Tình buồn của trai một đời vợ và gái trinh
Khi gia đình cô ấy biết, họ phản đối kịch liệt vì tôi đã có một đời vợ và đã có con, trong khi cô ấy chưa hề lập gia đình lại có bao chàng theo đuổi.
Tôi năm nay 33 tuổi, đã lập gia đình với người con gái cùng lớp đại học cách đây 6 năm. Nhưng ngay sau khi vợ tôi sinh cháu thì cô ấy không may mắc phải bệnh hiểm nghèo. Khi đó tôi và gia đình rất suy sụp, nhưng rồi tất cả vẫn cô gắng gượng dậy để tìm cách chạy chữa cho vợ. Bằng tất cả tình yêu thương, trách nhiệm, tôi đã làm hết khả năng với các bệnh viện tốt nhất, thuốc tốt nhất… và cuối cùng cũng chỉ kéo dài được 5 năm, vợ tôi đã mất ngay sau đó. Tôi cứ như vậy một mình gà trống nuôi con tới tận bây giờ. May mắn thay tôi ở cùng bố mẹ, nên cũng được bà trợ giúp nhiều trong khoản chăm sóc cháu khi tôi đi làm.
Rồi một cô gái tên H. xin về làm việc tại cơ quan tôi. Tôi đã mến em ngay từ lần gặp đầu. Và tôi rất mừng khi em được phân về bộ phận do tôi phụ trách. Em còn là người có ngoại hình ưa nhìn, con nhà tử tế, thông minh và rất cá tính. Một thời gian, em biết hoàn cảnh của tôi, biết tôi là người sống có tình nghĩa, cũng là tuổi trẻ có chút tài, cũng giỏi về chuyên môn.
Rồi công việc, mọi thứ, kéo chúng tôi gần nhau hơn, tôi cảm nhận được trong từng hành động, ánh mắt, em thầm thể hiện sự quan tâm tới tôi. Mặc dù lúc đó cũng có rất nhiều vệ tinh quanh em, nhưng dường như cô ấy chỉ dành tình cảm cho tôi.
Nhưng tôi không dám thể hiện gì, bởi tôi không muốn có lỗi với vợ và con tôi trong hoàn cảnh đó. Còn về phía em thì gia đình liên tục giục lấy chồng, nhiều đến nỗi cô ấy sợ không dám về nhà. Sau khi vợ tôi mất, cô ấy dành nhiều tình cảm cho tôi và bé con hơn 5 tuổi của tôi, cô ấy đến nhà chơi, thắp hương… dần dần chúng tôi đã gắn bó với nhau, quyết tâm đến với nhau và cô ấy thổ lộ: “Em yêu anh thì em sẽ yêu tất cả những gì thuộc về anh”. Giờ tôi cũng rất yêu cô ấy và 2 đứa đã tính tới việc tổ chức đám cưới.
Video đang HOT
Ảnh minh họa: InImages.
Khi chúng tôi yêu nhau một thời gian, đã xác định là phải đối mặt với sự phản đối kịch liệt của gia đình, cô ấy và tôi đã tính toán mọi tình huống xảy ra, cách tiếp cận từ từ, nhờ những người xung quanh có trọng lượng hỗ trợ để làm đồng minh. Tôi cũng tính là chưa nên cho gia đình nhà cô ấy biết vội, thêm một vài tháng nữa để tình yêu đủ lớn đã. Nhưng do vô tình mà cô ấy đã kể cho em gái biết, rồi em gái điện về cho bố mẹ.
Khi gia đình cô ấy biết, họ phản đối kịch liệt vì tôi đã có một đời vợ và đã có con, trong khi cô ấy không đến nỗi nào, chưa lập gia đình lại có bao chàng theo đuổi, rồi họ không thể chấp nhận con họ làm lẽ, rồi sau này cuộc sống sẽ phức tạp… Cô ấy đã phải về nhà để nói chuyện với bố mẹ, khi gia đình nói cô ấy ích kỷ chỉ nghĩ cho hạnh phúc cá nhân mà không nghĩ tới danh dự gia đình, làm thế là nỗi nhục, cô ấy là con gái cả (nhà có ba chị em gái) phải hy sinh hạnh phúc cá nhân để làm gương cho các em (bố cô ấy cũng là con cả)… Cô ấy không nói được lời nào, chỉ xin gia đình hãy gặp mặt tôi rồi hãy quyết định cũng chưa muộn. Gia đình cô ấy nhất quyết không gặp mặt (họ chưa biết tôi là ai, là người thế nào, chỉ không chấp nhận hoàn cảnh của tôi). Họ nói với cô ấy là nếu chọn tôi thì thôi gia đình.
Cô ấy đã khóc rất nhiều vì cô ấy là người rất thương bố mẹ, không muốn bố mẹ đau khổ nhưng cũng không muốn mất đi tình yêu. Bản thân tôi cũng rất đau lòng mặc dù đã xác định từ trước. Nhưng cái khó là vì hoàn cảnh của tôi, vợ mới mất chưa được một năm nên mối quan hệ này tôi và cô ấy giữ kín chưa công khai (gia đình tôi thì ủng hộ), tôi càng chưa có cơ hội gặp mặt gia đình cô ấy để ghi điểm. Sau sóng gió đó, tôi cũng khuyên nhủ cô ấy hãy bình tĩnh, hãy để mọi việc lắng lại một thời gian, mọi việc đều có cách giải quyết và đây cũng là cơ hội chúng ta suy nghĩ để khẳng định lại tình yêu dành cho nhau.
