Tình nhân của tình nhân
Ngay khi cầm tập hồ sơ bước vào căn phong ấy, Lan đã biết mình khó có thể bước chân ra. Chỉ còn một cách duy nhất là ở lại đó, ở lại đó mãi cho tới khi nào có thể.
Người đàn ông đó ngồi ngược chiều ánh sáng, vầng hào quang bao quanh người ấy hay là vì mắt Lan nhìn người ấy mà phát ra hào quang? Nàng chỉ biết, đó chính là cái cảm giác mà chưa có bất kì người đàn ông nào có thể mang lại cho Lan, nhất là ngay trong một giây đầu tiên chạm mặt. Choáng ngợp! Đó là hai từ duy nhất có thể diễn ta chính xác cảm giác khi ấy của nàng. Choáng ngợp tới mức, Lan không còn nhớ mình đã nói gì, giới thiệu gì và trả lời những gì. Nàng chỉ biết, nhất định mình phải gặp lại người đàn ông ấy. Người đàn ông có đôi mắt màu nâu thâm trầm quyến rũ. Người đàn ông có nụ cười còn sáng hơn cả ánh mắt trời và ấm hơn cả bếp lửa giữa đêm đông, Người đàn ông có đôi vai rộng rãi, bao dung và vững trãi… Người đàn ông ấy, khi gặp thứ thông điệp tuyệt vời mà Lan có thể cảm nhận được đó chính là: Hãy lại gần tôi hơn! Và chỉ cần nắm lấy tay tôi, em sẽ có cả thế giới!
Tại sao trên đời này, Thượng đế lại có thể thiên vị đến như vậy cho nhan sắc của một người đàn ông? Và bất công đến thế cho những người phụ nữ vây quanh anh?
Và câu cuối cùng mà Lan nhớ khi bước ra khỏi căn phòng ấm áp và thoang thoảng mùi hoa Ly quyến rũ ấy chính là: Rất vui được gặp em! Có lẽ, tôi sẽ học thích hoa Lan xem sao!
Đến tận khi bình tĩnh lại và bước về phòng mình, nàng mới nhớ là đã nói với anh một câu: Anh thích hoa Ly vàng? Anh mỉm cười gật đầu. Và thế là nàng bị trôi theo cái nụ cười hơi mím môi ấy, để miệng nàng đột ngột rớt ra một câu: Hoa Lan cũng rất đẹp đó anh!
Tại sao Giám đốc của công ty lại mang về cho phòng kinh doanh một người đàn ông tuyệt vời đến vậy? Anh khiến cho mấy cô nhân viên điên đảo. Nhưng cũng chính vì có anh mà nhân viên phòng kinh doanh làm việc hiệu qủa hơn, chăm chỉ hơn, đi sớm hơn,về muộn hơn… Còn Lan, bỗng dưng, Lan cứ ngỡ, mình vẫn còn là một cô gái độc thân, và người đàn ông bên cạnh nàng suốt bốn năm đại học bỗng dưng như một thứ hơi nước biến mất. Biến mất hoàn toàn trogn trái tim nàng. ở nơi ấy, chỉ còn lại một người đàn ông khác. Đúng, anh chính là người đàn ông trong mơ của nàng.
Và đêm ấy, người đưa Lan về cũng chính là anh. Anh đã đỡ nàng xuống giường, ấp áp,
vòng tay qua cổ nàng và đặt nàng xuống thật nhẹ nhàng
với giấc mơ ngọt ngào của nàng.
Chỉ có người đàn ông trong mơ ấy mới có thể khiến nàng điên đảo và ngây dại đến thế. Mới khiến nàng phải mệt mỏi vì phải vận dụng hết những gì nàng có để có thể gây ấn tượng với anh. Sự cố gắng của nàng và cả những người khác thật tuyệt vời. Tới chính giám đốc cũng vui mừng ra mặt. Cuối tháng, sếp mà mời cả phòng nàng cùng trưởng phòng đi nhậu một bữa.
Và chính trong bữa đó, Lan đã uống say, nàng uống say chỉ là để có đủ dũng cảm mà nói một câu:
Chính, em thích anh, vô cùng thích anh…. Anh sẽ là của em!…
Cái câu nói ấy ghi tạc trong lòng nàng, trong trái tim nàng, và vò xé cắn rứt nàng trong từng đêm. Và hôm nay, nàng đã nói được ra câu ấy với tất cả sự chân thành và nồng nàn nhất của con tim. Không cần biết anh nghĩ gì, không cần biết ai nghĩ gì… Bởi nàng chỉ cần biết một điều là trái tim nàng tha thiết được cất lên những lời ấy!
