Tính quá hóa… dại
Anh bạn thân của gia đình tôi là một trí thức, đã trải qua một lần đổ vỡ, bỗng một hôm tâm sự rằng bây giờ có tục huyền thì anh sẽ không lấy các cô tân thời xinh đẹp ở thành phố nữa, mà sẽ lấy… gái quê.Lấy một thôn nữ “không biết gì” chỉ biết lo lắng việc nhà hầu chồng kính chồng, chứ lấy vợ khôn quá đâm rắc rối lắm chuyện.
Vợ tôi nói: “Lại hội chứng đàn ông lười rồi. Cuộc đời đâu có cho ai được xả hơi đâu. Lúc nào cũng phải chiến đấu hết. Lúc còn trẻ chiến đấu học hành, thành đạt, lo chồng lo con, lo sức khỏe vẻ đẹp, đủ các thứ lo. Chỉ có đám đầu đất mới ngồi không yên ổn ở nhà, để chồng lao ra chiến đấu và cho mình thế là hạnh phúc”. Cô ấy hùng hồn lên án.
Và vợ tôi kể ra câu chuyện một ông ở cơ quan cô ấy. Anh chàng này có tiền có nhà, sau khi ly dị vợ cũ thì một mình nuôi thằng con trai út. Thấy mệt bở hơi tai. Nghĩ mình có lỗi với con nên anh ra sức chiều chuộng nó. Cuối cùng là tạo ra một cậu ấm chỉ sống đời ảo. Nghĩa là nó lên mạng đến khuya, chơi game đến nỗi mặt mày xanh lè, không hứng thú gì chuyện học hành. Nó không hỗn hào cãi cọ gì, nhưng cứ ỳ ra đó, chẳng thể hiện gì. Chẳng chơi với ai, không mê đá banh với bạn bè. Lạ lắm.
Ngày xưa khi bố nó bằng chừng đó thì thôi suốt ngày không thấy ở nhà. Đi bắt cua bắt lươn, đi câu, bơi sông, hái trộm quả xanh, chọc chó nhà hàng xóm, cả đám con trai kéo nhau ra bãi đánh bi đánh đáo, đá banh. Người lúc nào cũng khét mùi nắng. Ăn đói, nên hay tụ tập nướng cá luộc khoai nghĩ ra bao nhiêu cách nướng. Lấy đất sét bọc con cá lại cho vào lửa đốt. Nấu cơm ống tre như bây giờ thiên hạ gọi là cơm lam, mua bộn tiền như đặc sản. Có biết đâu “người ta” đã ăn đã làm ra nó từ thuở lên 10. Không biết văn minh nhân loại thế là tiến hay lùi?
“Bây giờ trẻ con khổ quá!” – Anh chàng thay giọng. Ngày xưa kêu mình khổ, ăn đói mặc rách, thiếu thốn đủ thứ, làm gì có cả một cuốn tập giấy trắng đem ra vẽ lăng nhăng như bây giờ. Nghĩ về thời thơ ấu, có lúc anh đã nói: “Xưa mình khổ, không được học hành tử tế, sống hoang dã”. Nay anh lại đem những chuyện hoang dã ấy ra so sánh với thằng con, rồi cho là mình sướng hơn, còn nó khổ quá! Khổ vì có quá nhiều băng đĩa, nhiều trò game quá, thiên hạ kêu ca nghiện ngập, có cả bệnh viện nước ngoài chữa bệnh nghiền game đó thôi!
Mệt mỏi quá, anh tính bây giờ kiếm một cô vợ nhà quê hiền lành bảo bọc lấy cha con mình. Chứ anh cảm thấy kiệt sức rồi. Đùng một cái, anh lấy cô… bán bún ở gần nhà. Là vì con anh khi lỡ bữa hay chạy ra đó ăn ghi nợ rồi bố ra thanh toán hằng tuần. Cô này sắc sảo tháo vát, có vẻ như nói gì thằng con anh cũng nghe.
