Tin vào nước mắt…
Năm 2007, qua một người bạn tôi được biết N. Tôi thật lòng ngưỡng mộ và mong muốn được chia sẻ câu chuyện về tình mẫu tử của em, như chia sẻ một ngọn lửa yêu thương trong đời sống này.
N. kể với tôi: H., bạn gái cùng phòng trọ của cô trót lỡ với người yêu, anh ta nhất mực chối bỏ, bố mẹ H. nhục nhã vì con gái chửa hoang đã đuổi cô ra khỏi nhà với cái bụng lùm lùm. Thương cảm H. bơ vơ, lại nghĩ nếu bỏ hài nhi đã tượng hình thì quá ác nghiệt, N. thuyết phục bạn giữ con, cô nhịn ăn nhịn mặc cho H. dưỡng thai. Ngày H. sinh con, không có tiền, H. lại phải sinh mổ, vết khâu be bét. H. đau thê thảm nằm đó, mẹ H. nghe N. năn nỉ cũng đến bệnh viện, nhưng bà chỉ rủa xả chì chiết con gái, không đánh mắt ngó đứa cháu một lần. Sau sinh, suốt bốn ngày H. không ăn, cũng không cho con bú, chỉ cắn chặt răng quay mặt vào tường khóc, N. phải bế đứa bé khắp bệnh viện xin bú nhờ.
Rồi một buổi N. đi học về, thấy cháu bé đang gào khóc khản đặc trong phòng trọ. Chỉ có mảnh giấy vứt lăn lóc trên bàn, chữ của H.: “Em không nuôi được con. Chị đưa cháu vào trại S.O.S hộ em!”. N. 23 tuổi, quyết định làm mẹ của đứa bé bị bỏ rơi. Để có tiền nuôi bé, N. lao động gần như khổ sai: hàng ngày cô dậy từ 3g sáng, chẻ củi, nhóm lò thuê, rồi rửa bát, bưng bê. Tối, N. đi làm gia sư, dọn nhà, tắm táp, giặt giũ thuê cho những gia đình có người ốm liệt. Hàng tháng trời, thức ăn thường xuyên của N. là mì tôm loại không vỏ 6.000đ/ký. N. nói: “Em gần như chỉ thiếu mỗi nước đứng đường để nuôi con”. Có nhiều người đàn ông đến tìm hiểu N., thấy cô vừa nói chuyện vừa ôm con nhỏ đang bú bình, họ lặng lẽ rút lui…
Tôi nhớ mình đã khóc như mưa ở cái quán cóc xập xệ mà N. hẹn gặp, bên cạnh là bé gái bốn tuổi ngồi ăn gói xôi khô khốc mà người mẹ mua vội. N. thì xanh xao gầy mòn. Cô nói với tôi: “Nếu có thể đánh đổi bất cứ thứ gì để con không biết mình đã ra đời bi thảm như thế nào – em cũng đổi. Em nghèo khó, chỉ có một mái nhà an lành cho con. Em sẽ cố gắng để con bé có một tuổi thơ không tủi thân”. Sau khi bài báo in ra, BTV Kim Ngân của chương trình truyền hình “Người xây tổ ấm” đã xin tôi địa chỉ để tìm N. Sau đó, VTV có một talk show về chuyện làm mẹ của cô gái ấy, khán giả xem chương trình cũng rơi nước mắt, giống như tôi. Chừng vài tháng sau, tôi tình cờ biết đứa bé ấy là con ruột của N., vợ chồng cô trục trặc trong hôn nhân, và cô bế con gái ra khỏi nhà chồng, đòi ly thân. Không biết vì lý do nào mà N. đã bịa ra một câu chuyện phi thường như thế?
Video đang HOT
Mấy hôm nay, sự cố “Điều ước thứ 7″ với câu chuyện tình yêu của chàng trai hát rong cùng cô gái mù (mối tình đẹp như cổ tích, sau đó vỡ lở trong một sự thật ê chề là chàng trai đã có vợ con chính thức), khiến tôi nhớ lại N. Nếu vào năm 2007, cái gọi là “mạng xã hội” và đám đông có tên là “công dân mạng” mà có uy lực đáng sợ như bây giờ – biết đâu tôi và ê kíp “Người xây tổ ấm” cũng đã bị kết tội là bịa đặt, lừa đảo, câu nước mắt!
