Tình phụ tử kéo gã “đồ tể” quay đầu vào “rọ”
Là hàng xóm láng giềng với nhau thế nhưng một người vì công việc, một người vì miếng cơm manh áo mà Tuấn đã sinh lòng căm tức khi anh Tâm thường xuyên đẩy, đuổi không cho mình buôn bán…
…Cảm thấy người hàng xóm đang dồn mình vào bước đường cùng, Tuấn cầm dao đâm chết anh Tâm rồi bỏ trốn.
7 năm trời chui lủi ở Campuchia, Tuấn vẫn quay quắt nhớ về gia đình và đứa con thơ mà ngày Tuấn ra đi nó mới đầy tuần tuổi. Gã không ngờ khi vừa về đến nhà thì đã tra tay vào còng và phải trả giá cho hành vi sai trái bằng chính mạng sống của mình.
Tuấn đón án tử hình.
Lý lịch “ma cô”
Nói đến Nguyễn Văn Tuấn (SN 1978, ngụ quận 4, TP.HCM) nhiều người dân sống trong con hẻm nhỏ ấy vẫn phải liếc mắt dè chừng lo sợ bởi “tiếng tăm” của gia đình bị cáo này. Ngày trước, cha mẹ Tuấn sống ở quận 4. Sau này cha mẹ Tuấn đưa các con đến hẻm 245 Nguyễn Trãi này sinh sống.
Là con trai thứ trong gia đình có 5 anh chị em nhưng Tuấn được cha mẹ thương yêu chiều chuộng hơn tất cả vì tính tình hiền lành nhất. Chỉ học hết lớp 1, Tuấn nghỉ học rồi ở nhà rong chơi cùng đám bạn cùng xóm. Khi gia đình chuyển về quận 1 thì Tuấn đã 12 tuổi. Tuy chưa trưởng thành nhưng Tuấn cũng tìm mọi cách “kiếm tiền” để tiêu xài.
Đi đêm cũng có ngày gặp ma, trong một lần bán ma tuý cho “mối” quen biết, Tuấn bị tóm gọn cả người lẫn lẫn hàng. Năm đó Tuấn mới 20 tuổi và phải nhận mức án 7 năm tù cho tội “Mua bán trái phép chất ma tuý”. Với tính tình ương ngạnh, lì lợm, Tuấn ở tù mà chẳng được xem xét giảm án một ngày nào.
Ngày Tuấn bị bắt, không ai biết gã đi đâu. Hỏi gia đình Tuấn thì chỉ biết con trai cưng của họ đi làm ăn xa. Bởi thế, khi trở về Tuấn vẫn là một thanh niên ngoan hiền, không tì vết. Ngay sau ngày ra tù, Tuấn được cha mẹ hỏi cưới cho cô vợ kém 5 tuổi.
Phạm tội vì không có tiền mua sữa cho con?
Không nghề nghiệp, không học vấn, cả hai vợ chồng Tuấn sống nhờ vào cả cha mẹ. Thấy đối diện hẻm là siêu thị với lề đường rộng rãi, đông người qua lại, vợ chồng Tuấn liền tính đường làm ăn. Sau nhiều ngày bàn bạc, cha mẹ Tuấn cho tiền để con trai làm vốn mua giày dép về bán dạo. Chọn ngày lành tháng tốt, một ngày đầu tháng 11/2005, Tuấn dọn hàng ra khởi đầu buôn bán.
Video đang HOT
Mặt hàng giày dép lúc này đang được ưa chuộng nên khi “shop bán dạo” của Tuấn khai trương thì có rất nhiều người đến ủng hộ. Đang vui mừng vì có nhiều khách thì đội dân phòng của phường Nguyễn Cư Trinh đến làm nhiệm vụ.
Trong số đó có anh Nguyễn Văn Tâm là người cùng xóm với Tuấn. Thấy anh Tâm, Tuấn mừng rỡ vì nghĩ anh này sẽ giúp mình. Tuy nhiên do đang làm công vụ nên anh Tuấn không thể vì tình làng xóm. Mặc dù anh Tâm đã nói Tuấn thu dọn hàng rồi từ từ hãy tính. Nhưng nhìn khách hàng đi dần, Tuấn cảm thấy bực bội nên cự cãi với anh Tâm. Hai bên đã được công an phường hoà giải nhưng Tuấn vẫn ấm ức.
Mấy ngày sau đó mỗi khi Tuấn có ý định dọn hàng thì lại thấy đội dân phòng của anh Tâm đi tuần nên thôi. Nhìn vợ và đứa con mới sinh còn đỏ hỏn, Tuấn cảm thấy bế tắc khi không có tiền mua cho con hộp sữa. Bao đêm nằm suy nghĩ Tuấn buồn bã khi cuộc đời mình đang ở trong ngõ cụt và anh Tâm chính là người đã dồn Tuấn vào bước đường cùng.
