Tình chờ…
Yêu nhau, ai chẳng muốn được cùng chung sống một mái nhà. Mỗi sớm tối, gương mặt đầu tiên và sau cùng được nhìn thấy là người yêu dấu. Chăm sóc cho nhau từng miếng ăn, giấc ngủ. Chia ngọt sẻ bùi biết bao bộn bề trong cuộc sống. Và giữa cuộc đời đầy bất trắc, quá mong manh, vô thường này, được cùng nhau lưu giữ những kỷ niệm chắt chiu là điều ai chẳng khát khao.
Chỉ tiếc là đôi khi ta đến với nhau quá muộn màng, lỡ dở. Bao trách nhiệm trĩu nặng trên vai. Tuổi không còn trẻ, anh và cô chẳng ai dám thử một lần đánh đổi tất cả để thuộc về nhau. Hãy cho nhau một thời gian, để thu xếp nếp nhà, chờ các con lớn khôn. Dẫu không còn tình yêu, nhưng người vợ, người chồng hiện tại không có lỗi. Ta không thể vì hạnh phúc riêng tư mà buộc quá nhiều người phải chịu tổn thương…
Chưa đến được với nhau, thì chờ nhau vậy. Mỗi ngày đối diện với thực tại phũ phàng, ta lại cùng nhau vẽ nên bức tranh mơ ước. Là tuổi già lụm cụm bên nhau, nhắc nhau… uống thuốc. Là ngồi yên lành kể chuyện ngày xưa. Là ngồi gợi nhớ thuở thiếu thời chung trường, chung lớp. Là an ủi, nâng đỡ nhau phút hoàng hôn của đời người.
Mà biết đâu bao viễn cảnh đẹp đẽ cô và anh cùng vẽ nên sẽ không bao giờ thành hiện thực. Lo cho con rồi đến cháu. Bao người thân đang cần mình, nỡ lòng nào nói dứt áo ra đi là đi cái một. Lại nấn ná, lần khân. Lo cho thằng hai rồi đến con ba. Lo cho cháu nội rồi lại cháu ngoại. Biết sao giờ…
Video đang HOT
Chưa kể, tuổi già mong manh, đôi khi không chịu nổi tiếng bấc tiếng chì của con, của cháu, của người dưng làng xóm. “Già rồi mà còn…”, “đã chịu đựng được từng ấy năm, sao không ráng thêm chút nữa…”. Trúng những lời sát thương tựa cơn gió độc.
Tình chờ – dường như sẽ không bao giờ xuất hiện khái niệm này nơi những người trẻ tuổi. Họ không đủ nhẫn nại để chịu đựng, họ không đủ trải đời để chấp nhận, họ cũng không đủ tình thương lớn để nắm níu. Chỉ khi đã bước vào tuổi trung niên, đứng bên con dốc cuộc đời, mới nghiệm được thật ra điều gì mình mong chờ nhất trong cuộc đời này. Ai là người mình yêu thương nhất?
Cô thật biết ơn khi một hôm con gái nhỏ tâm sự nỗi lo lắng: sau này con đi lấy chồng, ai sẽ là người lo lắng cho má? Buông câu trả lời chắc nịch với con, cũng là một lần nữa trấn an mình: má sẽ vào rừng sống với bác. Yên tâm con nhé. Thấy con thở phào nhẹ nhõm, lòng cô rưng rưng. Ngày mai mịt mù chưa rõ tỏ lu. Nhưng chuẩn bị cho mình tâm thế vui vẻ hy vọng vào tương lai, âu chẳng phải là cách sống tích cực trong hiện tại đấy ư?
Chỉ mong, tình chờ, tình già, đôi khi không hóa tình lỡ… Bởi, thời gian có chờ đợi ai bao giờ!
Theo Baophunu
Em yêu anh để... trả ơn
Tôi đứng như chôn chân ở đó khi nghe hai người đang gào khóc gọi tên anh. Tôi nghĩ mình mơ... không thể... có lẽ tôi nhầm phòng. Tôi đang định quay đi để hỏi bác sỹ thì người phụ nữ ấy đã chào tôi. Chị nói trong nước mắt: Anh nhà chị bị... chấn thương não... em ạ? Chị là vợ anh ư...
Gia đình tôi làm nghề kinh doanh hoa quả, công việc làm ăn không phải lúc nào cũng thuận lợi. Nhiều lần gia đình tôi lao đao theo thị trường, một người bạn lớn đã giúp đỡ chúng tôi thoát nạn. Với gia đình tôi anh giống như vị cứu tinh. Khi tôi lớn lên, tôi nổi bật bởi vóc dáng cao ráo, ưa nhìn. Ngoại tôi tuyên bố tôi phải yêu anh để đền đáp ơn nghĩa của anh. Dù cho khi ấy chúng tôi chênh nhau 15 tuổi nhưng bố mẹ tôi không dám trái lời ngoại và cũng vun vào cho tôi.
