Tình đầu của… gái “bán hoa”
Là em. Đứa con gái vừa bước sang tuổi 23 được 2 tháng 13 ngày. Vậy là đã ngần ấy năm tháng của một kiếp người. Cũng là vừa tròn 3 năm kể từ cái ngày em chính thức bước vào “nghề”.
Có hàng trăm lý do khiến những người con gái như em bước chân vào cái nghề này, cũng như có hàng nghìn tên gọi khác nhau về cái nghề của chúng em.
Là “cave”, là “ gái điếm”, là “làm đĩ”, là “ bướm đêm”…Em tự chọn cho mình một tên gọi có vẻ hoa mĩ – “bán hoa”. Nhưng em biết, đằng sau cái thanh âm hoa mĩ kia cũng toàn là những hôi tanh và nhơ nhớp.
Phải rồi, người ta gọi những người phụ nữ là những bông hoa. Và đương nhiên rồi, tất cả những loài hoa đều đẹp. Từ một thiếu nữ tròn của tuổi mười sáu, đến một người đàn bà hơn hai mươi ba tuổi đầu nhàu nát cả về thể xác lẫn tâm hồn em đều nghĩ như thế.
Em cũng từng là một bông hoa đẹp. E ấp những cánh mỏng manh, ngạt ngào của hương thơm mỗi sớm mai. Tâm hồn của một thiếu nữ đang bước vào độ tuổi xuân thì sao mà trong thế, mà đẹp thế. Còn lại gì trong tâm hồn ấy là những trang nhật ký nhoà nước mắt. Là nơi em tìm lại được chút gì đó của mình.
“Ngày tháng năm. Hôm nay mình tròn 16 tuổi. Dạo này mình cứ hay nghĩ vẩn vơ. Có lúc ngồi trong lớp mà mình cứ nghĩ đi đâu đâu. Có hôm cô gọi mình lên bảng mà mình không nghe thấy, cô gọi mấy lần, cái Hoa bên cạnh phải nhắc mình. Cả lớp được một trận cười, còn mình thì xấu hổ, miệng ấp a ấp úng. Cô bảo mình tà tâm hồn treo ngược cành cây“
Những trang giấy lại nhoè đi, không biết bao nhiêu lần như thế.
“ Ngày tháng năm. Tan học tiết năm. Mình vào nhà xe để lấy xe. Chợt phát hiện ra trong giỏ xe của mình có gì lạ lạ. Nhìn quanh mà chẳng thấy kẻ nào đáng nghi ngờ. Chắc lại là trò đùa của một tên nào nghịch ngợm đây. Nhưng mình không thể ngờ được đó là một cành hoa Phượng to và một lá thư được dán một cách cẩn thận. Tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mất. Sợ ai nhìn thấy, mình dắt xe ra cổng thật nhanh và phóng như tên bắn. Về nhà mình mới lén lút bóc phong thư.
Thì ra là của một anh chàng lớp bên cạnh muốn làm quen với mình. Lại còn tặng riêng cho mình một bài thơ con cóc của hắn. Nhưng sao hắn lại biết mình thích hoa Phượng nhỉ?”.
Còn nguyên trong em là nhịp tim buổi đầu tiên thổn thức. Gặp anh lần đầu tiên sau vài ngày từ lúc em nhận được phong thư ấy. Má em đỏ bừng lên, hai tai nóng ran. Em chào anh rồi cúi mặt và chạy thật nhanh như sợ bạn bè nhìn thấy. Em cảm nhận được ánh mắt anh vẫn nhìn theo sau. Vẫn là những vần thơ được gập và dán cẩn thận trong một phong thư.
“Sao mình thấy run thế, tim đập thình thình, chỉ sợ mấy đứa trong lớp nhìn thấy lại trêu cho một trận. Mà cái anh này cũng lạ, hình như còn run hơn cả mình, đưa cho mình phong thư mà chẳng thấy nói được gì”.
Video đang HOT
Em vẫn mơ màng và vơ vẩn với những vần thơ của anh trong đầu cả trong những tiết học. Em thích hơn những tiết học văn. Giọng cô êm êm đọc những vần thơ tình của Xuân Diệu, của Nguyễn Bính. Em thấy mình và cả anh ở trong đó. Mãi sau này, em mới biết được anh chính là những rung động đầu tiên trong cuộc đời của em. Và mãi mãi sẽ không có lần thứ hai trên cuộc đời này.