Yên ổn một thời gian, lại thấy anh kêu ca: “Cô ấy đơn điệu quá ông ạ. Sinh hoạt kiểu gì đâu, đầu lúc nào cũng như cái máy tính xoay tiền. Mà tôi có khiến cô ấy đi kiếm tiền đâu. Nhưng xoay ra tiền là bản chất của cô ấy rồi hay sao ông ạ”. Tôi nói: “Được cái này phải mất cái kia, ông muốn người ta tháo vát hầu hạ cha con ông thì thôi cái chuyện thông minh học thức, không bao giờ quan tâm chuyện tâm tình viển vông. Chứ ông đòi lấy một bà rành thời sự quốc tế, phân tích chính trị chính em thì làm sao đòi bả nấu ăn ngon, chịu ngu hơn mình, chỉ ở nhà quẩn quanh nội trợ? Trời có cho ai tất cả bao giờ?”.
Anh ta cãi: “Ông thấy không, xã hội Tây họ văn minh, vợ người ta vừa đẹp vừa thông minh vừa ăn diện vừa ở nhà lo chồng con mà đâu có lép vế đâu. Vẫn làm bạn của chồng được. Chứ đâu có là con ở. Đâu có làm ôsin, mà có vợ đàng hoàng. Bà xã tôi nói: “Quê hay tỉnh không là vấn đề đâu ông ơi. Mà là văn hóa. Vợ Tây ở nhà chăm con nhưng họ đâu có ngu. Toàn bác sĩ, kỹ sư, chuyên gia, nếu không cũng là những người giỏi giang trong xã hội, do điều kiện gì đó mà họ tạm ở nhà một thời gian nuôi con, chứ họ đâu có thất học. Họ cũng chẳng kém cạnh về lương bổng, các chế độ xã hội, cho nên họ đâu có bị bạo hành nhiều như xứ kém phát triển”.
Video đang HOT
Thì ra là ông bạn tính nhầm khi “xả hơi”. Tưởng thoát cái rắc rối phức tạp, đòi hỏi cao của thành phố để tìm gái quê yên lành. Ngờ đâu là cái phải có không phải là quê hay tỉnh, mà là văn hóa mới chết! Mà đã có văn hóa, đâu ai chịu ngu?
Tính quá, hóa ra mình… dại thì có. Làm gì có chuyện xả hơi. Thiếu gì anh chàng có vợ ở nhà chu toàn, lại còn muốn một cô bồ thông minh làm bạn, biết trò chuyện, biết làm đẹp, biết sát cánh giúp đỡ giải quyết khủng hoảng một cách chuyên nghiệp, và nếu đẻ con, sẽ biết đẻ con thông minh…
Theo afamily
Đùng đùng phá thai vì... giận chồng
Không ít cái thai bị phá bỏ chẳng phải vì có dị tật hay do xuất hiện vào thời điểm bố mẹ chưa cưới nhau hoặc chưa đủ điều kiện nuôi dưỡng, mà chỉ vì bà mẹ giận người đàn ông của mình.
Vì hận chồng mà "giết con"
Hoàn đón nhận tin mình có bầu và tin chồng ngoại tình gần như cùng lúc. Vợ chồng họ và cả đứa con trai 8 tuổi chờ đợi thành viên thứ tư đã lâu, và họ ước đó là một tiểu công chúa. Vào buổi sáng Hoàn nín thở thấy que thử hiện lên hai vạch, Trung - chồng chị đang đi công tác Sài Gòn. Chị định gọi điện cho anh ngay, rồi kìm lại vì muốn đó là món quà bất ngờ khi anh trở về. Vả lại, Hoàn phải đi siêu âm và biết chắc cái thai phát triển tốt đã.
Mấy ngày sau, Hoàn nhận được một email lạ, tiết lộ chuyện ong bướm của chồng chị với cô trợ lý, cùng loạt ảnh thân mật của họ trong chuyến công tác dài ngày gây dựng văn phòng phía Nam. Hoàn thấy đất trời sụp xuống, nỗi hận bùng lên.
