Tình nhân ‘bùng nợ’, giờ phải ăn nói làm sao với chồng?
Tôi quá dại dột khi cho tình nhân vay toàn bộ khoản tiết kiệm của mình với hi vọng anh sẽ trả đủ cả vốn lẫn lãi, nhưng giờ anh không có khả năng trả nên đã “bùng nợ”.
Hai vợ chồng tôi lấy nhau được 11 năm, chồng tôi vốn là người hiền lành chịu khó và chăm chỉ. Tôi làm nhân viên nhà nước ở văn phòng còn anh làm ở xưởng sản xuất, công việc dù không phải quá nặng nề nhưng cũng không nhàn hạ như tôi. Bù lại lương của chồng tôi thì cao hơn, mặc dù so với thiên hạ chẳng đáng là bao nhưng nhờ chịu khó tích cóp tiết kiệm, hai vợ chồng tôi đã mua được căn nhà nhỏ. Sau khi trả hết nợ, hai vợ chồng bắt đầu tích cóp để tiết kiệm sau này cho con học hành rồi để phòng thân.
Nói chung, cuộc sống vẫn còn thiếu thốn và khó khăn nhiều nên khi hai vợ chồng lấy lương về hay có những khoản làm thêm, mỗi tháng hai vợ chồng cũng bỏ túi tiết kiệm một ít còn lại để trang trải mua sắm đồ đạc cho căn nhà cộng với cho hai đứa con ăn học. Chồng tôi rất tin tưởng tôi, anh giao cho tôi toàn bộ tay hòm chìa khóa nắm giữ tài chính trong gia đình, bao nhiêu t.iền lương thưởng được lĩnh anh đưa hết, chỉ giữ lại một ít để đi uống trà rượu với bạn bè hay đám hỏi.
Tôi cũng không phải là đứa hoang phí nên nếu có dư t.iền tôi cũng đưa hết vào sổ tiết kiệm. Dù mới được hơn 100 triệu nhưng tôi vui lắm, chồng tôi cũng thấy vui, khi bạn bè thì nhiều người vẫn phải ở nhà thuê trong khi đó chúng tôi đã có của ăn của để. Đúng là niềm vui của một đôi vợ chồng nghèo.
Thế rồi tôi đã ngoại tình, chuyện mà chính tôi cũng không ngờ tới. Người đàn ông đó là một đối tác của cơ quan tôi, anh ta đang làm chủ ở một công ty tư nhân. Ngay đầu tiên gặp nhau anh ta đã buông lời tán tỉnh nhưng tôi không mảy may để ý, thế rồi do công việc và tôi là người phải chủ động giao dịch với anh ta nên anh ta rất hay gọi điện hoặc nhắn tin để hỏi thăm tôi. Ban đầu tôi chỉ trả lời xã giao nhưng dần dần những tin nhắn ấy cứ đến như một thói quen, khiến cho tôi hôm nào không nhận được tin nhắn của anh ta lại thấy nhớ nhớ và không tập trung làm việc được.
Chồng tôi anh hiền lành và thoải mái, nhưng anh lại rất cục mịch và không tinh tế. Chẳng bao giờ biết tặng cho vợ bó hoa hay một món quà nào vợ thích, nhiều lúc tôi mua một chiếc váy về anh nhìn xong lại phàn nàn bảo tôi rằng mua quá nhiều để làm gì trong khi tôi mặc chiếc nào cũng giống y chang nhau, hết xòe lại ôm rồi lại suông. Tôi rất chán, thành ra chuyện ăn mặc của tôi, tôi yêu cầu anh không được can thiệp nữa để mặc tôi tự xử lý.
Video đang HOT
Tình nhân “bùng nợ”, giờ phải ăn nói làm sao với chồng?