“Minh sợ lắm. Mọi người vẫn nói rằng: yêu đương sẽ ảnh hưởng đến học tập. Đúng thế thật. Mình chẳng bị mấy điểm kém rồi còn gì. Nhưng lúc nào mình cũng thấy nhớ anh ấy. Thỉnh thoảng mình cứ giả vờ đi qua cửa lớp anh chỉ để liếc nhìn thấy anh trong lớp hoặc để anh được nhìn thấy mình. Mỗi lần như thế tim mình lại đập thình thình”.
Vẫn còn đó trong em là điệu múa “bài ca hy vọng” mà anh và em được múa đôi với nhau. Chẳng biết vô tình hay cố ý mà cô Bí thư đoàn trường đã chọn anh và em vào điệu múa do chính cô biên đạo trong dịp kỷ niệm ngày thành lập trường. Lần đầu tiên em được mặc áo dài. Em thấy mình bay vút lên trong từng bước chân của điệu múa. Anh trong bộ trang phục người lính, từng bước chân cũng mạnh mẽ, dứt khoát. Chẳng cần phải nói ra, chẳng cần phải thể hiện thì trong mắt mọi người em và anh đã trở thành một đôi thật đẹp.
“Mình vẫn cứ ngại ngùng mỗi khi mọi người trêu mình với anh ấy. Chắc mình và anh ấy múa đẹp lắm nên mọi người mới vỗ tay và hò reo to như thế. Sao cô lại biết mà ghép đôi mình với anh ấy múa nhỉ? Mình và anh ấy tập mãi cái đoạn anh ấy vòng tay qua eo mình và nhấc lên. Vừa khó, vừa ngại. Mình đã bảo cô hay bỏ đoạn ấy đi. Cô lại bảo rằng đó là đoạn đẹp nhất trong cả bài”.
Đã từ rất lâu rồi, em không viết nhật ký. Em gìn giữ nó như một thứ quý giá nhất của đời người con gái. Mà thật ra cái quý nhất và duy nhất em đã đánh mất nó tự rất lâu rồi còn đâu. Ngay cả cuốn nhật ký nhỏ này em cũng không còn giữ được nó trong sạch. Lật ngược cuốn sổ là chi chít những ô, ký hiệu và số. Đó là đánh dấu những lần nhơ nhớp trong cuộc đời em.
Người ta vẫn nói rằng: “đừng nghe cave kể chuyện”. Em cũng đâu muốn trải lòng mình. Em chỉ muốn tự tay đốt cho mình một nén nhang. Ai đó hãy nói với em rằng: Mọi tội lỗi trên đời này đều có thể gột rửa được. Em sẽ tiếp tục sống với một chút hy vọng mỏng manh; Em sẽ có thể yêu cuộc sống như yêu chính mối tình đầu của mình.
Nguyễn Thị Cúc (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Tình yêu và sự thật đau lòng
Tôi tin, tôi là người con gái đầu tiên và duy nhất của chồng tôi... (Ảnh minh họa)
Tôi tin, tôi là người con gái đầu tiên và duy nhất của chồng tôi. Thể xác của anh, tâm hồn của anh hoàn toàn thuộc về tôi và chỉ là của một mình tôi. Nhưng rồi...
20 tuổi, tôi và anh gặp nhau trong hội diễn văn nghệ các khối trường Đại học. Hôm ấy, phần thi hát đối giữa 2 trường, anh làm nhóm trưởng nhóm con trai, còn tôi làm nhóm trưởng nhóm con gái. Tàn cuộc, bọn con trai trong nhóm của anh mời nhóm chúng tôi đi ăn quẩy nóng để làm quen. Cũng nhờ có bữa quẩy nóng ấy mà sau này tôi với anh nên tình nên nghĩa.
Yêu nhau 5 năm mới làm đám cưới, ngần ấy thời gian gắn bó, tìm hiểu quá đủ để cho chúng tôi hiểu cặn kẽ về con người của nhau. Anh là người con trai điềm đạm, chín chắn và sâu sắc. Trong tình yêu tôi dành cho anh có cả sự kính trọng và ngưỡng mộ. Tôi vẫn thầm nhủ, ngoài người cha đáng kính, suốt cuộc đời này, tôi sẽ chỉ yêu và tôn thờ một mình anh.
