Tiếc 50 ngàn đưa vợ khám thai, chồng quay xe đi và nhận cái kết không ngờ
“Anh gọi cho em cái taxi, từ đây đến phòng khám chắc cũng chỉ mất 50 nghìn thôi”. “Đi taxi làm gì cho tốn tiền. Em đứng đây ai đi qua đi nhờ cũng được”.
Anh chị lấy nhau đã được ba năm nhưng vẫn chưa có con. Năm đầu tiên hai người kế hoạch để chị hoàn thành nốt việc học tại chức của mình. Nhưng sang đến năm sau dù đã không còn kế hoạch nữa song tin vui vẫn chưa đến với anh chị.
Một năm rồi hai năm trôi qua, chị bảo anh đi khám, anh không chịu. Chị cứ âm thầm một mình chịu đừng những lời bàn tán của họ hàng xung quanh và cả những lời cay nghiệt của mẹ chồng. Chồng chị lúc đầu còn bênh vực và động viện vợ, sau anh chán nản rồi bắt đầu có bồ.
Ngày hôm trước biết tin mình có bầu thì hôm sau chị bắt được tin nhắn của chồng với bồ. Chị đau đớn vô cùng, nhưng nghĩ rằng anh chán nản vì chưa có con nên mới thế, chị quyết định báo tin vui này cho anh mong rằng anh hồi tâm chuyển ý quay lại với vợ con.
Chị quyết định báo tin vui này cho anh mong rằng anh hồi tâm chuyển ý quay lại với vợ con. (Ảnh minh họa)
Anh ôm choàng lấy chị, xin lỗi vợ và hứa từ giờ sẽ quan tâm chăm sóc vợ nhiều hơn. Từ hôm sau chị không còn thấy anh thức khuya nhắn tin với bồ nữa, mà đi ngủ sớm cùng vợ. Đi làm về anh giúp chị nấu cơm để chị được nghỉ ngơi. Thấy chồng như vậy, chị mừng lắm. Có lẽ anh đã tìm thấy niềm vui trong cuộc sống gia đình mà bấy lâu nay anh không quan tâm tới nó.
Mang thai tuần thứ 16 chị bảo chồng chở đi siêu âm. Mấy lần trước anh cũng định đi cùng vợ nhưng đều bận. Nhưng vừa mới đi được nửa đường thì có cuộc điện thoại gọi đến:
Video đang HOT
- Anh có việc phải đi đến công ty gấp, sếp vừa triệu tập họp đột xuất. Em tự tìm cách đi tiếp đi nhé.
- Nhưng chỗ này không có xe ôm, em lại để quên điện thoại ở nhà rồi. Anh gọi cho em cái taxi, từ đây đến phòng khám chắc cũng chỉ mất 50 nghìn thôi.
- Đi taxi làm gì cho tốn tiền. Em đứng đây ai đi qua đi nhờ cũng được. Anh đi luôn đây không thì không kịp buổi họp.
Đi taxi làm gì cho tốn tiền. Em đứng đây ai đi qua đi nhờ cũng được. Anh đi luôn đây không thì không kịp buổi họp. (Ảnh minh họa)
Anh vội vã quay xe đi nhưng vừa mới sang đến bên kia đường thì nghe thấy tiếng phanh gấp xé tai của một chiếc xe máy. Anh quay lại, vợ đang nằm xõng xoài dưới đường cách đó là chiếc xe máy của gã thanh niên đã đâm vào vợ anh. Anh lao vội sang, tiếng còi xe cấp cứu rú lên đưa chị vào viện.
Anh thấp thỏm bên ngoài phòng cấp cứu. Một vị bác sĩ trở ra: “Chúc mừng anh, vợ anh đã qua cơn nguy kịch nhưng chúng tôi rất tiếc đã không thể giữ được đứa bé vì cú va chạm mạnh. Cậu con trai của anh đã không thể chào đời”.
Anh gục ngã. Chỉ vì tiếc tờ 50 ngàn đồng mà anh đã khiến vợ gặp nguy hiểm khiến con không thể chào đời, anh là một thằng đàn ông không ra gì. Suốt thời gian qua vợ anh đã cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng mọi chuyện chỉ mong ngày đứa con chào đời. Vậy mà. Anh đã có lỗi với vợ nhiều lắm rồi, giờ nếu vợ biết được cái tin giữ này cô ấy sẽ đau lòng đến mức nào. Anh hối hận thì cũng đã muộn mất rồi.
Theo Một Thế Giới
Con đường tiến thân của chồng khiến tôi gục ngã cả về thể xác lẫn lý trí
Lý do anh đưa ra để hợp thức hóa sự phản bội của mình nghe mới cay đắng làm sao. Tôi hận mình không thể lao vào đánh mắng anh cho hả dạ. Tôi chẳng còn chút sức lực nào nữa, nỗi đau anh mang lại đã khiến tôi gục ngã cả về thể xác lẫn lý trí mất rồi.
Vừa ra trường đã kết hôn luôn vì cái thai 2 tháng nên cuộc sống của vợ chồng tôi khá vất vả. Chồng tôi may mắn xin được vào một công ty tư nhân. Còn tôi, vì cái thai, nên vẫn chưa xin được việc vì ở đâu họ cũng sợ đi làm mấy hôm lại nghỉ thai sản. Vậy là tôi đành chấp nhận ở nhà lo chuyện cơm nước, don dẹp. Khá khéo tay, thời gian rảnh rỗi lại nhiều nên tôi tranh thủ nhận ít hàng mỹ nghệ về nhà làm thủ công để kiếm thêm thu nhập.