Hoàn đã hy sinh cả tiền đồ xán lạn của mình để chăm lo cho gia đình, giúp chồng tập trung chồng phát triển sự nghiệp. Với khả năng của chị, lẽ ra chị không chỉ là một phó phòng nhỏ nhoi như bây giờ. Và để lấy anh, chị cũng chấp nhận bị gia đình giàu có của mình từ mặt. Sau gần chục năm, Trung đã gây dựng được cơ đồ từ đôi bàn tay trắng. Bức tranh viên mãn của họ tưởng chỉ còn thiếu một mảnh ghép: sự ra đời của đứa con gái. Và khi nó xuất hiện, Hoàn mới biết những mảnh còn lại đã rơi đâu mất.
Nhận được tin "vợ băng huyết nặng, về gấp", Trung hớt hải bay ra Hà Nội. Cô y tá nói với anh khi Hoàn vẫn thiêm thiếp trên giường: "Vì chị ấy không giữ gìn sau khi nạo thai". Nạo thai ư? Trung rụng rời. Cứ như là giả ngủ để chờ đến phút ấy, Hoàn mở bừng mắt, nhìn chồng nở nụ cười lạnh lẽo: "Vâng. Nếu biết có một người cha phản bội, nó sẽ không muốn được sinh ra làm gì". Rồi bằng giọng yếu ớt nhưng đều đều, chị tuôn ra nỗi hận chất chứa trong lòng, khiến Trung hiểu hết sự tình.
"Vậy là cô đã giết con gái tôi?". "Không. Chính anh giết nó, chính anh đấy", Hoàn dằn từng tiếng với giọng vừa ai oán vừa hả hê.
Ảnh minh họa
Độc chiêu "dằn mặt" chồng
Đức hốt hoảng khi đi làm về thấy vợ nằm bẹp trên giường, mặt xanh rớt: "Dung, em ốm à?". Anh lăng xăng pha nước cam cho vợ uống: "Cố lên nào, đừng để con chúng ta bị mệt lây". Không ngờ cô vợ trẻ nhăn mặt: "Đừng nhắc đến nó nữa". Đức không hiểu, nhưng linh cảm chuyện chẳng lành, anh túm lấy vai Dung hỏi dồn, và vợ anh cho biết cô đã bỏ thai chiều hôm đó. Đó là cách cô trừng phạt anh vì hứa mà không giữ lời.
Đức cưới Dung khi anh đã 45 tuổi, còn cô mới 22, xinh đẹp và khỏe mạnh. Trước đó anh đã có một cuộc hôn nhân 10 năm với mối tình đầu của mình. Đức yêu chị sâu đậm, vì thế dù chuyện hiếm muộn của họ có nguyên nhân từ chị, anh vẫn không ly hôn hay kiếm con ở ngoài như sự thúc giục của gia đình mà kiên trì đưa vợ đi chạy chữa. Nhưng nỗi thất vọng ngày một chồng chất sau mỗi lần trị liệu bất thành khiến cả hai mệt mỏi. Họ mâu thuẫn, dằn vặt nhau cả những chuyện không đâu, cuộc sống nặng nề, ngột ngạt như địa ngục. Cuối cùng, vợ Đức kiên quyết ly hôn để giải phóng cho chồng.
Dung lấy Đức vì anh giàu, lại chưa có đứa con nào nên nghiễm nhiên cơ nghiệp đó, sau này cô không phải chia sẻ với ai. Đức thì hy vọng Dung sẽ sớm sinh cho anh những đứa con. Và để tập trung cho mục tiêu này, anh bảo vợ bỏ công việc văn thư lương 3 triệu đồng, ở nhà lo chuyện con cái.
Đã lấy được chồng giàu, Dung chả thiết gì công việc, nhưng vẫn không chịu: "Em dại gì. Sau này anh chán anh bỏ em, em muốn xin việc thì ai nhận nữa, lúc đó nghề nghiệp không, tài sản không, lấy gì nuôi thân". Bằng cách ăn nói khéo léo, rồi Dung cũng "mồi" được cho chồng hứa sang tên cho cô ngôi nhà và một phần tài sản để cô yên lòng "làm nhiệm vụ".
