Thương vụ ái tình (Phần 6)
Người đàn ông kia cúi đầu xuống một lúc, rồi tháo cái mũ bucket trên đầu xuống.
Một gương mặt sần sùi và gớm ghiếc hiện ra trước mặt Hưởng, với một vết sẹo rạch ngang mặt. Tuy nhiên điều đó không thể ngăn Hưởng nhận ra được anh ta.
Diệu Hoa nhận ra, giờ mình mới thật sự mất hết tất cả. Lúc trước, dù không còn tiền, không còn địa vị, không còn cả bản thân mình, nhưng cô vẫn còn Hưởng. Anh ấy là anh trai của cô, người luôn tìm cách giúp đỡ và yêu thương cô hết sức có thể, làm mọi thứ thậm chí còn vượt quá cả khả năng của mình chỉ để cô không phải chịu khổ cực.Tên mặt sẹo thả Diệu Hoa ở ngoài cổng nhà bà Ngân. Hắn ta đứng bên cạnh, như là để canh chừng, không cho Diệu Hoa chạy vào bên trong nữa. Cô chẳng quan tâm.
Thế nhưng cô đã làm gì? Quậy tung trời đất và khiến anh luôn phải chạy theo sau cô để xử lý mọi chuyện, thậm chí cô còn chẳng thèm tỏ lòng biết ơn, mà quay lại nhiếc móc và mắng chửi anh khi mọi chuyện không như ý.
Cô có phải là trẻ con nữa đâu?
Diệu Hoa bật khóc, không phải là kiểu kêu gào nức nở như lúc còn ở trong nhà bà Ngân. Nước mắt chảy dài trên mặt, làm cô nghẹn ngào và không thở nổi. Cái suy nghĩ không biết Hưởng đang ở đâu, còn sống hay không, khiến cô sợ phát khiếp.
Nó giống như cái lúc cô biết tin Nam đã chết.
Diệu Hoa run rẩy. Cô co người lại và dựa lưng vào tường, mặc kệ người đàn ông mặt sẹo phía sau lưng đang nhìn mình chằm chằm.
Tiền ư? Sự nổi tiếng ư? Tất cả quan trọng với cô đến thế hay sao? Diệu Hoa tự hỏi lại mình. Cô không biết nữa. Tất cả những gì cô muốn lúc này là Hưởng hãy quay về. Có lẽ cô đang phải trả nợ, cho những nghiệp mà cô tạo ra từ trước chăng. Nhưng tại sao người gánh nó lại là Hưởng? Vì sao lúc nào cũng là anh ấy, thay cô nhận mọi điều xui xẻo?
Diệu Hoa cứ ngồi như vậy, cho đến khi trời tối hẳn. Người đàn ông mặt sẹo cũng kiên nhẫn đứng phía sau lưng cô. Anh ta không nói câu nào, chỉ nhìn cô như vậy.
Một chiếc xe trờ tới và dừng lại trước cửa nhà. Đỗ Quyên bước xuống với vẻ không mấy hào hứng. Có vẻ như cô ta đã gặp chuyện gì đó không mấy hay ho. Đỗ Quyên khá là ngạc nhiên khi thấy Diệu Hoa ngồi cô ro trước cổng.
Cô ta bước tới trước mặt Diệu Hoa, ngồi xổm xuống. Dù đang khó chịu thế nào, cô ta cũng không bỏ quên cơ hội châm chọc Diệu Hoa.
- Ây! Chị Diệu Hoa, sao lại ngồi đây? – Đỗ Quyên trễ xuống hàng lông mày, ra vẻ thương tiếc. – Có phải chị đã khánh kiệt nên mới đến đây vay tiền không?
- Làm sao mà cô biết? – Diệu Hoa khàn giọng, hỏi. Cô chợt thắc mắc rằng tại sao Đỗ Quyên lại tới đây, và tại sao cô ta lại biết rằng cô đã hết tiền.
- Nhìn chị như vậy, tôi chẳng nhẽ lại không đoán được sao chứ? Vui không? Khi đang ở dưới đáy và bị chà đạp như thế?
Đỗ Quyên hả hê, buông một câu hỏi châm chọc. Diệu Hoa không muốn để tâm, nhưng cô vẫn muốn biết vì sao Đỗ Quyên lại có mặt ở đây. Cô ta với bà Ngân có quan hệ gì hay sao?
- Cô cũng vậy à? Đến để vay tiền?