Cô bạn gái thân trong nhóm tôi từng bước qua vài ba mối tình rỉ tai thì thầm: "Đàn ông không giỏi che giấu tình cảm như phụ nữ nên cứ để ý cử chỉ, hành động của họ là biết ngay. Bọn trăng hoa, có kinh nghiệm trên tình trường thường rất "có nghề" trong "chuyện ấy". Gã nào yêu lần đầu thì biết ngay, ngờ nghệch, ngố tàu lắm".
Nhất định là thế. Vì tôi là người con gái đầu tiên của anh nên đến hôn tôi, anh còn lóng nga lóng ngóng, run bần bật... Tôi lấy làm hãnh diện vì anh không mang "trái tim nhiều ngăn".
Có với nhau 2 mặt con, suốt 20 năm chung sống song chưa một lần, dù cho là vô tình, anh làm tôi bị tổn thương. Tất nhiên, đời sống vợ chồng chẳng thể nào tránh khỏi những lúc giận hờn, va chạm. Mỗi lúc như thế, anh luôn là người chủ động làm lành. Tính tôi vốn ngang tàng, ích kỷ, cố chấp nên biết mình sai nhưng chẳng bao giờ nhận lỗi.
Cuộc sống sẽ mãi êm đềm trôi nếu như không có một ngày... Trong thời gian chồng tôi đi công tác, một người đàn bà không hẹn trước đã tìm đến nhà và xin gặp tôi. Qua lời giới thiệu tôi biết "chị ấy" từng là bạn rất thân của chồng tôi suốt thời niên thiếu.
Trong tình yêu tôi dành cho anh có cả sự kính trọng và ngưỡng mộ... (Ảnh minh họa)
Tuy chưa một lần gặp mặt song đã có lần anh kể cho tôi nghe rất nhiều kỷ niệm đẹp giữa hai người. Rằng chị ấy hơn anh 4 tuổi, hồi bé chị ấy thường đứng ra bênh vực anh mỗi khi anh bị bọn con trai lớn tuổi hơn bắt nạt; rằng có lần anh bị ngã từ trên lưng trâu xuống, vỡ đầu, máu me nhễ nhại, một mình chị ấy vừa khóc vừa cõng anh chạy một mạch gần 3 cây số lên Trạm y tế sơ cứu; rằng mỗi khi ở bên chị ấy, anh luôn được chở che, bảo vệ; rằng hồi anh đi thi vào trường nội trú tỉnh, chị ấy dốc toàn bộ tiền tiết kiệm dúi vào tay anh làm lộ phí...
Nhắc đến chị ấy, anh hay thở dài: "Tội lắm. Chẳng ai tốt như chị ấy. Và cũng chẳng ai khổ như chị ấy. Vì chị ấy không biết chữ nên bị ông chú họ làm văn tự lừa bán về làm lẽ cho một lão già giàu có khát đẻ con trai"...
Trong thâm tâm, tôi thương và xót xa cho chị ấy. Mấy lần tôi giục, 2 vợ chồng về quê dò hỏi tin tức của chị ấy xem sao nhưng anh đều lảng tránh: "Biết giúp gì được cho chị ấy mà tìm. Ván đóng thuyền rồi". Tôi nhìn sâu vào mắt anh, anh tránh ánh mắt nhìn của tôi.
Giờ thì chẳng cần tìm nữa. Chị ấy đang hiện hữu trước mặt tôi. Qua lời anh kể, trong trí tưởng tượng của tôi, chị là người phụ nữ đẹp, hiền thục, đáng mến. Nhưng sao chị ấy tiều tụy, thiếu sức sống và già nua như chiếc lá sắp lìa cành. Tôi vồn vã hỏi thăm, tha thiết mời chị ở lại chơi với vợ chồng tôi dăm ba ngày. "Hãy coi em như em dâu của chị" - tôi đề nghị.
Chị ấy òa khóc. Khóc đến kiệt sức. "Tôi là người mang tội với cô. Biết cô khó lòng tha thứ và chấp nhận. Nhưng hãy vì tôi, vì lời cầu xin của một người đàn bà sắp lìa khỏi thế giới này, mong cô đón nhận cháu. Tôi không muốn cháu bị đơn độc trong thế giới này"... Chị ấy càng nói, càng giống người mộng du.
