bà "mẹ kế" lọc lõi, mưu mô đã cướp đi niềm hạnh phúc lớn lao nhất của hai mẹ con tôi.
Cuộc đời lắm nỗi nghiệt oan như vậy đấy các bạn ạ! Mẹ tôi thành đạt, giỏi giang, có vai vế trong xã hội và cũng là một người phụ nữ tốt, đã cưu mang chị ta học hành, không tiếc tiề.n của để chu cấp cho chị ta như con cái trong gia đình... vậy mà cuối cùng cũng bị chính chị ta cướp đi niềm hạnh phúc duy nhất của cuộc đời mình.
Bố tôi có lẽ đang hạnh phúc bên người vợ hai của mình và cậu con thơ, còn tôi và mẹ vẫn sống lặng lẽ như hai cái bóng trong căn nhà rộng lớn này. Người đàn ông trụ cột không còn tồn tại trong gia đình, mẹ tôi vẫn một mình gánh vác nuôi tôi ăn học hết mấy năm Đại học cho đến bây giờ... Mẹ vẫn tươi cười, vẫn vui vẻ, vẫn rất thành công trên con đường công danh của mình... nhưng tôi hiểu, trong lòng mẹ vẫn mang một vết thương rất lớn... và vết thương ấy sẽ không bao giờ có thể lành nguyên trong lòng người phụ nữ bị ô sin cướp mất chồng, người đàn ông bà đã từng yêu thương nhất.
Nga Ly ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Tình xưa yêu dấu! Em không còn giữ nữa giấc mơ có anh bên đời (Ảnh minh họa) Dù anh là một người hoàn hảo nhưng trong mắt em, anh vẫn là người thầy, người tình đã từng mang đến cho em thật nhiều niềm hạnh phúc! Anh! Không biết từ bao giờ thời gian đưa anh đến và đi thoáng qua cuộc đời em như một...