Tình yêu cao đẹp
Anh đến với tôi như làn gió. Anh đem đến cho tôi niềm vui, niềm hạnh phúc, cho tôi biết thế nào là cảm giác được một người quan tâm, chăm sóc.
Nhưng đó chỉ là khoảnh khắc rất ngắn ngủi. Anh không bao giờ thuộc về tôi.
Tôi gặp anh qua một người bạn. Cuộc gặp chưa đầy năm phút, chỉ kịp hỏi tên nhau. Nhưng từ giây phút đầu tiên tôi đã bị nụ cười rất duyên và đầy chất nam tính của anh thu hút.
Sau đó, tôi và anh thường xuyên liên lạc với nhau qua điện thoại. Những tin nhắn rất ngắn gọn nhưng lại tràn ngập tình cảm. Tôi thấy cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn. Mỗi ngày trôi qua tôi đều chờ đợi tin nhắn của anh. Đôi lúc thấy mình thật ngốc. Tình yêu của tôi không giống như mọi người. Không gặp gỡ, không đi chơi, chỉ qua những dòng tin nhắn rất ngắn gọn. Nhưng tôi cần có thế mà thôi.
Tôi vốn không được khéo tay cho lắm. Từ nhỏ, tôi chưa bao giờ biết đan là gì. Nhưng vì anh, vì yêu anh, tôi bắt bản thân mình phải học đan, phải tập đan. Tôi quyết tâm dù cho thế nào cũng phải đan cho anh một chiếc khăn. Những mũi đan đầu tiên khó khăn biết bao, đã bao lần tôi định từ bỏ. Có những đêm các bạn trong phòng đã ngủ nhưng mình tôi vẫn thao thức bên ánh đền với que đan. Có hôm mệt quá tôi thiếp đi lúc nào không hay, tỉnh dậy lại chăm chú vào việc đan, quên hết tất cả.
Những mũi đan bắt đầu đẹp hơn, đều hơn. Nhưng để có được điều đó, đôi bàn tay nhỏ nhắn của tôi đau lắm. Cuối cùng tôi cũng hoàn thành công việc. Chiếc khăn đầu tiên do tôi làm ra, để tặng người tôi yêu. Chiếc khăn vô cùng ý nghĩa. Tôi mong chờ ngày được trao tận tay anh. Tôi nghĩ thầm chắc anh sẽ rất bất ngờ và sung sướng.
Đúng như tôi dự đoán, anh rất vui. Anh cầm lấy món quà một cách trân trọng và nhìn tôi trìu mến. Giây phút ấy mọi thứ xung quanh tôi như dừng lại, tôi đắm chìm trong niềm hạnh phúc. Anh nắm lấy tay tôi, nói một cách rất dịu dàng: ” Cảm ơn em gái của anh nhiều nhé”.
Video đang HOT
Tôi không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. “Em gái”. Tại sao? Anh vừa cho tôi hi vọng, sao lại dập tắt nó?
Anh kể cho tôi nghe về một người con gái mà anh – người tôi yêu – đang thầm thương trộm nhớ. Nghe cách anh kể, nhìn cách anh nói về cô gái ấy, tôi biết rằng anh yêu cô ấy rất nhiều.
Anh quen cô ấy trên một tuyến xe buýt trong một lần va chạm. N (tên cô ấy) bị liệt, phải ngồi xe lăn. Sau lần ấy hai người vẫn thường xuyên đi cùng một tuyến xe. Càng ngày anh càng để ý đến N, quan tâm tới N nhiều hơn. Anh bảo anh muốn được chở che, chăm sóc và là bờ vai vững chắc cho cô ấy nương tựa. Anh muốn làm tất cả cho N để xoa dịu những nỗi đau và hàn gắn những vết thương, những thiệt thòi cô ấy phải chịu đựng.
Nghe anh kể về cuộc đời của N, tôi thương cô nhiều lắm. Tôi nhận thấy mình còn may mắn và hạnh phúc hơn N nhiều. Hình bóng của N cứ len lỏi trong tôi. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ N cần anh và anh cũng thế. Đó sẽ là một cuộc tình đẹp. Mặc dù rất yêu anh và muốn anh là của riêng mình, nhưng tôi biết rằng tình yêu phải xuất phát từ hai phía. Có cố gắng mấy, tôi vẫn chỉ là em gái trong lòng anh thôi. Tôi sẽ chôn chặt mốt tình đơn phương, yên phận làm em gái bé bỏng. Chân thành cầu chúc cho anh hạnh phúc.
Theo Dân Trí
Hố sâu tội lỗi
Tôi giờ đây chỉ có cảm giác hận thù... (Ảnh minh họa)
Giá như ở đời ai cũng tốt cũng lương thiện thì có lẽ tôi sẽ không bị dồn vào đường cùng thế này, tôi sẽ kể tiếp cho các bạn nghe tiếp câu chuyện của tôi. Kết cục bi thảm của cuộc đời...
Chỉ sau một ngày khi tôi gửi những tâm sự của mình lên báo thì cũng là ngày tôi phải nhập viện và mất đi giọt máu của mình với tâm trạng tan nát, tôi đã mất tất cả. Cuộc sống cũng sụp đổ, tương lai tăm tối, còn đau đớn nào hơn khi biết rằng tai nạn mình gặp phải lại là một sự sắp xếp cố tình gây ra. Tại sao? Tại sao anh và gia đình anh không cho tôi có được con đường sống chứ? Tại sao họ cũng là con người mà họ lại nhẫn tâm và độc ác đến vậy?
