Tim tôi trống đán.h liên hồi khi thấy cô dâu
Giây phút mẹ vợ nắm chặ.t ta.y em trao tận tay tôi, ánh mắt em long lanh muốn òa khóc khiến tôi xúc động.
Khoảnh khắc này làm tim tôi như trống đán.h liên hồi. Ảnh do nhân vật cung cấp.
Hạnh phúc đối với mỗi con người không chỉ là trong từng ánh mắt, cử chỉ mà phải trong từng trái tim của mỗi người. Ngày đi rước dâu, tôi có cảm giác vô cùng hạnh phúc, một niềm tin, một hy vọng đang sắp sửa hình thành trong tôi. Đó là sau bao nhiêu năm gắn bó, cùng nhau trải qua những giờ phút vui buồn lẫn lộn thì giờ đây, tôi chuẩn bị đón em về ở chung một mái nhà. Đó sẽ là khoảnh khắc định mệnh của đời tôi.
Tôi nhớ hình ảnh lúc em vén màn, tay mẹ vợ nắm thật chặt đưa tay em trao tận tay tôi, trong ánh mắt em đã muốn òa khóc rồi. Ánh mắt em nhẹ nhàng, long lanh như những hạt sương óng ánh. Em bịn rịn, mắt đỏ hoe nhưng vẫn cứ cười một cách nhẹ nhàng. Khoảnh khắc này làm tim tôi như trống đán.h liên hồi. Hai mươi tám năm ở cùng với ba mẹ ruột, giờ em phải xa gia đình, xa anh chị em ruột thịt ngày nào gắn bó với nhau để về với vòng tay tôi, cùng tôi vươn tới bến bờ hạnh phúc, cùng tôi chia ngọt sẻ bùi trong cuộc sống mới.
Em đã khóc rưng rưng khi mẹ vợ nắm tay mẹ chồng và nhắn nhủ vài câu: “Con bé nó còn nhỏ lắm chị à, ở nhà chỉ biết đi học thôi, bao nhiêu năm sống cùng gia đình tôi, nó lúc nào cũng là đứa con út bé bỏng nhất trong nhà. Nay nó về với gia đình chị, tôi không nỡ để nó đi. Nhưng vì hạnh phúc tương lai của hai đứa, có điều gì chị dạy bảo thêm và chăm sóc nó hộ chúng tôi, chị nhé”.
Video đang HOT
Em đã khóc rưng rưng khi mẹ vợ nắm tay mẹ chồng và nhắn nhủ vài câu. Ảnh do nhân vật cung cấp.
Cả buổi làm lễ hôm đó, ai cũng rưng rưng nước mắt. Ba vợ thì lấy tay che lại những giọt nước mắt đang rơi, còn mẹ vợ thì mắt đã lệ chan hòa trên khuôn mặt. Em đứng bên tôi mà khóe lệ tuôn rơi, mắt em đỏ hoe, hai hàng nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt em làm tôi bối rối, bịn rịn. Lúc đó, tôi phải nắm chặ.t ta.y em để giữ cho em thật bình tĩnh. Tôi vội lấy tay vuốt nhẹ lên má em, lau đi những giọt nước mắt rưng rưng ấy và thỏ thẻ bên tai em: “Đừng khóc nữa em à! Em khóc nữa sẽ làm cho con tim anh rúng động theo từng giây đó”. Câu nói vu vơ chỉ làm em cười mỉm nhưng có thể em cũng yên lòng phần nào.
Tôi cũng nhớ lại một bài hát của nhạc sĩ Võ Thiện Thanh do ca sĩ Cẩm Ly trình bày có đoạn: “… Út lấy chồng má hay ra ngoài ngắm chân trời. Phía cuối trời, cánh chim theo ngàn cơn gió. Bên kia xóm vọng về tiếng ca. Giọng ai hát điệu buồn xó.t x.a. Người đi đi xa mà lòng xó.t x.a, mẹ già đứng bên hiên nhà. Người lên xe hoa lòng buồn héo hon, mẹ già tiễn con… lệ rơi”. Khi nghe bài hát này, chợt tôi thấy mình chỉ có một đời để sống với nhau thôi thì ráng sống sao cho trọn kiếp người. Và chúng tôi bắt đầu những yêu thương nồng nàn, cùng nhau trải qua các cung bậc tình yêu, cảm xúc của đôi vợ chồng trẻ như thế.