Sau 2 tháng nhắn tin qua lại thì tôi bắt đầu rung động với người đàn ông kia thật. Điều này tôi không thể nghĩ đến. Mấy chị đồng nghiệp ở cơ quan tôi có biết chuyện này nhưng chẳng ai quan tâm vì nói thật là mỗi người cũng đều có tình nhân ngoài vợ ngoài chồng. Anh hơn tôi 2 t.uổi, đã li dị vợ và hiện sống một mình ở luôn tại công ty. Tôi cũng không hiểu vì sao anh lại không tán tỉnh một cô gái nào đó độc thân mà lại hướng đến tôi mặc dù trông tôi cũng không quá nổi bật. Tự dưng có một người quan tâm tinh tế, luôn biết nói những lời có cánh khiến tôi rung động thật sự, tôi trở nên điệu đà hơn và hay chú ý làm đẹp hơn. Chồng tôi thì vốn anh đã ít can thiệp đến cuộc sống của tôi nên với anh mọi việc cũng chẳng có gì thay đổi.
Tôi giấu chồng ngoại tình như thế đến nửa năm thì tình nhân của tôi anh nói công việc của anh đang gặp khó khăn, tôi đến công ty của tình nhân và biết hiện giờ anh đang nợ 3 tháng t.iền nhà và rất nhiều t.iền nợ đối tác. Anh nói tôi cố gắng vay hộ anh để anh xử lý nốt chỗ nợ này xong anh sẽ trả tôi luôn. Sau hai đêm suy nghĩ, tôi quyết định rút 100 triệu đưa cho anh vay vì nghĩ tin anh và cũng biết địa chỉ nhà và công ty của anh rồi.
Nhưng chỉ hơn một tuần sau đó không thấy anh liên lạc, điện thoại của anh tắt máy, công ty của anh đóng cửa do chủ lấy nhà, tôi đến nhà anh thì bố mẹ anh đã chuyển về quê để tránh con nợ và tôi không biết anh đang ở đâu.
Một tháng nay tôi như ngồi trên đống lửa, chỉ cầu mong một cuộc điện thoại hay tin nhắn của anh gọi đến cho tôi nhưng đáp lại là sự im lặng. Tôi phải làm sao để ăn nói với chồng về khoản t.iền này trong khi tôi cũng không kiếm được ra để bù vào một khoản t.iền quá lớn như vậy. Xin hãy giúp tôi!
Theo Ngoisao
Tại sao ta luôn dễ mở lòng với người lạ?
Thật ra tôi cũng biết sớm hay muộn thôi, con người cũng sẽ đối xử với nhau không ra gì. Nhưng tôi không nghĩ sau khi b.ị đ.âm một nhát, te tua và thảm hại. Giật mình quay đầu lại, đó là người mà tôi đã từng dốc cả lòng mình mà tin tưởng và yêu thương.
Thường khi gặp chuyện gì đó, tôi thường có xu hướng tìm tới những gương mặt không hề thân quen, có khi cả năm chỉ nói chuyện đôi ba lần để tâm sự về những câu chuyện của mình. Thật ra tôi thì cũng không thiếu bạn thân, tôi cũng có nhiều mối quan hệ không xác định, nhưng có thì cũng để đấy thôi. Bạn thân ấy mà, có phải việc gì cũng nói được đâu. Cuộc sống mỗi người một khác, thân đến đâu cũng chỉ biết được một góc của nhau. Rồi khi lớn lên, dần sinh ra một tâm lý dè chừng bạn bè.
Chơi với cậu, nhìn thấy cách cậu ghét bỏ một ai đó thật đáng sợ, lại đ.âm ra lo lắng "Có khi nào tới lượt mình cũng vậy?". Thế nên, tâm sự với một người không thân quen, người ta nghe xong, xui thì cười vào mặt mình rồi chả thèm quan tâm vấn đề của mình là gì, hên thì an ủi một vài câu, rồi thôi. Mà vẫn thích như vậy, thôi là thôi, chứ không đủ thân quen để lúc buồn buồn lại bới móc ra mà bàn tán, mà soi mói. Hay là các kiểu như thế.