Với suy nghĩ đó, khoảng 21 giờ ngày 15/11/2005, Tuấn lấy một con dao Thái Lan giấu trong người và lên xe đi tìm anh Tâm để trả thù. Khi chạy đến trụ sở dân phòng khu phố 8 trước nhà số 245/1A đường Nguyễn Trãi, phường Nguyễn Cư Trinh thì Tuấn dựng xe ở đầu hẻm, đi bộ đến chỗ anh Tâm đang ngồi. Tuấn không nói năng mà rút dao trong người đâm liên tiếp 3 nhát vào ngực và chân anh Tâm.
Trúng dao, anh Tâm loạng choạng bước đi thì Tuấn tiếp tục dùng dao đâm thêm một nhát vào chân anh này rồi bỏ chạy. Anh Tâm được bạn bè đưa đến bệnh viện Sài Gòn cấp cứu nhưng vì vết thương đâm thủng tim nên đã tử vong ngay sau đó.
Trở về nhận án tử
Sau khi đâm anh Tâm, Tuấn lấy xe tẩu thoát khỏi hiện trường. Trên đường trốn chạy, Tuấn phi tang con dao. Trong quá trình 7 năm lẩn trốn, Tuấn chui lủi sang Campuchia. Tuy nhiên, nỗi nhớ thương cha mẹ, vợ con vẫn không thôi cháy bỏng trong lòng Tuấn.
Những tưởng chính quyền đã “quên” bẵng vụ giết người năm nào, Tuấn quyết định trở về thăm nhà. Khi Tuấn vừa trở về nhà thì đã bị lực lượng chức năng bắt giữ theo lệnh truy nã.
Vừa qua, TAND TP.HCM đưa vụ án ra xét xử lưu động tại con hẻm nơi gây án, Tuấn không khỏi đau đớn khi thấy những gương mặt thân quen. Trong hàng trăm người dự khán hôm đó, hầu hết là những người hàng xóm của Tuấn. Thế nhưng những ánh mắt thương yêu, thiện cảm dành cho bị cáo này lại chẳng được nhiều.
Sau khi nghị án, HĐXX nhận định hành vi của Tuấn là côn đồ, hung hãn khi quyết tâm giết người. Ngoài việc đã có tiền án, Tuấn còn có nhiều tình tiết tăng nặng khác như chưa khắc phục hậu quả, trốn truy nã gây khó khăn cho lực lượng chức năng…
Vì những lẽ trên, HĐXX quyết định tuyên phạt Nguyễn Văn Tuấn mức án tử hình về tội giết người. Dường như biết trước mức án sẽ dành cho mình, Tuấn thản nhiên đón nhận đúng như bản chất con người gã. Nhìn vẻ ngông nghênh của Tuấn, hàng trăm con người lao xao bàn tán. Hầu hết mọi người đều đồng tình với mức án đúng người đúng tội nhưng đâu đó có tiếng khóc thút thít của trẻ thơ…
Theo Dantri
Nợ nần do 'nhậu thiếu'... công an xã đi cướp xe ôm
Bị nợ nần bủa vây, một công an viên âm thầm trộm roi điện, còng số 8 rồi đi cướp.
Sự việc xảy ra trong nhà không một ai biết, mãi đến khi Phương bị cơ quan CSĐT bắt, cả gia đình mới vỡ òa trong sự ngỡ ngàng. Không riêng gì gia đình của Phương, những người hàng xóm của y cũng không thể nào tin được một cán bộ công an xã vốn hiền lành lại cả gan làm việc như vậy.
Túng tiền công an xã đi... cướp
Ngày 27/6, nguồn tin từ cơ quan CSĐT công an huyện Châu Thành (tỉnh Sóc Trăng) cho biết, cơ quan này vừa phối hợp với các cơ quan chức năng tỉnh Sóc Trăng để di lý đối tượng Trần Minh Phương (SN 1986, công an viên xã Thiện Mỹ, huyện Châu Thành, tỉnh Sóc Trăng) từ địa bàn xã Hòa Lợi (huyện Bến Cát, tỉnh Bình Dương) về địa phương để điều tra làm rõ hành vi cướp tài sản táo tợn. Nạn nhân của Phương là tài xế xe ôm Nguyễn Văn Tám (ngụ cùng địa phương với Phương).