Ảnh: Đặng Hồng Kỳ
Đạo diễn Hải Đăng của “Điều ước thứ 7″ có nói: “Chúng tôi muốn điều tốt được chia sẻ đến mọi người. Chương trình sẽ không có ý định tìm ra ai là người nói dối, ai là người sai trong vụ việc này… Nếu bản thân họ (nhân vật) có lỗi lầm, thì họ cũng đã rất day dứt trong những ngày qua rồi”. Và đó chính là lý do mà hơn bảy năm trước, tôi đã không tìm gặp N. để hỏi “vì sao em lại kể một câu chuyện không có thật với chị?”. Hẳn là N. đã day dứt, đến mức sau đó cô chuyển chỗ ở, và những gói quà từ thiện từ độc giả nhờ chúng tôi gửi đến cô đã bị bưu điện trả lại văn phòng báo Phụ Nữ. Đối diện với sự trung thực của chính cô thế nào là chuyện riêng của N., tôi nghĩ mình không có quyền khoét thêm để nỗi hổ thẹn của N. phải trở thành một vết ô nhục suốt đời. Và hơn hết, cần một sự im lặng vì cháu bé con của N.
Tôi không tiếc nước mắt đã khóc cho N.; cũng không tiếc nước mắt đã chảy khi nghe cô gái mù thổ lộ “tình yêu của anh ấy đủ là ánh sáng cuộc đời em”, khi được xem chàng trai hát rong dìu đỡ người phụ nữ mỏng manh của anh trên đường mưu sinh với sức mạnh của một trái tim phi thường. Bởi vì giây phút ấy, tôi đã được tin vào tình yêu thuần khiết, được tin rằng lòng yêu thương là phép màu duy nhất có thật trong đời sống này. Bởi vì giây phút ấy, tôi đã rưng rưng biết ơn, khi mình được sống một cuộc sống bình thường, mình không bị ruồng bỏ và chưa bao giờ phải đặt chân ở chấm đường cùng…
Thà rằng yêu lầm. Thà rằng mù quáng còn hơn tôi phải đem lòng nghi ngờ tất cả những gì tử tế quanh mình. Biết đâu, với N. hay “cặp vợ chồng” hát rong kia – câu chuyện bịa ra ấy chính là giấc mơ nồng ấm và huy hoàng nhất trong cuộc đời khốn khổ của họ. Ở giấc mơ đó, họ được chở che và thương yêu một số phận khác, với vô hạn hy sinh và trìu mến – điều mà có thể trong sự thực, số phận chưa bao giờ dành cho họ. Và tin vào nước mắt, thì có gì là sai?
Theo PNO
Lấy anh tôi sợ mình đánh bạc với số phận
Anh có ý định xây dựng gia đình với tôi nhưng tôi không biết có nên giao cuộc đời mình cho anh không, tôi thật sự thấy không an toàn chút nào. Nếu không cẩn thận, cái giá phải trả là hạnh phúc của đời tôi.
ảnh minh họa
Tôi là tác giả bài viết "Bạn trai thay đổi thái độ liên tục", xin viết tiếp những dòng này với sự hoang mang vô cùng rằng nên tiếp tục hay dừng lại. Bài viết trước tôi đã kể về việc ban đầu để có được tình cảm của tôi, anh đối xử tốt, thậm chí tôi có cảm giác nếu bắt lên trời hái sao anh cũng làm. Sau khi tôi đã yêu và tin thật sự, anh lại quay ngoắt 180 độ, đối xử lạnh nhạt, tệ bạc. Một thời gian đau khổ cùng cực và chịu đựng kéo dài, tôi quyết định chia tay vì quá mệt mỏi, sợ hãi với cách đối xử của anh. Rồi anh quay lại năn nỉ, van xin, điều anh chưa bao giờ làm từ trước đến giờ khiến tôi xiêu lòng và quay lại.