Đỗ Quyên ngửa đầu lên cười ha hả.
- Tôi á? Tôi đâu cần phải vay ai? Tôi đến để lấy tiền. Lấy hết tất cả mọi thứ thuộc về cô.
Đỗ Quyên nói xong thì đứng dậy, ngẩng cao đầu, đi vào trong nhà. Diệu Hoa nhìn theo cô ta.
- Lấy mọi thứ của cô ư? Tất cả những chuyện này có liên quan đến Đỗ Quyên hay sao? Vậy, có khi nào Hưởng biến mất cũng là do cô ta?
Diệu Hoa vội vàng đứng bật dậy, sấp ngửa chạy theo Đỗ Quyên.
- Khoan đã!
Người đàn ông mặt sẹo túm lấy cô, không cho cô chạy vào trong nhà. Diệu Hoa giằng co với hắn nhưng không được. Cuối cùng cô vẫn bị đẩy ra ngoài.
Cánh cổng nhà bà Ngân đóng lại trước mặt cô. Diệu Hoa chỉ có thể vừa uất ức, vừa bực bội mà đập tay vào cánh cổng. Cô nhìn thấy người đàn ông mặt sẹo đó đi vào trong nhà, mất hút sau những hàng cây ở vườn nhà bà Ngân.
Diệu Hoa đau khổ, khụy hẳn xuống. Cô biết đi đâu để tìm Hưởng vào lúc này? Diệu Hoa thầm thì với chính mình, chỉ cần tìm được Hưởng, cô sẽ đưa anh đi thật xa khỏi đây, bằng mọi giá, cho dù có phải bán thân cả đời, bán thêm nhiều lần nữa, cho ai cũng được.
Diệu Hoa khàn giọng, hỏi. Cô chợt thắc mắc rằng tại sao Đỗ Quyên lại tới đây, và tại sao cô ta lại biết rằng cô đã hết tiền.
***
Người đàn ông mặt sẹo đi theo Đỗ Quyên vào nhà trong. Hắn không xuất hiện trong cuộc trò chuyện mà chỉ đứng nấp sau cánh cửa ra vào, nghe lén chuyện của họ.
Đỗ Quyên ngồi xuống ghế, ngay lập tức vứt bỏ hết vẻ cao ngạo khi nãy mà vồ lấy tay bà Ngân.
Số điện thoại đó vẫn liên tục gọi đến máy của con. Con nghĩ là ai đó đang tìm con. – Đỗ Quyên lo lắng thốt lên.
Tên mặt sẹo nấp sau cánh cửa, nhướng mày. Anh ta nghiêng một bên tai về hướng họ để nghe cho rõ hơn.
- Bình tĩnh. Con cứ cuống lên như vậy cũng không giải quyết được gì đâu.
- Nhưng cứ ngồi đây thì cũng không làm được gì mà! Vụ cháy nhà năm đó, mẹ phi tang hết chứng cứ rồi đúng không?
Bà Ngân gật đầu.
- Chỉ còn số điện thoại đó thôi. Mẹ đã nói con hủy cái máy đó đi cơ mà.
Đỗ Quyên chần chừ. Cô lắc đầu.
- Con không thể hủy được.
Người đàn ông mặt sẹo dường như phát hiện ra chuyện gì đó. Anh ta lấy điện thoại của mình ra, bấm vào một dãy số dài, cuộc gọi gần nhất. Anh lặng yên chờ đợi.
Video đang HOT
Điện thoại của Đỗ Quyên chợt vang lên tiếng chuông. Đỗ Quyên sững người. Cô ta sợ hãi, lấy điện thoại ra đưa cho mẹ xem.
- Mẹ. Lại gọi đến rồi.
Bà Ngân cũng hơi hoảng. Bà chỉ nghĩ là con gái mình thần hồn nát thần tính, nhưng hiện tại, tiếng chuông điện thoại nhức nhối khiến bà tin rằng đó là sự thật. Ai đó đang lật lại vụ cháy từ mười năm trước.
Bà Ngân chộp lấy điện thoại, bấm nghe. Đúng lúc này thì điện thoại phụt tắt. Người đó đã tắt máy từ trước.
- Mẹ. Con không muốn ngồi tù đâu.
Đỗ Quyên mếu máo.
- Bình tĩnh. Mẹ sẽ cho người tìm hắn. Trước hết con đừng hó hé gì cả.