Ngay cả trong chuyện tình yêu, ừ mới yêu thì hạnh phúc đấy, cái gì cũng muốn nói cho người đó nghe, cái gì cũng muốn người đó biết, biết để mà hiểu, mà thông cảm, mà chấp nhận, mà để cái chuyện tình cảm này đi xa hơn. Nhưng thực tế là, thế giới 7 tỉ người, đếm trên đầu ngón tay được bao nhiêu người có thể đi với nhau tới phút cuối cùng? Người đi thì cũng đi rồi, chỉ có những bí mật còn ở lại. Thỉnh thoảng người ở lại lại lôi những bí mật đó ra để dày xéo người đi. Con người ghét nhau hơi thở, vốn dĩ là một sinh vật ích kỉ, đương nhiên không chịu được cảnh người đi dửng dưng để lại mình trong mớ chơi vơi. Cứ thế, làm đau lòng nhau. Rồi hình ảnh đẹp đẽ lúc đó cũng biến mất, để lại cho người đi cũng là một mối mơ tưởng méo mó và xấu xí.
Chơi với cậu, nhìn thấy cách cậu ghét bỏ một ai đó thật đáng sợ, lại đ.âm ra lo lắng "Có khi nào tới lượt mình cũng vậy?"
Thật sự nói hết mọi bí mật, mọi chuyện mình trải qua cho chỉ một người là điều vô cùng nguy hiểm. Bất cứ lúc nào muốn lại đi tìm người đó nói chuyện, đi đâu cũng hi vọng có người đó đi cùng, người đó đi đâu cũng muốn đi theo, chuyện tốt tìm người đó để kể, gặp cái gì tồi tệ cũng tìm người đó để than vãn, trước khi đưa ra quyết định cũng tìm người đó để hỏi ý kiến, lâu dần cứ dựa dẫm vào người đó. Thói quen lệ thuộc này vô cùng nguy hiểm, nếu một ngày người đó bỏ mình đi, há chẳng khác gì thế giới của bản thân sụp đổ hoàn toàn phải xây dựng lại từ đầu?
Thật sự nói hết mọi bí mật, mọi chuyện mình trải qua cho chỉ một người là điều vô cùng nguy hiểm. (Ảnh minh họa)
Thật ra tôi cũng biết sớm hay muộn thôi, con người cũng sẽ đối xử với nhau không ra gì. Nhưng tôi không nghĩ sau khi b.ị đ.âm một nhát, te tua và thảm hại. Giật mình quay đầu lại, đó là người mà tôi đã từng dốc cả lòng mình mà tin tưởng và yêu thương.
Nên rồi tôi có thói quen nói chuyện với người lạ, những người không quan trọng, không thân quen. Vì tôi biết họ sẽ chẳng để ý gì tới những bí mật của tôi đâu, mà những lúc đó tôi lại thật sự, thật sự rất cần có một ai đó lắng nghe. Hoặc chỉ để tôi nói thôi cũng được, nói cho xong phần tôi, rồi xong, chẳng còn quan hệ, chẳng còn dây dưa gì, tôi đỡ phải lo lắng mà người đó cũng chẳng cần phải lo nghĩ nhiều.
Con gái cứ trách con trai là loài sinh vật tàn nhẫn và tệ bạc, chỉ cãi nhau chưa được một chốc, quay ngoắt sang đã nói chuyện với người khác, rồi bảo là không tin tưởng mình. Tôi nói thật, cái gọi là tin tưởng, vốn dĩ nói về hai tâm trạng có thể hiểu được nhau như lẽ tự nhiên. Nếu như phải nói ra tất cả, vậy thì quá buồn chán và tẻ nhạt rồi.
"Thật ra không phải tôi muốn giấu em chuyện gì. Mà tôi tự hỏi, nếu sau này chúng ta không còn bên nhau nữa, liệu tôi và những bí mật tôi từng nói có được em cùng chôn xuống mồ không? Hay chỉ chôn mỗi mình tôi?"
Theo Guu
Tình cũ của anh vẫn chưa biết tôi là bạn gái mới Thật sự không biết liệu anh có thật sự yêu tôi, hay chỉ xem tôi là người thay thế vị trí của chị. ảnh minh họa Tôi và anh đã là bạn từ hồi cấp 3 cho đến tận những ngày học đại học, đã chẳng có gì nảy nở giữa chúng tôi hồi đó nhưng tình yêu đôi khi đến bất ngờ...