Hầu như tuần nào, tháng nào Dung cũng nhắc chồng thực hiện lời hứa. Nhưng chẳng biết vì quá bận hay vì thấy mình trót "sẩy miệng" mà Đức cứ ậm ừ, hoãn binh mãi. Cưới hơn một năm thì Dung có bầu. Cô gấp gáp giục giã chuyện sang tên, còn Đức vẫn: "Em cứ lo đẻ đi, đâu còn có đó". Nói mãi không được, Dung dọa nếu anh không làm thì em phá thai đừng trách, Đức cũng chẳng lấy đó làm điều lo lắng. Chẳng bao giờ anh nghĩ vợ dám làm một chuyện như vậy, cho đến khi nó trở thành sự thực.
Thù hận thành ân hận
Phá thai để "dằn mặt" cũng là điều mà Tố Như từng thực hiện, nhưng đối tượng lại là... mẹ chồng. Chồng cô có 2 anh trai, nhưng ai cũng chỉ sinh toàn con gái, dù họ đều vượt rào sinh con thứ ba. Vì vậy, Như là niềm hy vọng cuối cùng của cả nhà. Thế nhưng khi đứa con đầu tiên cô sinh ra vẫn là gái, mẹ chồng kết luận: "Rồi nó cũng chỉ tọt ra thêm một vịt giời nữa thôi", rồi chấm dứt việc cố gắng tử tế với dâu út, trở về với bản chất ghê gớm, cay nghiệt của mình.
Suốt 5 năm sống trong sự hành hạ của mẹ chồng, Như nhiều lần muốn ra riêng nhưng chồng không chịu. Anh cũng chẳng hiểu cho nỗi khổ của vợ mà còn hùa theo mẹ để mắng Như. Chị định ly dị thì lại có bầu. Lần bầu bí thứ hai, Như yếu mệt hơn trước rất nhiều, nhưng mẹ chồng chẳng những không bớt việc cho mà còn dè bỉu chị lấy cớ để lười nhác, rằng đẻ vịt giời thì quý hóa gì. Chồng cũng bảo có phải chửa lần đầu đâu mà nhõng nhẽo.
Lúc đầu Như định gác lại ý định ly hôn, chờ con sinh ra cứng cáp, xem chồng có thay đổi không rồi tính tiếp, nhưng giờ thì chị quyết ra đi. Cái thai đã ngoài 3 tháng nhưng Như vẫn quyết bỏ. Bởi chị không đủ sức nuôi con một mình, và việc cái thai là con trai khiến chị nảy ra ý nghĩ cay độc: trả thù mẹ chồng. Phá thai xong, chị về luôn nhà mẹ đẻ, bảo em gái gọi điện thông báo cho nhà chồng: cái thai đã ra, và nó là con trai. Cả gia đình chồng chết lặng.
Tất cả những phụ nữ phá thai vì nỗi hận của mình đều đạt được điều họ muốn: được nhìn thấy "đối phương" đau đớn tái tê. Nhưng khi sự hả hê nhạt đi, chính họ phải chịu nỗi đau đó. Giờ đây khi đã ly hôn, Tố Như chỉ ước thời gian quay lại, chị sẽ giữ đứa con trai của mình, dù phải chịu khổ khi nuôi nó. Nhưng đã muộn.
Hoàn cũng vậy, chị xót cho đứa con vô tội đã mất quyền sống vì cơn giận cá chém thớt mù quáng của mẹ. Sau vụ đó, chồng chị chấm dứt với cô trợ lý, hai người cố gắng hàn gắn lại gia đình hạnh phúc và trong chừng mực nào đó đã thành công. Nhưng chuyện kia vẫn lẩn quất đâu đó và sẽ là nỗi day dứt suốt đời của cả hai vợ chồng.
Còn Dung thì bị chồng bỏ ngay sau hành động dại dột. Là người khát con, anh ghê sợ và không sống nổi với người phụ nữ dám bỏ con chỉ vì tài sản hay giận chồng.
Theo afamily
Chồng cặp bồ vì vợ... quá bản lĩnh Vân mới đưa đơn ly hôn cho chồng cách đây 2 hôm, và những ngày tiếp theo cô chờ đợi 1 quyết định...Cái ngày phát hiện ra chồng ngoại tình, cách đây 7 tháng, Vân vẫn chưa tin đó là sự thật. Cô cứ nghĩ chồng đang trêu mình như mọi ngày, thậm chí còn đồng tình trêu lại. Hôm đó đi làm...