Theo cơ quan CSĐT, sau khi đưa Phương về trụ sở để lấy lời khai, Phương đã khai nhận hành vi phạm tội của mình. Nguyên nhân dẫn Phương đến hành động đó bắt nguồn từ món nợ lâu ngày mà Phương không có khả năng chi trả. Quá túng thiếu, không biết phải xoay xở như thế nào nên Phương quyết làm liều một phen. Trước khi hành động, Phương đã lấy trộm tại cơ quan mình công tác một roi điện và một còng số 8 rồi chờ cơ hội hành động.
Ngôi nhà nghèo khổ của hai mẹ con.
Theo hồ sơ điều tra, tối ngày 28/5, sau một chầu nhậu lấy can đảm, Phương gọi xe của ông T., vốn hành nghề xe ôm, và nhờ ông T. chở đi công chuyện. Ngồi sau xe của người tài xế tội nghiệp, Phương thấp thỏm chờ đợi cơ hội ra tay. Khi đến đoạn đường vắng từ huyện Mỹ Tú lên TP. Sóc Trăng, lợi dụng lúc không có người, trời lại vào buổi tối nên Phương quyết định ra tay hành động. Phương kêu ông T. chạy xe chậm lại rồi bất ngờ dùng roi điện chích vào người khiến ông này ngã gục, bất tỉnh nhân sự.
Chưa yên tâm, Phương còn dùng còng số 8 để còng tay nạn nhân lại. Thấy mọi việc đã khá ổn, hắn lục túi nạn nhân lấy được 500 ngàn đồng và chiếc xe máy còn khá mới. Sau này, chiếc xe máy Phương khai bán được 12,6 triệu đồng. Không rõ số tiền này đã đến được tay những con nợ của Phương hay chưa, nhưng chỉ sau khi gây án không bao lâu thì Phương đã bị thành viên Câu lạc bộ Phòng chống tội phạm xã Hòa Lợi (huyện Bến Cát, tỉnh Bình Dương) phát hiện và bắt giữ.
Từ lúc Phương gây nên tội cho đến khi bị bắt, mẹ của y, bà Nguyễn Thị Tây (55 tuổi) và những người anh em trong gia đình đều không hay biết chuyện gì. Cả những người dân sống ở ấp Mỹ An (xã Thiện Mỹ) cũng vô cùng ngạc nhiên, bất ngờ trước tội trạng của Phương. "Trước giờ tính tình nó hiền lành, không làm mất lòng ai. Không ngờ nó lại có thể gây nên chuyện cướp bóc như vậy, trong khi đó nó lại là công an nữa chứ", một người dân ấp Mỹ An cho biết. Vậy đâu là quá trình làm tha hóa đạo đức dẫn đến hành vi trộm cướp của một công an viên xã?
Phương tại cơ quan CSĐT.
Nợ chồng chất vì... ham nhậu
Ngày 27/6, PV tìm đến gia đình của Phương để hiểu rõ hơn về hoàn cảnh và những mối quan hệ của y với người thân trong gia đình. Trong căn nhà nghèo nàn của mình tại đầu ấp Mỹ An, xã Thiện Mỹ, bà Tây, mẹ của Phương lê từng bước khó khăn ra đón khách. Trò chuyện với phóng viên, là một người mẹ bà Tây đã giãi bày hết tâm sự của mình, không chút giấu giếm.
Bà Tây cho biết, Phương là con thứ tư trong gia đình có 5 anh chị em. So với những anh chị em của mình, Phương có phần khá hơn khi là một công an, được nhận lương của Nhà nước. Những người con còn lại của bà Tây ai nấy đều phải đánh vật với miếng cơm manh áo, chạy ăn từng bữa. Sau khi học xong phổ thông, Phương nghỉ học và là một trong những thành viên tự nguyện bảo vệ trật tự cho ấp Mỹ An. Phấn đấu được một thời gian, Phương được đề bạt lên làm công an viên của xã Thiện Mỹ hơn hai năm nay.
Cũng theo lời người mẹ khốn khổ, tuy có con làm công an nhưng bà chưa được nhờ vả một điều gì. Phương rất ít trò chuyện cùng gia đình. Nhà cách cơ quan công an xã chỉ vài trăm thước nhưng chẳng mấy khi Phương ở nhà mà đều ăn uống ngủ nghỉ tại cơ quan. Lâu lâu Phương lại về tắm rửa, giặt mấy bộ đồ, chẳng nói chẳng rằng gì với mẹ rồi lại đi. Dù tiền bạc làm ra không đủ nuôi bản thân mình, nhưng Phương lại sa đà vào rượu chè.