Bà Ngân gật đầu với Đỗ Quyên và dặn dò cô.
***
Diệu Hoa lủi thủi đi bộ bên lề đường. Cô không biết phải đi đâu nữa. Cô còn không biết phải bấu víu vào đâu để tìm kiếm sự giúp đỡ, hay nói cách khác, cô không còn lựa chọn nào cả.
Nhờ Tú ư? Cô nào có cái tư cách ấy, khi đã bị bán cho anh ta để đổi lấy một số tiền lớn. Đáng ra, cô nên trả nó lại cho anh. Số tiền bán thân đó dùng để cứu Hưởng, nhưng Hưởng cũng đã biến mất.
Ánh đèn chói lọi chĩa thằng vào mặt Diệu Hoa. Cô nhíu mày, đưa tay lên che mắt lại, cũng chẳng buồn tránh khỏi chiếc xe đang lao đến chỗ mình. Thời điểm này, có khi chết lại là cách nhanh nhất và đơn giản nhất cho cô, phải vậy không?
Trái với dự tính bất ngờ của Diệu Hoa, chiếc xe dừng lại ngay trước mũi chân cô. Tú chạy xuống khỏi xe.
- Cô đã đi đâu?
Tú hỏi, giọng có vẻ hơi cộc cằn. Dường như anh đã đi tìm cô cả ngày. Diệu Hoa chẳng còn sức mà trả lời, cô im lặng.
Tú nhìn thấy người đứng trước mặt mình giống như một con rối vậy, không có linh hồn, không có suy nghĩ, không có tình cảm nào.
Diệu Hoa đứng đờ người ra đó, cô thậm chí còn không biết rằng Tú đang đứng cạnh mình. Tú ôm lấy vai cô, đưa cô vào trong xe. Anh đóng cửa lại và ngồi vào ghế lái. Ngay khi Tú khởi động xe, Diệu Hoa thì thầm với anh.
- Anh có muốn uống rượu một chút không?
- Sao cơ?
- Rượu. Cho tôi chút rượu đi. Tính thêm nợ vào hợp đồng của tôi vậy. Một ngàn linh một lần.
Tú ngạc nhiên nhìn cô. Anh không hiểu cô đang nói gì, nhưng rồi cũng nhanh chóng quay đầu xe.
Trước khi rời khỏi đó, anh thấy một người đàn ông đang nhìn về phía chiếc xe của mình, một người đội mũ lùm xùm để che kín gương mặt, nhưng không giấu được vết sẹo kinh khủng vắt ngang mặt anh ta.
Tú nhíu mày, cố gắng nhìn về phía anh ta, nhưng có vẻ như anh ta đã nhận ra và cúi đầu, nhanh chóng rời đi.
Trước khi rời khỏi đó, anh thấy một người đàn ông đang nhìn về phía chiếc xe của mình, một người đội mũ lùm xùm để che kín gương mặt, nhưng không giấu được vết sẹo kinh khủng vắt ngang mặt anh ta.
***
Hưởng ngồi trên giường, trong căn hộ chung cư nhỏ của người đàn ông mặt sẹo, toàn thân được băng bó kín mít. Những vết thương nhức nhối như là cả nghìn con kiến cắn lên cơ thể.
Hương nghiến răng, cố chịu đựng để không bật ra tiếng rên rỉ vì đau. Anh cố lần xuống khỏi giường, nhưng toàn thân chẳng có chút sức lực nào. Vì thế, Hưởng ngã vật xuống đất.
Người đàn ông mặt sẹo trở về, đúng lúc thấy Hưởng đang bò xoài ra sàn. Anh ta vội chạy đến, đỡ Hưởng lên, nhồi anh về giường và đắp chăn cho anh.
Hưởng cố gắng nhìn xem mặt mũi anh ta thế nào, nhưng anh ta che giấu thật giỏi. Người đàn ông ghém chăn cho Hưởng, rồi quay lưng, đi về phía nhà bếp.
- Này! Sao anh không nói gì? Ít nhất cũng phải cho tôi biết anh là ai chứ?
- Anh không cần biết vội.
Người đàn ông trầm giọng, nói với anh. Anh ta lấy một quả trứng trong tủ lạnh ra, thuần thục đập nó vào chảo.
- Tôi không thể yên tâm ở đây khi chẳng biết anh là ai, muốn gì ở tôi. Cảm ơn vì đã cứu tôi, nhưng tôi phải đi ngay bây giờ.