Cuộc sống vợ chồng mới tuy khó khăn nhưng luôn đầy ắp tiếng cười rộn rã. Chồng tôi là người thông minh, hài hước nên rất biết cách làm cho vợ vui lòng. Bữa cơm đôi khi đạm bạc chỉ có trứng với rau nhưng cả hai luôn cảm thấy mãn nguyện với những gì mình đang có.
Khi tôi mang bầu tới tháng thứ 5 thì nhận được tin vui bất ngờ. Chồng tôi chuẩn bị được đề bạt lên chức phó phòng. Bạn đầu nghe tin ấy tôi choáng váng vô cùng vì anh mới chỉ vào công ty được hơn ba tháng chứ mấy. Nhưng khi anh khẳng định thông tin đó là thật và nói rằng vì thấy anh nhanh nhẹn, có năng lực nên sếp cân nhắc sớm. Nỗi nghi hoặc tan biến nhanh chóng nhường chỗ cho sự tự hào, hãnh diện vì có người chồng tháo vát, tài giỏi của tôi. Nhưng, tôi chỉ không ngờ, bắt đầu từ cái ngày tôi nhận được tin chồng sắp thăng chức ấy thì hạnh phúc gia đình cũng bắt đầu xuất hiện những vết rạn vô hình.
Trước kia dù bận rộn công việc đến mấy, anh cũng cố gắng sắp xếp công việc về ăn trưa cùng tôi. Nhưng bây giờ lấy lý do công việc quá nhiều, anh đã ở lại công ty vào buổi trưa. Rồi những buổi tăng ca, những ngày làm thêm giờ đã khiến bữa cơm khi xưa đầy ắp tiếng cười vui của vợ chồng tôi dần biến mất. Bây giờ chỉ còn mình tôi lủi thủi bên mâm cơm lạnh ngắt ngày hai bữa.
Anh vẫn quan tâm, yêu thương tôi như thế. Tiền lương anh đưa tôi cũng nhiều lên đáng kể. Anh còn nói tôi nghỉ làm mấy việc vặt vãnh, tập trung vào dưỡng thai để mẹ con được khỏe mạnh. Nhưng không hiểu sao, cuộc sống sung túc, đầy đủ hơn mà tôi vẫn không hề cảm thấy vui hơn chút nào. Tôi luôn có cảm giác như mình sắp mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng, nhất là những khi anh vắng nhà thì nỗi sợ vô hình ấy lại càng tăng lên dữ dội.
Việc khám thai định kì giờ đây tôi cũng phải tự đi một mình vì anh chẳng có lúc nào được nghỉ để dành thời gian cho tôi. Nhận được thông báo con vẫn luôn khỏe mạnh mà tôi vừa mừng lại vừa tủi. Mừng vì niềm hạnh phúc, tình yêu to lớn của chúng tôi sắp đơm hoa, tủi vì những ngày như thế này, tôi tha thiết mong có anh bên cạnh nhưng lại là ước mơ quá xa vời.
Tới tháng thứ 8 của thai kì thì chuyện không may xảy ra với tôi. Hôm đó, do sơ ý, tôi bị trượt chân nên phải đi cấp cứu. Gọi điện cho anh thì thuê bao không liên lạc được. May mắn biết bao lúc đó em gái tôi vừa tới nên nhanh chóng đưa tôi đi cấp cứu. Qua cơn nguy kịch rồi mà tôi vẫn ứa nước mắt vì tủi thân. Lúc mẹ con tôi cần anh nhất thì anh lại không thể bên cạnh chúng tôi. Bất giác, tôi rút điện thoại gọi lại lần nữa cho anh nhưng vẫn chỉ nhận được câu nói lạnh lùng: thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.
Nước mắt còn đang lăn dài vì tủi thân, ấm ức thì em gái tôi lao vào với nét mặt hốt hoảng:
- Chị, em thấy... thấy anh rể đang dìu một người phụ nữ vào phòng khám thai ở đây.
Ban đầu tôi còn nghĩ cô em mình nhìn nhầm nhưng khi bức ảnh mà em gái tôi chụp làm bằng chứng được đưa ra thì trái tim tôi như có ai đó bóp nát, vỡ vụn. Tôi không còn nhìn rõ mọi thứ xung quanh nữa, nỗi đau đớn quá lớn đã khiến tôi ngất đi ngay sau đó.
Tỉnh lại, tôi thấy anh đang ngồi bên cạnh với nét mặt lo lắng. Không kiềm chế được cơ giận giữ, tôi hét lớn, xua đuổi anh. Như hiểu ra vấn đề, anh cúi gằm xuống, lí nhí:
- Anh xin lỗi. Sếp của anh là nữ độc thân. Chị ta nói nếu anh đồng ý cho chị ta một đứa con, anh sẽ có tất cả. Anh nghĩ chỉ là một đứa con thôi, không có gì ràng buộc nên đã đồng ý.
Lý do anh đưa ra để hợp thức hóa sự phản bội của mình nghe mới cay đắng làm sao. Tôi hận mình không thể lao vào đánh mắng anh cho hả dạ. Tôi chẳng còn chút sức lực nào nữa, nỗi đau anh mang lại đã khiến tôi gục ngã cả về thể xác lẫn lý trí mất rồi.
Bi kịch mà con đường tiến thân của anh mang lại, tôi biết đối mặt với nó thế nào đây?
Theo Một Thế Giới
Úp sọt nhầm gã sở khanh, cuộc đời tôi chìm trong đau khổ Như thế đã đủ làm tôi muốn gục ngã, anh ta còn nói thêm: "Mà chẳng biết loại như cô thì đứa bé phải con tôi không?". Không phủ nhận tôi là kẻ trơ trẽn, dùng mọi thủ đoạn để có được người mình yêu mà không cần biết người ta dành cho mình thứ tình cảm gì. Nhưng cái giá tôi phải...