Tôi chỉ bập bõm hiểu rằng, chị ấy đang nói về mối quan hệ giữa chị ấy và một người đàn ông bằng đại từ nhân xưng "cậu ấy". Nước mắt giàn giụa, giọng hổn hển của một người kiệt sức, chị ấy rút từ trong cuốn sổ tay ra tấm hình của một người thanh niên trẻ rất bảnh bao và nói: "Đây chính là con trai của cậu ấy và tôi". Lúc này tôi mới thực sự ngỡ ngàng và bàng hoàng vì cậu thanh niên trong ảnh giống chồng tôi như 2 giọt nước. Tôi hơi choáng váng, trái tim thắt lại, nhói đau.
"Xin cô đừng hiểu lầm. Cậu ấy là người đàn ông chung thủy và tốt nhất trên đời. Cậu ấy không hề biết rằng mình có một đứa con riêng. Nếu như tôi không lâm trọng bệnh thì suốt cả cuộc đời này sẽ không ai biết được điều bí mật ấy. Cùng là phụ nữ, ngàn lần xin cô rộng lòng bao dung".
Lúc cả tôi và chị ấy bình tâm trở lại, chị ấy kể cho tôi nghe nguồn cơn. Ấy là khi biết tin mình phải về làm lẽ người đàn ông già khát đẻ con trai, chị ấy đã vô cùng tuyệt vọng. Năm đó chồng tôi vừa tròn 18.
Cuộc sống sẽ mãi êm đềm trôi nếu như không có một ngày... (Ảnh minh họa)
Đêm trước ngày cưới, chị đã tìm hẹn gặp chồng tôi ra chiếc miếu hoang giữa cánh đồng để trút niềm tâm sự. Trời mưa, sấm chớp đùng đùng, chị ôm chầm lấy chồng tôi mà khóc. Anh chỉ còn biết an ủi và để chị gục đầu vào bờ vai của mình. "Chắc cậu ấy nghĩ tôi hơn cậu ấy 4 tuổi, cậu ấy chỉ như em trai của tôi nên... Và tôi đã chủ động đặt nụ hôn lên môi cậu ấy. Tôi muốn trao thân cho cậu ấy, người con trai tôi luôn yêu quý, trước khi về làm máy đẻ cho ông già kia... Và...".
Chị ấy lặng đi trong tiếng ho khan. Tôi ngồi bất động như một vật vô tri... Tưởng câu chuyện sẽ mãi lùi vào dĩ vãng.
Nhưng rồi... Lão chồng già phát hiện chị không còn trinh trắng nên ngay trong đêm tân hôn, lão ta đã đánh đập chị như một con đầy tớ phản chủ. Không chịu được nhục, chị đã lén bỏ nhà đi. Nhiều lần định quyên sinh, nhưng khi phát hiện ra trong bụng đang mang một mầm sống, chị đã gạt bỏ muộn phiền, quyết tâm sống để sinh con.
Phiêu bạt hết trong Nam ngoài Bắc, tá túc không biết bao nhiêu nơi, làm không biết bao nhiêu nghề, cuối cùng một ngày chị cũng nhìn thấy con mình khôn lớn. Thằng bé đang học năm thứ hai Đại học. Trớ trêu thay, chị bị mắc một căn bệnh nan y đã đến giai đoạn cuối, bác sĩ bảo chị phải chuẩn bị sẵn tâm lý để đón nhận điều xấu nhất xảy ra...
Dẫu biết, tôi không phải là người con gái đầu tiên và duy nhất của chồng tôi nữa, nhưng tôi không thể đuổi chị ấy ra khỏi nhà. Tôi nhấc điện thoại định gọi cho chồng tôi, chị ấy ngăn lại: "Xin cô đừng làm thế. Chỉ mong cô tha thứ là tôi yên lòng nhắm mắt rồi. Chuyện gì đến sẽ đến. Đừng làm cho cậu ấy hoang mang vì sự đột ngột này. Mong cô thay tôi làm mẹ cháu đến suốt cuộc đời này"....
Tôi vốn ích kỷ, nhỏ nhen. Song nhìn người đàn bà gầy guộc, đang dốc những hơi thở yếu ớt, tôi đã không thể cầm lòng...
Theo HPGĐ
Chia tay vì em không dâng hiến Em rất đau lòng khi nghĩ đến cảnh phải chia tay anh vì lý do đó không anh? Anh yêu em chỉ vì thể xác mà thôi! Lúc nào anh cũng đòi hỏi em "chuyện ấy". Em không đồng ý chiều chuộng thì anh lại giận hờn, lại cau có ghen tuông... Thế là mình chia tay được hơn một tháng rồi anh...