Đến giờ, chúng tôi đã quyết tâm đi đến cùng nhưng cô ấy không muốn làm gia đình đau khổ, vẫn muốn một cái gật đầu từ gia đình dù không hài lòng lắm. Cô ấy muốn hạnh phúc sau này vẫn có cả tôi và gia đình. Dù là nói vậy để tôi an tâm, nhưng thực sự tôi vẫn chưa có cách gì để thuyết phục gia đình cô ấy cả. Mọi người hãy giúp tôi với.
Theo Ngoisao
Mẹ xin lỗi các con của mẹ!
Mẹ phải tìm hạnh phúc cho riêng mình thôi các con ạ. Hãy hiểu cho mẹ...
Sinh ra và lớn lên tại một vùng quê nghèo lam lũ, lớn lên trong với một cuộc sống thiếu thốn tình cảm của bố mẹ. Tự nhủ rằng sau này nhất định sẽ không phải để các con của mình phải thiếu đi tình cảm của bất kỳ ai.
18 tuổi tôi có một tình yêu đẹp với anh chàng xã kế bên. Duyên phận đã đưa tôi đến bến bờ hạnh phúc. Sau hơn một năm tìm hiểu chúng tôi đã có 1 đám cưới diễn ra theo những gì mà mình mong đợi.
Nhưng cuộc sống đúng là không công bằng. Sau những chuỗi ngày về nhà anh làm dâu làm vợ của anh, cuộc sống không như những gì mà tôi mong tưởng. Anh không có việc làm chỉ suốt ngày tụ tập bạn bè nhậu nhẹt đêm mới về. Tưởng rằng sau khi có con thì anh sẽ thay đổi quan tâm đến gia đình hơn. Trước khi bé gái đầu của tôi chào đời, tôi nghĩ mình gắng gượng cho cuộc sống này được.
Càng ngày anh càng lún sâu vào nhâu nhẹt với những hôm đi thâu đêm không về. Tôi đã cố gắng khuyên bảo anh lo cho cuộc sống của vợ chồng để con không phải khổ... Rồi mọi thứ cứ vậy diễn ra, được gần 1 năm thì anh lại chứng nào tật đấy. Rồi đứa con thứ 2 của chúng tôi cũng ra đời nhưng lần này thì anh lại càng tỏ ra là người cha không ra gì.
Nhưng cuộc sống đúng là không công bằng. Sau những chuỗi ngày về nhà anh làm dâu làm vợ của anh, cuộc sống không như những gì mà tôi mong tưởng. (ảnh minh họa)
Anh lao vào cờ bạc rồi hút hít. Kết quả thì anh phải vào trại cai nghiện. Tôi 1 mình nuôi con và hy vọng ngày anh trở về vì tình yêu và niềm tin tôi dành cho anh còn lớn lắm. 2 năm sau đó, anh cai nghiện xong trở về trong sự mong mỏi của tất cả mọi người. Hơn ai hết là tôi vì tôi và con rất cần có anh. Nhưng cuộc sống như vậy diễn ra chẳng được tày gang. Anh lại giao du với những người bạn đã quen trong trại cai nghiện của anh. Và chuyện gì đến cũng phải đến. Anh lại vào trại lần 2. Nhưng lần này không giống như những lần trước. Anh đã quen và có tình cảm với 1 cô cũng cảnh ngộ với mình. Những lần đến thăm là những lần anh hắt hủi và coi thường tôi. Tôi hận vì mình đã quá yêu và đặt niềm tin vào anh để rồi anh phản bội. Gia đình nhà anh thì coi thường thôi.
Cuộc sống cứ diễn ra như vậy, tôi đi làm 1 mình và nuôi con. Chừng đấy thôi cũng khiến cho tôi bật khóc khi đêm về. Thời gian này tôi có quen 1 anh. Anh thông cảm và hiểu hoàn cảnh của tôi. Anh thương cho tôi sao lại vẫn phải quỵ lụy và chăm sóc gia đình chồng quá nhiều. Đỉnh điểm nhất là lần lên thăm chồng, anh đã ép tôi ký vào tờ đơn ly hôn. Không ngần ngại tôi đã ký vào đó. Rồi chợt nhớ lại đến 2 đứa trẻ vô tội. Tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ để chúng phải thiếu thốn tình cảm giống như mình. Nhưng các con ơi. Mẹ xin lỗi. Mẹ thực sự xin lỗi các con khi đã làm cho các con sống trong cảnh thiếu thốn như vậy. Sau này khi trưởng thành, con sẽ hiểu mẹ tại sao mẹ lại làm như vậy. Mẹ đã quá sức chịu đựng của mình rồi. Mẹ phải tìm hạnh phúc cho riêng mình thôi các con ạ. Giờ các con sống cùng ông bà nội nhưng mẹ vẫn luôn theo sát các con cho đến khi các con trưởng thành.
Theo VNE
Tôi tính 'đi bước nữa' được không? Thật ra, khi xác định mang theo đứa con nhỏ, tôi đã không hề nghĩ tới chuyện lập gia đình. Tôi chỉ vẹn lòng yêu thương và chăm sóc cho con, cho con ăn học đàng hoàng, khôn lớn trưởng thành. Tôi từng nghĩ, chỉ cần có con là đủ, còn cuộc sống với tôi thế là đã quá ý nghĩa rồi. Cũng...