Theo VNE
Anh sẽ nói yêu em!
Em yêu mùa đông dù chưa bao giờ gặp, giống như tình yêu em dành cho anh, tin tưởng và đầy hy vọng.
Đông về ở Hà Nội của anh, nhưng em cảm nhận được cái lạnh của mùa Đông, sự cô đơn của lòng người. Em biết em yêu anh nhiều thật nhiều rồi.Sài Gòn đang tận hưởng những ngày mưa tầm tã, rồi vội vã chuyển qua đón những ngày nắng gắt. Có lẽ Hà Nội giờ này cũng đang là thời khắc giao mùa phải không anh?
Em không biết thu Hà Nội kết thúc thế nào, đông Hà Nội bắt đầu ra sao. Nhưng em đã biết con tim em đang nhớ anh, em cần một người ở bên và người đó là anh.
Nhưng có lẽ khoảng cách địa lý là điều trở ngại lớn khiến em không dám nói yêu anh. Người ta nói với tình yêu thì khoảng cách không là vấn đề anh nhỉ? Vậy mà em lại sợ.
Anh nói với em Hà Nội đang bắt đầu những ngày chớm đông, gió lạnh làm anh cần một ai đó. Em đã thật buồn vì em không thể ở bên anh. Nhưng em vẫn ích kỷ không muốn anh ở bên một ai khác. Em chỉ còn biết cầu mong anh vẫn cô đơn như vậy. Em xấu xa lắm phải không anh?
Gió lạnh mang theo mưa phùn, một buổi chiều Sài Gòn em ngồi quán quen lắng nghe bài hát anh vẫn khen hay. Chỉ thế thôi, em lại nhớ anh.
Có lẽ em phải thú nhận rằng đối với em, khoảng cách địa lý không phải là điều khiến em lo sợ mà chính là vì em sợ anh không yêu em như em đang yêu anh. Em sợ tất cả chỉ do em ngộ nhận. Em sợ anh như gió, đến bên em xua tan những cái nóng của đất Sài Gòn rồi lại bay đi, cuốn cả yêu thương em không chạm tới được. Em sợ... Anh không bao giờ hiểu tình cảm của em.
Đông về ở Hà Nội của anh, nhưng em cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, sự cô đơn của lòng người. Em biết em yêu anh nhiều thật nhiều rồi. (Ảnh minh họa)
Mình quen nhau chưa đủ lâu để có thể dùng thời gian làm thước đo cảm xúc. Chỉ là con nhóc ngốc nghếch như em chờ đợi thời gian nhắn tới anh biết tình cảm của em. Nhưng có lẽ thời gian không rảnh rỗi để làm điều đó anh nhỉ?
Đông về ở Hà Nội của anh, nhưng em cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, sự cô đơn của lòng người. Em biết em yêu anh nhiều thật nhiều rồi.
Em yêu mùa đông dù chưa bao giờ gặp, giống như tình yêu em dành cho anh, tin tưởng và đầy hy vọng. Em có thể nói với mùa đông em yêu nó, vậy tại sao em chưa thể nói em yêu anh?
Có lẽ khi đông gõ cửa trái tim em, em sẽ lấy can đảm để tỏ tình với anh, điều mà ngày trước em nghĩ mình sẽ không bao giờ làm. Nhưng em không muốn mất anh trong hối tiếc. Cho dù em có ngộ nhận thì em cũng không muốn phải dối lòng mình thêm nữa anh à.
Đợi đông gõ cửa, em sẽ nói em yêu anh!
Theo VNE
Rồi mình sẽ lại yêu Sau chia tay, chúng ta rồi sẽ lại yêu, không phải yêu nhau mà là yêu người khác. Em đã từng nghĩ nếu một ngày nào đó mình chia tay, em sẽ không thể nào yêu ai được nữa. Giống như là "Trái tim em chỉ một lần mở cửa/ Dành cho anh và khép lại muôn đời". Tuổ.i 20 cho em cái...