Tình cũ thoáng như mây
Bất chợt gặp lại người yêu cũ từ nước ngoài trở về nhưng Nhung đã kịp thời dập tắt cơn sóng lòng vừa nhen nhóm.
Đang ngồi xem tập tài liệu vừa được phát, Nhung chợt nghe tiếng hỏi rất khẽ: “Nhung à!?”. Giọng nói sao quá đỗi quen thuộc. Nhung từ từ ngẩng đầu lên, đối diện không ai khác là Khánh. Hơi thoáng ngạc nhiên, gương mặt Nhung bất chợt ửng đỏ. Khánh ngồi xuống bên cạnh Nhung, hỏi: “E m khỏe không?”. “Em khỏe. Anh về nước rồi à?”, Nhung hỏi. “Anh về tham dự hội thảo lần này thôi, chưa về hẳn”, Khánh đáp. Hai người cứ ngồi cạnh nhau suốt buổi hội thảo, không ai nói thêm câu nào. Họp xong, Nhung định chào ra về thì Khánh đã vội kéo túi xách của cô lại, nói với giọng tha thiết: “Em đi ăn với anh nhé, anh muốn nói chuyện với em”. Một thoáng chần chừ nhưng khi thấy ánh mắt của Khánh, Nhung khẽ gật đầu.
Ngồi trong quán, Khánh gọi những món mà Nhung thích. Anh ân cần gắp thức ăn cho Nhung như khi xưa hai người yêu nhau. Nhung cắm cúi ăn nhưng cô biết, Khánh đang nhìn cô rất chăm chú. Ăn xong, hai người ngồi uống café. Lúc này, Khánh mới hỏi chuyện: “Anh nghe nói em ly hôn rồi à? Cuộc sống của em giờ vẫn ổn chứ”. Nhung khẽ mỉm cười chua chát: “ Anh biết rồi còn hỏi em. Anh thấy giờ em có ổn không?”. “Anh chỉ nghe người ta phong thanh nói vậy nên muốn hỏi em rõ thôi. Em lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên trong yếu đuối, không thể đoán biết qua bề ngoài được”. “Em vẫn ổn, tự thu xếp được cuộc sống của hai mẹ con, không cần anh quan tâm“. Sau câu nói của Nhung, hai người lại im lặng.
Nhung và Khánh từng yêu nhau say đắm khi cùng làm chung công ty. Nhung là con một trong gia đình khá giả trên thành phố còn Khánh chỉ là anh chàng nhà nghèo ở tỉnh lên. Từ khi biết hai người yêu nhau, gia đình Nhung đã phản đối kịch liệt huống chi nói đến chuyện kết hôn. Và cuối cùng, trước sức ép của gia đình cùng nỗi lo lắng về tương lai của bản thân, Nhung chấp nhận từ bỏ. Cô nhắn tin chia tay Khánh rồi cắt đứt hoàn toàn mọi liên lạc, chuyển công ty, thay số điện thoại, tìm mọi cách để tránh mặt. Sau một thời gian, Khánh không còn tìm gặp Nhung nữa. Nhung lấy chồng, sinh một cô con gái nhưng cuộc hôn nhân đó lại nhanh chóng đổ vỡ.
Còn Khánh, sau bao đau khổ vì chia tay, anh đã tìm thấy niềm an ủi từ Bích – cô bạn thân của Nhung. Hai người lặng lẽ kết hôn mà không mời Nhung dự đám cưới. Rồi Khánh cùng vợ xin được học bổng đi Mỹ du học. Họ cũng sinh được một cô con gái nhỏ rất xinh xắn. Học xong, hai vợ chồng Khánh ở lại Mỹ làm việc. Nhung vẫn âm thầm theo dõi thông tin của họ. Nhiều lúc, ngắm những bức ảnh gia đình Khánh đăng trên Facebook, Nhung lại chạnh lòng. Người phụ nữ đang cười hạnh phúc trong bức ảnh kia đáng ra là Nhung nếu như cô dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình.
Video đang HOT
Nhung có chạnh lòng, nhưng rõ ràng chỉ là sự ghen tị với hạnh phúc của người khác (Ảnh minnh họa)
Ba năm không liên lạc nhưng vẫn biết thông tin cuộc sống của Khánh nên Nhung thấy có hỏi chuyện cũng thật giả tạo. Cô ngồi im chờ đợi. Mãi lúc sau, dường như chất chứa quá lâu, Khánh quyết định dốc hết những gì định nói: “ Anh biết em cũng tham gia hội thảo này nên mới về nước để gặp em“. Nhung nheo mắt tỏ vẻ không hiểu, Khánh tiếp tục nói: “ Vợ chồng anh không hợp nhau. Cô ấy không hiểu anh như em đâu. Đã thế lại rất hay ghen, suốt ngày kiểm tra điện thoại, theo dõi anh, đánh ghen với cả các đối tác của anh nữa. Anh không thể chịu đựng một người vợ như thế. Anh đang muốn ly hôn. Anh vẫn rất yêu em. Giờ anh đã có đủ năng lực tài chính để đem lại hạnh phúc cho em, em có đồng ý làm lại với anh không?”. Ngỡ ngàng khi nghe những gì Khánh nói, Nhung hỏi lại: “ Anh nói gì lạ thế, không phải gia đình anh đang rất hạnh phúc sao”. “Đó chỉ là vỏ bọc thôi, em biết là chẳng ai đem chuyện gia đình lục đục ra mà khoe với thiên hạ cả”. “Những gì anh nói bất ngờ quá”. “Anh sẽ để cho em thời gian cân nhắc. Mấy hôm nữa anh quay về Mỹ để giải quyết chuyện ly hôn với cô ấy. Hy vọng lúc đó anh sẽ nhận được câu trả lời của em”.