Tôi chỉ là một người phụ nữ, là một người mẹ muốn bảo vệ con mình bảo vệ mình để có thể làm những điều tốt nhất cho con mình, tôi không bắt anh và gia đình anh phải chịu trách nhiệm phải có nghĩa vụ với tôi và đứa trẻ. Tôi không ngờ rằng anh đã lên kế hoạch và cũng nhẫn tâm thực hiện kế hoạch đó đối với mẹ con tôi.
Xã hội hiện nay tiền tài địa vị, danh vọng hình như là rất quan trọng, nó quan trọng đến mức mà anh và gia đình anh nhẫn tâm hủy hoại cả cháu của mình. Tôi không biết sẽ sống ra sao ở tương lai phía trước nữa đây? Chẳng lẽ cái nghèo cũng là một cái tội sao?
Ngày định mệnh của cuộc đời tôi, ngày mà tôi mất đứa con của mình vĩnh viễn đó là ngày 02/01/2011. Niềm vui năm mới chưa kịp đón nhận thì tôi tiếp tục lại phải đón nhận những bi kịch đau đớn, tôi không thể bảo vệ được con của mình đã đánh mất giọt máu của mình ở tuần thứ 8 và một cái kết luận nghiệt ngã tôi rất khó có con sau này.
Khi tôi gặp tai nạn, không một ai ở bên cạnh chỉ có một mình gánh chịu nỗi đau mất con, nỗi đau tâm hồn, nỗi đau thể xác. Tôi đã nhờ chị y tá ở bệnh viện gọi điện cho anh ta nhưng anh ấy cũng không nghe máy, cuộc sống thật có quá nhiều bất ngờ. Khi mà tôi đang nằm trong bệnh viện đang phải gánh chịu mọi mất mát thì mẹ anh gọi điện cho tôi và nói rằng: "Mày là cái thá gì mà đòi lấy con trai tao, mày không có cửa để đặt chân vào được gia đình nhà tao đâu. Cái loại con gái lăng loàn"
Tôi cố gắng không khóc cố gắng kìm nén nỗi đau nhưng không hiểu sao nước mắt mình vẫn rơi, tôi làm gì lên tội mà gia đình anh đối xử với tôi như vậy. Giờ đây tôi cũng chẳng còn nước mắt để khóc nữa, trong lòng tôi giờ đây chỉ có duy nhất một chữ Hận mà thôi.
Tôi đã đi sai đường để rồi không còn cơ hội quay lại để làm lại nữa rồi... (Ảnh minh họa)
Tôi không gây ra tội lỗi gì với gia đình anh ta, vậy mà gia đình anh ta lại nhẫn tâm chà đạp tôi dồn tôi vào con đường cùng không cho tôi có được lấy một con đường để sống. Cuộc sống của tôi giờ đây chẳng còn gì nữa rồi, tôi cũng chẳng thiết tha cuộc sống ngập tràn đau khổ nhục nhã này nữa rồi. Giờ đây tôi phải làm thế nào đây? Tôi tự hỏi không biết đâu mới là nỗi đau tột cùng nhất.
Trong mỗi con người luôn tồn tại cái ác và cái thiện, nhưng đối với gia đình anh ta hình như không phải như vậy. Họ đem sự ác độc của họ trút hết lên đầu tôi, đối với họ thì con trai họ không có tội mà người có tội là tôi lên tôi phải gánh chịu toàn bộ mọi chuyện
Con đường phía trước sao mà dài quá, âm u tăm tối quá đi mất. Tôi cũng chẳng biết rằng mình tồn tại được đến bao giờ với tình trạng này nữa, bản thân tôi cũng có tội với bố mẹ mình nhiều quá. Giờ tôi vừa là người thất Đức và cũng là người con bất Hiếu rồi.
Tất cả mọi chuyện xảy ra tôi cũng chẳng dám đổ lỗi cho ai cũng chẳng dám trách ai nữa cả, tôi đã không còn gì để mà cố gắng để mà mạnh mẽ nữa. Cái giá mà tôi phải trả quá lớn, tôi đã đi sai đường để rồi không còn cơ hội quay lại để làm lại nữa rồi.
Trong tôi giờ đây chỉ có cảm giác hận thù, tôi mất lòng tin vào tất cả. Tôi cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường không giàu sang, không tiền tài địa vị. Tôi không thể nào đối trọi được với anh và gia đình anh cả, chẳng lẽ tất cả mọi nỗi đau mà gia đình anh gây ra tôi đều phải đón nhận và buông xuôi sao?
Một bài học quá đắt về tình yêu, về lối sống sai lầm của bản thân. Tôi mong rằng cái kết cục đau đớn này sẽ không xảy ra thêm cho một bạn gái nào nữa, các bạn hãy tự bảo vệ mình đừng để rơi vào hố sâu tội lỗi như tôi.
Theo Tintuconline
Bố bỏ mẹ... chạy theo ô sin Là bố đấy thôi, là chị đấy thôi... hai con người ấy đang quấn riết lấy nhau trên giường chị ta, trong chính ngôi nhà này (Ảnh minh họa) Là bố đấy thôi, là chị đấy thôi... hai con người ấy đang quấn riết lấy nhau trên giường của chị, trong chính ngôi nhà của gia đình chúng tôi. Sau khi đọc được...