Với tư cách của một người công an phục vụ nhân dân, đó là một hành động khó có thể chấp nhận. Hậu quả của những lần rượu chè đã quá rõ do cách đây hơn 2 tháng, Phương bị cấp trên kỷ luật đình chỉ công tác vì trong một lần nhậu nhẹt đã có xích mích với những đồng nghiệp khác. Sau khi xảy ra sự cố đó, Phương càng sa vào nhậu nhẹt, công việc gần như bỏ bê hẳn, thi thoảng lắm người dân mới thấy Phương đi tuần kiểm tra an ninh trật tự.
Bà Tây, mẹ của Phương.
Mối quan hệ của Phương và gia đình diễn ra bình thường, không có điều gì là căng thẳng. Bà Tây cho biết, tính tình của Phương vốn ít nói ngay cả với những người trong nhà. Con cái cũng đã lớn hết, bà Tây cũng không biết góp ý như thế nào. Chính vì điều đó, không ai có thể ngờ rằng Phương liều mình cướp của là vì thiếu nợ. Bà Tây rầu rầu nói: "Tôi đoán nó nợ người ta chừng hơn chục triệu thôi chứ không nhiều đâu. Trước khi xảy ra vụ nó cướp xe người ta, có một vài chủ nợ của nó đến đây tìm tôi để đòi, mỗi người chừng vài trăm nghìn đến hơn triệu đồng. Tôi đợi nó về nhà rồi hỏi chuyện, nó kêu là thiếu tiền người ta do mua bia, rượu để nhậu. Tôi mắng nó vài câu rồi bảo nó đi kiếm việc gì khác để làm. Nó cũng chẳng nói lại gì, thế là mấy hôm sau nó gây ra chuyện".
Bà Tây nhớ lại, đêm hôm xảy ra vụ việc, Phương về nhà vào khoảng 9h tối. Lúc này nhìn Phương vẫn không có biểu hiện gì khác lạ, nhưng trên mặt, ở mắt có chỗ bị bầm, Phương kêu là do té xe. Hai hôm sau, Phương nói là đi Bình Dương để kiếm việc làm. Phương còn một người em ruột lên Bình Dương lập nghiệp đã lâu nên Phương nói với mẹ sẽ lên đó để kiếm việc làm. Vừa lên Bình Dương được vài ngày, Phương bị bắt và di lý về lại Sóc Trăng.
Bà Tây thất thần nhớ lại: "Nó đi Bình Dương được hai ngày rồi thì công an xã đến nhà hỏi nó có về nhà không, tôi trả lời thiệt tình và còn nói lại là nó đang ở Bình Dương nữa. Nghe người dân nói là nó tông xe làm người ta chết nên bỏ trốn, tôi lo lắm gọi điện kêu nó về để còn tính toán, ai ngờ khi nó về đến đây thì mới lộ ra là nó đi cướp của người ta. Không ai tin là nó có thể gây ra chuyện như vậy, không biết có phải tại rượu làm nó lú lẫn, hay nó bị bạn bè xúi dại nữa".
Bà Tây nhìn xa xăm nói khẽ: "Cuối tháng này thằng con trai tôi ở Bình Dương về đây sống với tôi, hai mẹ con có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo. Còn thằng Phương, tội nó gây ra nó phải chịu trách nhiệm trước pháp luật thôi. Nó là công an xã, hiểu luật mà còn phạm luật là điều khó mà chấp nhận được".
Bi kịch của người mẹ già
Ngày 27/6, đại diện UBND xã Thiện Mỹ (huyện Châu Thành, tỉnh Sóc Trăng) cho biết gia đình bà Tây thuộc hộ nghèo trong xã, chồng bà mất cách đây đã 7 năm. Các con của bà, đứa có gia đình, đứa làm ăn xa chỉ có mình Phương là ở chung với bà, tuy nhiên lại chẳng mấy khi y chịu ở nhà chăm sóc mẹ mà ăn ngủ tại cơ quan. Bà Tây sống lầm lũi một mình buôn bán lặt vặt qua ngày kiếm từng cắc bạc lẻ cố tự nuôi sống mình. Từ khi Phương bị bắt, quán nước nhỏ bé của bà không có đến một người khách, ai nấy cũng ngại, cũng sợ dính líu.
Theo vietbao
Gã bán dép vỉa hè đâm chết anh dân phòng bị lĩnh án tử Vì bị nhắc nhở không cho bán dép lấn chiếm vỉa hè, Tuấn đã dùng dao đến tận trụ sở đâm chết cán bộ dân phòng phường rồi bỏ sang Campuchia lẩn trốn. Tuấn bị bắt sau 7 năm trốn lệnh truy nã và phải đền tội bằng án tử. Ngày 26/6, TAND TPHCM đã mở phiên tòa lưu động, xét xử sơ...