Về nhà, những suy nghĩ mông lung cứ bám đuổi lấy Nhung không rời. Đã biết bao lần Nhung mơ ước được ở vào vị trí của Bích, giờ đây điều đó đang trong tầm tay. Nhưng cái vẻ ngoài hạnh phúc mà Bích khoác lên người cũng đâu phải thực chất. Liệu rằng, Nhung ở vào vị trí của Bích, cuộc sống có khác đi.
Đang chìm đắm miên man, Nhung chợt nghe có tiếng điện thoại. Nhung bắt máy, giọng phụ nữ phía đầu dây bên kia vang lên. “ Nhung à, Bích đây! Lâu rồi không nói chuyện nhỉ, ba năm rồi chứ ít đâu. Mình vào chuyện luôn nhé. Đợt vừa rồi anh Khánh về nước có gặp Nhung đúng không. Anh ấy trở lại đây đòi chia tay với mình. Lúc trước mình chỉ nhặt lấy những gì Nhung bỏ đi thôi mà. Mình có cướp của ai cái gì bao giờ đâu. Giờ anh ấy khác rồi thì Nhung lại muốn đòi lại à? Nhung có biết mình phải bỏ bao tâm sức ra để xây dựng gia đình này không?”, cứ thế Bích nức nở nói liên tục không để Nhung ngắt lời. “ Mình xin Nhung, đừng làm thế. Mình và con sẽ không sống được nếu không có anh ấy”.
Nhung buông điện thoại, ngồi ngẩn người ra. Nhung đã có lần thầm trách cô bạn thân nhưng đúng là Bích chỉ lấy thứ Nhung không cần nữa. Giờ thấy Bích van xin mình như vậy, Nhung lại thấy thương cảm. Mọi suy nghĩ trong đầu Nhung chợt sáng rõ hơn bao giờ hết. Trước đây, Nhung đã dứt khoát chia tay với Khánh để đến với một người đàn ông khác. Những tình cảm của Nhung dành cho Khánh cũng đã phai nhạt theo năm tháng. Đúng là khi nhìn ảnh gia đình Khánh, Nhung có chạnh lòng, nhưng rõ ràng chỉ là sự ghen tị với hạnh phúc của người khác. Còn đến với Khánh lúc này, có chăng chỉ là Nhung muốn có được chỗ dựa trong lúc đang chơi vơi. Nhưng làm thế, Nhung thấy mình thật có lỗi với Bích. Nhung quyết định gọi cho Khánh: “ Em biết anh vẫn còn quan tâm đến em nhưng em không thể dối lòng. Em không thể quay lại với anh. Anh nên thẳng thắn chia sẻ suy nghĩ với Bích để hai người có thể hiểu nhau hơn. Chúc hai người sẽ tìm ra hướng giải quyết để có được hạnh phúc thực sự”. Nói xong, Nhung thấy thật nhẹ nhàng. Ngày mai, Nhung đã nhận lời cho một cuộc hẹn hò mới. Nhung thầm nghĩ: “ Tình cũ mãi để là tình cũ, thoáng qua như mây thôi”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tiếc nuối
Từng cơn gió kèm theo những hạt sương mai li ti thổi thăn thắt vào cửa kính ô tô khiến Nguyên thấy lạnh. Những rặng nho, vườn hồng thoáng ẩn thoáng hiện, bầu trời cao nguyên thoáng đạt, xanh thẳm với anh rất quen thuộc giờ bỗng trở nên xa xôi, lạ lẫm.
Cách nhau chỉ non nửa ngày đường mà sao mọi thứ đã khác hẳn, giờ này chắc Sài Gòn bắt đầu tan tầm, những con người bé nhỏ nhích dần nhích dần trong cái dòng người tưởng như bất tận mặc cho trên đầu nắng như đổ lửa, mặt đường nhựa loang loáng gắt gỏng tỏa nhiệt và anh cũng chỉ là một sinh linh bé nhỏ trong dòng chảy xô bồ ấy, ngán ngẩm nhìn những con số đếm ngược trên cột đèn giao thông, những con số, phải rồi những con số mà anh ghét cay ghét đắng, chính nó đã vắt kiệt anh, biến anh thành một chi tiết máy vô hồn trong cái vòng xoay cơm áo của cuộc đời mà ai không chịu nổi lực hướng tâm đầy quyền uy và đáng ghét của nó sẽ trở thành kẻ vô công rồi nghề mặc cho bà vợ lắm lời nhiếc móc hoặc tìm sự giải thoát bằng cái chết bí ẩn và trở thành đề tài đàm tiếu cho cả công ty...