Ban đầu tôi phản đối nhưng sự quan tâm lo lắng của anh dành cho tôi, anh dành hàng giờ để lắng nghe tôi. Anh đã khiến một cô bé 20 tuổi như tôi xiêu lòng, nhận lời yêu anh. Hạnh phúc vì được nâng niu, tôi yêu như trên mây và dành cho anh tất cả như một sự đền ơn. Nhưng yêu một thời gian, anh nói không thể cưới tôi bây giờ được vì mẹ anh đi xem bói thầy nói chúng tôi không hợp nhau. Tôi hứa đợi anh thuyết phục mẹ.
Thời gian sau đó, chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhau nhưng ít khi gặp nhau bởi công việc làm ăn của anh hay phải đi xa. Chuyện tình cảm của tôi mãi không đến đâu nên tôi chán nản và đăng ký đi lao động nước ngoài 3 năm. Tôi hi vọng khi về anh thuyết phục được mẹ anh. Thời gian đó, gia đình tôi vẫn nhờ anh giúp đỡ nhiều lần.
Khi tôi trở về, chúng tôi lại gặp nhau, mà không có một hứa hẹn nào cho tương lai. Mỗi khi tôi nói lời chia tay thì anh lại tỏ ra tôi ruồng bỏ anh vì anh đã già, không giúp được gia đình tôi nữa nên tôi đòi chia tay. Thật khó để chia tay khi mà trong lòng vẫn vương vấn, khi mà chúng tôi vẫn thật nồng nàn bên nhau. Anh luôn làm tôi hạnh phúc tràn ngập trong vòng tay ấm áp ấy. Tôi như kẻ sống chỉ biết hôm nay, tôi mê muội yêu anh và đau khổ nghĩ tới tương lai mình. Tôi muốn dứt mà không sao thoát khỏi vòng xoáy tình cảm của mình.
Người đàn ông tôi yêu đang nằm đó... yên lặng để mặc tôi dày vò trái tim mình... (Ảnh minh họa)
Tôi vẫn tin vì mẹ anh không đồng ý nên chúng tôi chưa cưới được. Vẫn tin tình yêu của anh dành cho tôi chân thành. Và dù cho không có một đám cưới thì tôi và anh vẫn hạnh phúc với những phút giây bên nhau. Tuổi của tôi gần 30, tôi mơ một gia đình và những đứa trẻ thật xinh...
Tôi vẫn tôn thờ người đàn ông ấy cho đến khi nhận được tin anh đang cấp cứu vì tại nạn... Lo lắng cho anh, tôi bỏ tất cả công việc để vào viện. Bước vào phòng, trước mắt tôi là một người phụ nữ và một đứa bé đang ôm anh... Tôi đứng như chôn chân ở đó khi nghe hai người đang gào khóc gọi tên anh. Tôi nghĩ mình mơ... không thể... có lẽ tôi nhầm phòng. Tôi đang định quay đi để hỏi bác sỹ thì người phụ nữ ấy đã chào tôi. Chị nói trong nước mắt: Anh nhà chị bị... chấn thương não... em ạ? Chị là vợ anh ư...
Tôi vịn vào thanh giường bệnh để khỏi ngã quỵ và chào chị thật nhanh... Anh có gia đình khi nào? Anh lừa dối tôi thời gian dài như thế sao? Tôi không tin, không phải là anh nằm ở đó... có lẽ tôi nhầm. Bạn gái tôi đã tới bệnh viện và xác nhận lại sự thật. Sao anh lại lừa dối tôi suốt quãng thời gian dài như thế. Anh đã đóng kịch giỏi thế sao? Người đàn ông tôi yêu đang nằm đó... yên lặng để mặc tôi dày vò trái tim mình.
Từ bệnh viện về tôi suy sụp và không thiết gì nữa. Giờ đây tôi phải làm sao? Tôi nói sự thật với gia đình thế nào đây?
Theo VNE
Nếu như có kiếp sau... Nếu có kiếp sau, em xin rằng chúng ta sẽ được gặp lại nhau, được cùng nắm tay nhau đi trên một con đường hạnh phúc của số phận và rằng chúng ta sẽ luôn ở bên nhau". "Trong đôi mắt em anh là tất cả...", anh là nắng ấm, là nụ cười, là vòng tay ngọt ngào hạnh phúc, và là... anh...