Thời gian này anh đối xử rất tốt nhưng tôi vẫn dè chừng và không tin hoàn toàn, tôi sợ mình lại bị tổn thương một lần nữa. Chúng tôi lại như thuở mới yêu, anh nhắn tin, gọi điện, quan tâm tôi hàng ngày, gặp nhau anh âu yếm, chiều chuộng hết lòng, khác hẳn trước đây.
Cách đây vài hôm tôi mua một món quà, hẹn gặp nhau ăn sáng sẽ đưa anh rồi mới đi làm. Hôm đấy, anh làm tôi bất ngờ vì cũng có quà tặng tôi, món quà được gói cẩn thận, đẹp đẽ, trên đường chạy xe đi làm tôi cứ cười một mình mãi. Đến công ty mở quà, đó là một bình giữ nhiệt, mừng vì anh quan tâm đến tôi nhưng đọc dòng chữ "Kính tặng" tôi kịp nhận ra anh lấy quà khách hàng tặng để tặng lại tôi. Tôi hơi thất vọng.
Tình cờ lên mạng tìm mua cây để bàn cho thêm sinh khí, tôi đọc thấy thông tin bán lúa kiểng trong chậu hoặc ly, nghĩ đến khi xưa lúc mới quen anh tặng tôi cái ly đặt làm có ghi tên tôi trên đó, bên trong là những cây lúa xanh non mà anh nói đã tự tay gieo trồng chăm sóc từng ngày, chợt nhớ đến món quà sáng nay tôi nghĩ có lẽ xưa kia cũng vậy, anh cũng chỉ mua đại lúa tặng tôi. Anh bỏ ít công sức mà tôi đã mơ mộng hạnh phúc trên mây. Tối hôm đó về, tôi nhắn tin hỏi anh việc này, anh nóng giận nói tôi đem thành ý của anh ra chà đạp khi đã chán anh và hết yêu thương.
Qua ngày hôm sau, anh không thèm nói năng gì với tôi mặc dù trước đó tôi đã xin lỗi và nhận sai về mình (trong lòng tôi vẫn còn nghi ngờ). Tôi cảm thấy anh lại như trước, hồi đó có việc gì anh đều gắt gỏng với tôi rồi im lặng bỏ mặc, thậm chí tôi gọi anh còn khoá máy, chặn số. Một lần nữa, tôi bị ám ảnh, không muốn đau thêm. Tôi nhắn tin chia tay anh vì thái độ im lặng, tính khí thất thường đấy. Anh nói anh im để chờ lời xin lỗi và giải thích của tôi, tôi càng thấy bực vì ngay đêm hôm đó đã xin lỗi anh liền. Sau một hồi tranh cãi, anh xin lỗi và tìm mọi cách làm lành với tôi.
Từ đó anh nhường nhịn tôi hơn, không bắt bẻ hay lý lẽ nhiều nữa nhưng tôi vẫn không biết có nên tiếp tục không hay dừng lại trước khi quá trễ. Tôi là người biết nhận lỗi về mình, nếu sai tôi không ngại nói lời xin lỗi nhưng nghĩ bản chất đàn ông phải rộng lượng. Anh có ý định xây dựng gia đình với tôi nhưng tôi không biết có nên giao cuộc đời mình cho anh không vì có cảm giác như mình đang chơi một canh bạc, thật sự không an toàn chút nào. Nếu không cẩn thận, cái giá phải trả là hạnh phúc của đời tôi. Xin được chia sẻ với các anh chị và các bạn thêm vài điều như thế, chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Bỏ bạn gái nghèo, tôi lấy vợ giàu để thay đổi số phận Với tôi, cưới chồng nghèo hay giàu không phải là vấn đề, mà là người cùng tôi đi suốt cuộc đời là người như thế nào. Với tôi, cưới chồng nghèo hay giàu không phải là vấn đề, mà là người cùng tôi đi suốt cuộc đời là người như thế nào. Chào tác giả bài viết " Bỏ bạn gái nghèo, tôi...