Không biết giờ này Nhã đang làm gì nhỉ? Chắc cũng cũng lích nhích, chen lấn vượt đèn đỏ hay mãi miết với những con số? Nực cười! Anh thì ghét cay ghét đắng còn với nàng nó lại là niềm đam mê vô bờ và dĩ nhiên anh chỉ còn biết ngoan ngoãn làm theo cái trình tự máy móc mà nàng đã lập trình sẵn từ việc ngủ dậy mấy giờ, ăn sáng thế nào, ăn gì để đảm bảo năng lượng, mỗi tuần chỉ "giao ban" một lần vào tối thứ bảy để đảm bảo sức khỏe không có ngoại lệ...vv. Đến công ty vội vội vàng vàng nhấn nút thang máy với con số mười khô khan,vô vị lại phải cố lách mình trong chiếc hộp đầy cứng người, nồng nặc mùi nước hoa đắt tiền và mĩ phẩm xa xỉ khiến cái không gian chật chội như đặc quánh lại nghẹt thở, thang máy lao vun vút rồi dừng lại trước những con số mặc định mặc cho trời nắng hay mưa tâm trạng những con người trong đó vui hay buồn, chính xác đến lạnh lùng... Vậy mà anh cố sống cố chết kể cả việc giở thủ đoạn để có được một chỗ đứng trong cái tòa cao ốc này.
Xe lên đến đèo Prenn, từng cơn gió ùa vào ô cửa kính tê buốt, ánh đèn đường hắt những tia sáng đỏ quạch, thành phố bồng bềnh trong màn sương hư ảo... Mặc cho đám bạn đồng nghiệp í ới gọi nhau ra nhà thủy tạ, anh lặng lẽ khoác áo choàng, bước lững thững trên con đường xưa, con đường giờ cũng trở nên lạ lẫm, những chùm mimosa nhỏ xíu khẽ rung rinh như muốn trêu ngươi... Anh như kẻ mộng du, cô độc nhặt nhạnh những mảnh vỡ của mối tình đầu để rồi một mình gặm nhấm nỗi đau. Với anh tất cả giờ đã hoàn toàn xa lạ, từ hàng cây, gốc phố đến cả những con người nơi đây hình như đã biến mất, vậy mà trước khi đi anh đã háo hức như một đứa con chạy trốn giờ trở về mái nhà xưa, không anh cũng chỉ là một thực thể tồn tại rồi mất đi trong cái thế giới sắc không vốn dĩ đã rã rời vì vòng quay cuộc sống... Dãy nhà trọ giờ cũng đã biến mất, dãy nhà trọ với những phòng trọ ẩm thấp thoang thoảng mùi cà ri, mùi gia vị và cũng chính nó đã chứng kiến lễ lên ngôi của anh và nàng, dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn đường hắt qua ô gió, tiếng nàng thở gấp, những đường cong lồ lộ khêu gợi, cả hai vồn vã quay cuồng trong vũ điệu vừa đắm say vừa man dại. Chỗ ấy giờ mọc lên một cái khách sạn to đùng, đứng chễm chệ như hãnh diện như thách thức...
Nguyên rẽ vào một quán cà phê cóc gọi ly đen nóng và gói thuốc 7 diamons, mùi vị thơm thơm ngai ngái của thuốc lá đã lâu lắm rồi anh không đụng đến nhất là từ ngày cưới Nhã. Lần đầu gặp nàng nàng nhíu mày "Anh hôi thuốc", lần anh đặt nụ hôn đầu,nàng đón nhận một cách đê mê rồi nhíu mày: "Miệng anh hôi thuốc".
Những giọt mưa mỗi lúc một dày, mùa này cao nguyên buồn quá, mưa lạnh khiến người ta lười ra khỏi nhà thì phải, con đường vắng teo, trầm mặc ủ dột dưới màn mưa. Thì ra từ lâu anh không còn thuộc về thành phố này nữa rồi, không biết giờ này nàng đang ở đâu,chỉ còn đêm nay thôi ngày mai lại phải trở về với cái thành phố chật chội, tắc nghẹt người, con số mười lạnh lẽo trên thang máy và hãy đợi tối thứ bảy mà thể hiện mình là đàn ông... Ngoài trời vẫn mưa nặng hạt, từng ngọn gió lạnh thông thốc khiến anh càng tê tái cô độc như một mảnh vỡ le lói giữa bầu trời đêm xa lạ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Yêu không... "hợp đồng" Chẳng ai yêu thoáng như các diễn viên, người mẫu, hay văn nghệ sĩ, vậy mà người ta phát hiện rằng, ngay cả những người yêu "thả cửa" nhất vẫn coi trọng ngày lên xe hoa của mình. Cho dù ngày đó là lần thứ sáu, thứ bảy, một lễ hội cưới đã quá quen thuộc, quá cũ rồi, vậy mà cô dâu...