Tiếng thở dài của tân lang
Bạn vừa cưới vợ. Vợ bạn xinh, lung linh trong ngày cưới, ai thấy cũng mừng, khen hai bạn đẹp đôi. Vợ bạn mềm mỏng, dễ xúc động nên hay khóc, nhiều người nhận xét vợ bạn “giàu lòng nhân ái, biết đồng cảm với nỗi khổ người khác, thật đáng quý”. Bạn cũng từng quý cái tính mau nước mắt của vợ, vì phụ nữ vậy mới ra dáng, mới “đúng điệu”.
Con gái mà xông xáo, lấn lướt chồng quá thì chồng dễ “dưới cơ”, dễ bị ăn hiếp. Trước khi cưới, bạn từng nhỏ to tâm sự như thế, tất nhiên với người chí cốt như mình.
Một tuần sau ngày cưới, bạn khoe hạnh phúc nhưng… hơi mệt. Mình đùa, bảo “trăng mật, mệt là phải”. Bạn cười trong điện thoại, rồi kể lể đôi chút, rằng, vợ nhõng nhẽo hơn bạn tưởng.
Ba tháng sau ngày cưới, bạn gọi điện, cho biết cần trút bầu tâm sự để nhẹ bớt cõi lòng. Mình và bạn ngồi ở quán cà phê quen mà nhóm bạn thời đại học hay ngồi, bữa cơm trưa bị ngắt quãng từng hồi bởi sự bức xúc của bạn: “Cậu nghĩ thử coi, ai đời, không biết rửa chén, mình nhắc thì cô ấy bảo: vậy mai mốt em không rửa nữa là được chứ gì?”. Năm lần bạn rửa lại đống chén một cách âm thầm, đến lần thứ sáu, bạn góp ý thì vợ nói câu đó, làm bạn… cụt hứng. Bộ đồ màu đỏ mới mua, vợ bạn đem ngâm chung với áo sơ mi trắng nên lem màu loang lổ. Nói thì vợ ngân ngấn nước mắt: “Thì em có biết đâu, biết em đã chẳng làm thế. Hồi giờ em có giặt đồ cho ai đâu?”.
Video đang HOT
Làm nghề viết lách, lắm khi cảm xúc đến từ lúc nửa đêm, 22g bạn còn gõ, dù rất nhẹ nhàng trên chiếc máy vi tính xách tay. Bỗng dưng vợ khóc nức nở, như là có nỗi oan ức nào “thấu trời xanh”. Hỏi, thì vợ bảo: “Anh gõ lóc cóc thế sao em ngủ được?”. Bạn lắc đầu như chừng ngao ngán: “Chưa thấy ai phản ứng kiểu như vậy, sợ quá”. Hai vợ chồng ở trọ, có hôm vợ dự hội thảo về muộn, bị chủ nhà càm ràm đôi chút. Biết vợ khó chịu nên bạn hỏi để an ủi, vừa mở lời: “Hôm nay em đi dự hội thảo vui không?”, đã “được” vợ ném cho câu trả lời: “Đi làm chứ phải đi chơi đâu mà vui”. Thế là gần như cả đêm, vợ bạn cứ đi ra, đi vào thở dài thườn thượt. Bạn lại lắc đầu, nhiều chuyện vợ không biết, muốn chia sẻ nhưng lại không được tiếp thu, thiện chí của vợ ít quá, nên mới ba tháng lấy nhau mà cự cãi phân nửa thời gian.
Bạn nói, vợ ngày xưa ít khi làm những việc vặt ở nhà, cưới xong thì biết nấu ăn chút chút, nhưng lại không nhiệt tình, nên mỗi bữa ăn cơm cứ như là địa ngục. Người ta mong ước được ăn cơm nhà vì ấm cúng, còn bạn đã bắt đầu sợ cơm nhà vì vợ không hoan hỷ khi nấu nướng, dọn dẹp…
Bạn nói, nhìn vợ bề ngoài đẹp xinh, lung linh, nhưng lại thiếu vắng sự chu đáo, giản dị, khiêm cung, biết trọng người chồng, biết lắng nghe và sửa chữa… nên vợ cứ dần “mất điểm”. Bạn lo cho tình-nghĩa vợ chồng, bởi sống chung mới ngỡ ngàng nhận ra những điều trái ngược kiểu này. Rồi, như kết thúc câu chuyện, bạn tâm tình: “Sao cô ấy cứ hở ra là đòi về nhà mẹ, mỗi lần như vậy, mình lại phải dỗ dành, lo cũng có, sợ cũng nhiều. Sợ người nhà vợ đánh giá, nghĩ mình không thương vợ…”.