Và đêm ấy, người đưa Lan về cũng chính là anh. Anh đã đỡ nàng xuống giường, ấp áp, vòng tay qua cổ nàng và đặt nàng xuống thật nhẹ nhàng với giấc mơ ngọt ngào của nàng. Nhưng nàng tham lam vô cùng. Đôi môi ấy đang ngay phía trên nàng, đôi môi mà bao nhiêu đêm nàng muốn được áp môi mình lên thật cuồng nhiệt và nồng nàn. Nhưng khi, nàng gần chạm được vào anh, thì anh lên tiếng:
Đừng, tôi không phải là dành cho em. Tôi cũng yêu hoa lan, nhưng là theo cách giống như em, chứ không phải theo cách mà em nghĩ.
Lan như tỉnh rượu. Chính anh khiến nàng mê muội trong thứ men tình ngây ngất ấy, rồi chính anh lại là thứ thuốc giải thật đắng môi:
Tại sao em không thể… không thể yêu anh!?
Vì tôi không phải dành cho em!
Anh có vợ con rồi! Nếu vậy, cho em l.àm t.ình nhân thôi!
Không, tôi chưa có vợ con!
Video đang HOT
Vậy thì sao?
Tôi có người tình của mình rồi!
Vậy em muốn l.àm t.ình nhân bí mật của anh!
Lan, em là cô gái trong sáng và tốt bụng. Tôi không muốn em hủy hoại đời mình vì tôi!
Nếu em muốn… không, nhất định là em muốn… dù có c.hết, em cũng muốn!
Mùi hương từ anh, phảng phất mùi hoa ly quyến rũ ấm nồng. Nàng muốn, thật sự là nàng khao khát được áp mặt lên cơ thể anh, được hít hà thứ hương vị đàn ông tuyệt vời ấy. Thứ khát khao có thể đốt cháy cả tâm can nàng. Khiến nàng mê muội.
Mắt Lan nhắm lại và nàng đợi từ Chính môt nụ hôn nồng nàn bất chấp. Nhưng không, anh chỉ hôn nhẹ lên má nàng rồi đặt lại lại gối. Lan như thấy mình vừa rơi tõm xuống một khoảng trống lạnh lẽo chơi vơi!
Nhưng sự khước từ của một người đàn ông lại có sức mời gọi và thách thức vô cùng lớn đối với một cô gái nhất định muốn có được anh ta! Sáng nào Lan cũng đến sớm và lặng lẽ mang những nhành làn tím cắm vào chiếc lọ trên bàn Chính. Nhưng khi nào trước khi ra về nàng cũng thấy nó đã được thay bằng những bông hoa ly vàng. Ngạo nghễ và quý phái. Chúng như đang mỉm cười ưỡn ngực tỏa hương đầy kiêu hãnh, cái sự kiêu hãnh của một kẻ chiến thắng.
Nàng bắt đầu thấy ghen tỵ. Và liệu, có phải chính tình nhân của Chính là người đã mang tất cả những bông hoa Lan xinh đẹp dịu dàng của nàng vất vào thùng rác để thay chúng bằng những bông ly vàng kia không? Vậy rút cuộc, người ấy là ai? Lan bỗng ghen, như thể chính nàng mới là tình nhân của anh.
Nàng nghĩ, dù sao cũng sắp đến ngày lễ tình nhân, nếu như anh có người tình, thì hẳn hôm đó người ấy cũng sẽ xuất hiện thôi. Nàng thôi không mua hoa Lan tím. Mà chỉ lặng lẽ đứng nhìn những nhành ly vàng rực rỡ như đang c.ao n.gạo vì chiếm hữu được anh ở trên bàn.
Chính vẫn giữ vẻ bình thản của mình. Còn nàng tự hỏi, có bao nhiêu người đàn ông sẽ phát
điên lên nếu nàng khóc, nếu nàng đ.ớn đ.au, nếu nàng v.an x.in… Vậy mà anh bình thản.
Cuối giờ làm việc, anh vẫn chưa về. Lan gõ cửa rồi bước vào:
Chính, anh còn chưa về sao?
Ờ, tôi chưa!
Anh biết hôm nay là ngày gì không?
Có liên quan tới em sao?
À, em nghĩ, thật ra… em vẫn chưa muốn bỏ cuộc!
Chính buông tập hồ sơ nhìn Lan rồi khẽ nói:
Lan à, tôi không phải là người em có thể yêu!
Lan nhìn như xoáy vào đôi mắt màu nâu thầm trầm và bình thản ấy. Nàng cảm thấy chính mình bất lực. Nàng chỉ muốn hét lên, hét lên thật lớn. Nàng đã không còn nhận ra mình, không còn chút sĩ diện, không còn màng tới lòng tự trọng của mình… Vậy mà anh vẫn thật tàn nhẫn. Giọt nước mắt không kìm được ứa ra hối hả lăn trên đôi má hồng mịn màng của nàng. Nàng thổn thức:
Vậy, anh hãy nói cho em biết vì sao?