Theo VNE
Lòng vả, lòng sung
Cặp đôi ấy cùng là nhân viên xuất sắc, là cán bộ trong nay mai, được sếp yêu, đồng nghiệp quý, gán ghép thành đôi, vậy mà gã và Thu lấy nhau trong tiếng thở dài của đằng nhà gái.
Bởi họ luôn suy nghĩ rằng cái kẻ mặt gian giảo, lại lé và lùn chả được nước gì ấy chẳng mấy sẽ làm khổ con gái họ.
Chả rõ vì sự nhìn xa trông rộng của các cụ hay do sự trù ẻo ngay từ thủa ban đầu mà chỉ sau đám cưới có hai năm đã tràn ngập tin gã cặp với con bé công nhân tên Dung.
Mấy người thân tín gặp riêng Thu để rỉ tai, cô nàng rắn rỏi nói không tin, bởi vốn biết mọi người hay ghen tị với hạnh phúc vợ chồng mình. Gã cười thầm khi nghe Thu thủ thỉ lại chuyện ấy, gã biết mà, Thu lúc nào cũng muốn đẹp mặt với xung quanh, có xấu bằng ma cấu thì vợ gã cũng tô vẽ cho bằng đẹp, để lúc nào cũng được tự hào mình có một gia đình hạnh phúc, chồng yêu chiều vợ con.
Gã kể chuyện trấn an bồ để cả hai có thể yên tâm hưởng thụ, sau thì phởn chí khen mình tốt số có vợ biết điều. Mọi người cũng phục gã, bởi Thu xinh gái, biết cách ăn mặc, so với những cô đã có chồng ở công ty thì xinh nhất hội. Còn cô chưa chồng xinh nhất công ty thì đương nhiên là Dung. Gã cùng lúc sở hữu hai bông hoa rực rỡ nhất còn niềm vui sướng nào hơn. Cứ thế gã ung dung tự tại thản nhiên đối đãi với vợ như bình thường.
Tối nào cơm nước xong xuôi gã cũng đi chơi như thanh niên chưa vợ. Gã chỉ thấy chờn chợn và hơi gai người khi một lần Dung bị ngã trẹo chân, gã nhớ ra là ở nhà có lọ mật gấu ông anh vợ cho, phóng xe về thì thấy cửa đóng im ỉm. Mọi khi tầm mười rưỡi về gã còn thấy sáng đèn kia mà, vợ con gã đi đâu? Gọi điện thì Thu không nghe, gã điện về ngoại, thấy mẹ vợ nói con Cún đang chơi ở đây còn mẹ nó đi thăm đám đẻ. Gã hơi hơi an tâm liền nhót lọ mật gấu đến bóp chân cho bồ.
Hôm sau gã quyết định về sớm hơn một tiếng, thấy cửa đóng như hôm qua liền chột dạ, phen này không gọi đến nhà ngoại nữa gã phóng đến tận nơi thì nhà ngoại đã đi ngủ. Vậy vợ con gã đi đâu? Gã bắt đầu hoang mang suy bụng ta ra bụng người, hỏi thì Thu chỉ nói bâng quơ đi gặp bạn bè cho đỡ buồn.
Và gã không khỏi lạnh sống lưng khi một ngày về bất chợt thấy ông sếp người Hàn Quốc đang chuyện trò thân mật với vợ gã ngoài phòng khách, tất cả là sự trùng hợp ngẫu nhiên sao?
Một bên là người đàn bà thiếu sự quan tâm và hơi ấm của chồng, một người thì đã xa vợ thường xuyên hàng năm nay, hai ngọn lửa đang âm ỉ ấy hẳn chỉ chờ để được bùng cháy. Gã còn đang hoang mang thì đến một ngày hay tin vợ được ban lãnh đạo khen ngợi, phần thưởng là sáu tháng lương, đồng thời thăng chức làm trưởng phòng kinh doanh. Gã vò đầu bứt tai không hiểu vợ mình có tài gì, đồng nghiệp cũng bắt đầu xì xào quanh tai gã...
Còn chưa hoàn hồn thì gã tiếp tục bị giáng một đòn nữa khiến cho hoảng loạn thực sự, đó là ông sếp người Hàn nọ tươi cười nói đã có kế hoạch thăng chức cho gã, làm Phó giám đốc chất lượng của một công ty chi nhánh trong miền Nam. Gã chẳng thể nào dám trái lệnh trừ phi nghỉ việc! Gã hoàn toàn bế tắc và biết trong trận này mình đã thua một vố đau.
Theo VNE
Người... nhạt Là mối tình đầu của nhau, yêu nhau hơn sáu năm nhưng đến giờ tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện sẽ lấy anh. Ba mẹ tôi bắt đầu hối thúc, tôi chỉ biết cười vì tự hiểu sẽ không có chuyện tôi thành vợ anh. Thời sinh viên, anh học rất giỏi, năm nào cũng được học bổng. Ra trường, anh kiếm được...