Chính vẫn giữ vẻ bình thản của mình. Còn nàng tự hỏi, có bao nhiêu người đàn ông sẽ phát điên lên nếu nàng khóc, nếu nàng đ.ớn đ.au, nếu nàng v.an x.in… Vậy mà anh bình thản.
Vì tôi có tình nhân của mình rồi!
Là vợ anh?
Không!
Vậy là ai?
Là tôi!
Đột nhiên cánh cửa bật mở. Giám đốc bước vào. Đôi mắt không rời khỏi nàng. Còn Chính, mặt anh phớt đỏ. Nàng như c.hết đứng. Đó không phải là cái cảm giác hụt hẫng, mà là tắc thở. Nàng không thể nào thở được khi đứng giữa hai người đàn ông mà nàng vẫn luôn tôn trọng! Có lẽ, mãi mãi anh sẽ không thể thử yêu được hoa Lan tím!
Theo Ngoisao
Ừ, tôi yêu ả! (Phần 4)
Tôi vồ lấy điện thoại, bấm số gọi cho nàng. Dứt khoát là không! Nàng không thể đi như thế được.
Tôi nghĩ về việc có nên đuổi ả gái trên giường mình đi, nhường lại bầu không khí có vẻ "trong lành" chào đón nàng hay cứ để thế cho thêm phần kịch tích. Bỗng chốc tôi lại thích như thế. Tôi muốn thử xem khuôn mặt nàng sẽ biến đổi như thế nào khi nàng bước vào căn phòng này và bắt gặp một cô gái khác đang ở cùng tôi. Cũng không hiểu vì sao tôi lại muốn biết biểu hiện, cảm xúc của nàng lúc đó. Tôi thấy thích! Vậy thôi.
Tôi cười khoái trá nghĩ tới cảnh tượng đó. Hẳn là nàng sẽ nghệt mặt ra, hoặc đôi mắt sẽ ánh lên những tia lửa đầy tức tối. Cứ nghĩ tới cảnh ấy tôi lại thấy vui trong lòng. Tôi ngồi dậy, khoác chiếc áo choàng còn để mặc cho ả gái đó nằm trên giường của mình hậm hụi. Trong lúc chờ nàng, tôi châm một điếu thiếu và bắt đầu nghĩ ngợi vẩn vơ.
Tiếng chuông cửa vang lên. Tôi vẫn giữ phong cách thủng thẳng như mọi khi. Chẳng có gì phải vội khi mà nàng đã là người chủ động tìm đến tôi. Nhìn lại trên giường của mình, ả gái kia đang thiếp dần đi. Tôi lẳng lặng ra mở cửa. Nàng đấy! Nàng đang xuất hiện trước mắt tôi, không khác dáng vẻ mọi khi mà nàng thường "chiêu đãi" mọi người tại văn phòng làm việc là mấy. Nhưng lần này nàng buông xõa mái tóc thay vì buộc túm lên đầy đơn điệu. Một vài lọn tóc buông rủ trên gương mặt nàng làm cho nàng mềm mại và đẹp hơn thì phải. Nhưng có một chút gì đó tiều tụy.
Tôi muốn thử xem khuôn mặt nàng sẽ biến đổi như thế nào khi nàng bước vào căn phòng này và bắt gặp một cô gái khác đang ở cùng tôi. (Ảnh minh họa)
Nàng bước vào phòng, có khựng lại đôi chút khi nhìn lên chiếc giường của tôi nhưng thần thái trên gương mặt nàng chẳng có gì thay đổi. Nó làm tôi bị hụt hẫng. Có cảm giác của sự tức tối nữa. Nàng quá bản lĩnh hay là đã quen với cảnh này. Tôi nói một câu chữa ngượng:
- "Cô ấy là bạn anh! Kiểu bạn mà... Em biết rồi đấy... Tại em đến gấp quá nên anh cũng không kịp nói gì".
Nàng im lặng, đưa mắt nhìn khắp căn phòng của tôi và dừng lại ở bức tranh về người thiếu nữ k.hỏa t.hân. Nàng khẽ mỉm cười: "Em hiểu".
Nàng bước tới chiếc ghế toan ngồi xuống thì ả gái ấy bất chợt tỉnh giấc. Hai người đàn bà nhìn nhau, một bên đầy vẻ ngạc nhiên và giận dữ vì sự xuất hiện của kẻ kia, còn một bên là ánh mắt vô hồn, ngây thơ như thể sẵn sàng chào đón thêm một thành viên mới cho cuộc vui.
Ả ta chẳng ngại ngần, hằm hổ xông tới trước mặt nàng:
- "Cô là ai?".
Nàng bình thản đáp trả:
- "Cô có phải chủ nhà không?"
Ả kia cũng vênh mặt lên đầy ghê gớm:
- "Tất nhiên là không nhưng tôi..."
- "Vậy thì đừng hỏi gì cả. Chúng ta giống nhau cả thôi. Phải không anh?"
Nàng đá đuôi nheo mắt về phía tôi, có ý muốn dồn sự phân giải về kẻ được gọi là chủ nhà. Tôi gật đầu và ả ta tức tối. Ả hằm hằm cầm túi đồ đạc bước ra khỏi nhà không quên đóng sầm cánh cửa.
Tôi có cảm giác mình như là một kẻ đang nhận ban phát ái tình từ nàng. Nàng đến với tôi khi nàng thích và ra đi khi nàng đã chán chê. (Ảnh minh họa)
Chỉ còn mình tôi và nàng ở trong nhà. Lần này thật khó đối diện. Hôm ấy tôi có hơi men trong người và khung cảnh hoàn toàn khác khiến tôi có thể ôm nàng ngay tắp lự mà không ngượng ngùng. Nhưng lần này, tôi quá tỉnh, còn nàng thì đang ngồi ở một chiếc ghế cách xa giường ngủ. Làm thế nào nhỉ? Làm thế nào để tôi bước tới, ôm nàng vào lòng cho thỏa những ngày qua mong đợi. Chưa bao giờ tôi thấy mình lại ngượng ngịu như vậy. Có cảm giác như tôi không còn là chính mình khi đứng trước mặt nàng. Tôi mất mọi bản năng mà trước nay tôi vốn dĩ tự hào về nó.
Nàng tiến tới bên tôi, ôm tôi vào lòng. Lúc này, tôi có cảm giác nó giống như một thứ gì na ná tình yêuchứ không phải thứ tình nhục dục. Cái ôm của nàng sao mà ấm áp. Hơi ấm từ người nàng tỏa ra một thứ gì đó thật nhẹ nhàng, thánh thiện. Tất nhiên, chúng tôi vẫn kết thúc cuộc ôm ấp đó trên giường. Nhưng lần này bên nàng, tôi cứ có cảm giác gì đó rất khó định nghĩa. Tôi cứ thấy trào lên trong lòng một sự hậm hực. Tôi có cảm giác mình như là một kẻ đang nhận ban phát ái tình từ nàng. Nàng đến với tôi khi nàng thích và ra đi khi nàng đã chán chê. Khi tôi cần nàng nhất, nàng vẫn không thèm đoái hoài đến tôi. Điều mà trước đây tôi thường làm với những cô gái khác.
- "Anh có rượu không?"
Nàng phá tan bầu không khí im lặng sau những phút giây cuồng nhiệt giữa hai chúng tôi bằng một câu hỏi không thể táo bạo hơn.
- "Tất nhiên là có, em muốn loại nào?".
- "Gì cũng được"
Chao ôi, tôi thấy nàng sao mà mới mẻ. Chúng tôi nâng cốc. Tôi nhâm nhi nhấp một ngụm nhỏ, nhìn lại thấy nàng ngửa cổ lên trời tu ực một cái: cạn ly! Nàng uống như có vẻ đang nuốt một nỗi niềm u uất vào lòng. Gương mặt nàng ửng đỏ, không rõ vì nàng ngượng hay vì rượu nhưng nhìn nàng lúc này thật hấp dẫn. Tôi ôm ghì lấy nàng. Tôi thiếp đi vào giấc ngủ. Trong mơ, tôi thấy mình đang hôn nàng, ngọt lịm.
Không! Dứt khoát là không! Nàng không thể đi như thế được. (Ảnh minh họa)
Tôi thấy đầu nặng trịch khi tỉnh dậy, quờ quạng tìm nàng và tôi giật b.ắn người khi thấy chiếc giường trống không, còn mình tôi trơ trọi. Tôi rảo mắt khắp nhà tìm nàng nhưng không thấy bóng dáng. Trên bàn, một mấu giấy nhỏ được đặt ngay ngắn:
- "Em lấy đúng bằng số t.iền lần trước trong ví anh. Chúc anh ngủ ngon!"
Tôi vồ lấy điện thoại, bấm số gọi cho nàng. Không! Dứt khoát là không! Nàng không thể đi như thế được. Tôi đã quên không hỏi nàng về địa chỉ nơi nàng sống. Nhưng đầu bên kia chỉ vang lên một âm thanh vô vọng: Nàng tắt máy!
Theo VNE
Dư âm của cuộc tình buồn Em chứng tỏ cho mọi người thấy em là cô gái bị phụ tình vì em yêu thương chân thành. Nhưng em sai rồi! Phải đến khi nhìn thấy anh đau khổ, em mới biết mình đã sai như thế nào. Em mãi đắm chìm trong cơn mộng mị của tình cũ, dày vò mình thôi chưa đủ, em còn làm người yêu...