Hưởng nín đau, giở chăn ra, tiếp tục tìm cách bò xuống giường. Anh sốt ruột không biết Diệu Hoa đang thế nào, liệu cô có hoảng lên khi anh bất chợt mất tích như vậy.
Hưởng lại rơi bệt xuống đất một lần nữa. Anh đấm tay xuống sàn, bực bội vì sự vô dụng của mình.
- Chết tiệt!
Người đàn ông kia thở dài quay lại, một lần nữa đỡ Hưởng lên, khiêng anh về phía bàn ăn.
- Anh muốn biết đến thế ư?
Hưởng gật đầu.
Người đàn ông kia cúi đầu xuống một lúc, rồi tháo cái mũ bucket trên đầu xuống. Một gương mặt sần sùi và gớm ghiếc hiện ra trước mặt Hưởng, với một vết sẹo rạch ngang mặt. Tuy nhiên điều đó không thể ngăn Hưởng nhận ra được anh ta.
Hưởng thất thần một chút, khẽ thì thào trong hoảng sợ.
- Nam? Cậu đấy ư?
Theo eva.vn
Thương vụ ái tình (Phần 5)
Hưởng ngã người lên vai anh ta. Anh ta nâng Hưởng lên, lén lút vác ra khỏi nhà kho. Xung quanh nhà kho cũng tối om.
Hưởng nhận ra đây là bãi hoang gần nhà bà Ngân. Có khi nào bà ta lại lôi anh đi đâu đó để hành hạ không?
- Sợi dây chuyền đó, làm sao anh có được?Diệu Hoa lồm cồm bò dậy, cô nhăn nhó nhìn Tú.
- Cô không cần biết. Đừng hỏi nhiều.
Tú đứng nghiêng người ra phía cửa.
- Mau đi ra ngoài đi, đừng có câu giờ nữa.
Diệu Hoa nhún vai, cúi người đi ra ngoài. Tú nhìn theo cô. Anh thò tay vào trong túi áo, lấy ra sợi dây chuyền, đưa lên ngắm nghía. Nó nhắc nhở anh về mối thù với Diệu Hoa. Anh buộc phải trả thù, cho dù cô trông có đáng thương đến mức nào.
Tú nắm chặt sợi dây trong tay, thả lại vào túi áo khoác. Xong xuôi, anh đi ra ngoài. Diệu Hoa đã ngồi sẵn trên giường chờ đợi, còn rất biết điều, chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm trên người.
Tú tháo chiếc áo choàng tắm ra treo lên cây mắc áo. Anh bước về phía Diệu Hoa, cúi người, nắm cằm cô nâng dậy.
- Ừm. Anh có thể tắt đèn đi không? - Diệu Hoa xấu hổ yêu cầu. Cô không muốn phải đối điện trực tiếp với vấn đề này.
- Được thôi.
Tú đẩy ngã cô xuống giường, thuận tay túm lấy cái điều khiển đèn. Căn phòng phút chốc trở nên tối om. Diệu Hoa thở phào một cái.
Trong bóng tối, cô cảm thấy Tú bắt đầu trèo lên giường, đệm lún xuống bởi sức nặng của anh. Anh ta bắt đầu đè lên người cô, gẩy cái khăn tắm đang được cài trước ngực.
Diệu Hoa nuốt nước bọt. Dù không muốn, nhưng cô cũng phải công nhận rằng cơ thể anh ta thật đẹp. Diệu Hoa đặt tay lên trước múi bụng, sờ lần một chút. Cô bất ngờ phát hiện ra một mảng da sần sùi, thô ráp ở ngay eo của anh ta. Diệu Hoa sột soạt, sờ đi sờ lại phần da đó.
"Anh ta bị sao vậy?" - Cô thầm hỏi. Ngay lúc này, tự nhiên cô lại muốn đèn mở sáng để nhìn xem đó là thứ gì. Cứ như là anh ta đã trải qua một vụ tai nạn nào đó, hủy hoại một phần cơ thể vậy.
Những cái sờ của Diệu Hoa khiến Tú nóng lên. Anh hít sâu một hơi, bình tĩnh kiềm chế bản thân mình lại. Tú nắm lấy tay Diệu Hoa, vòng lên cổ mình, khàn giọng.
- Nếu cô không muốn chết thì đừng sờ lần nữa.
Diệu Hoa xấu hổ, lúc này mới nhận ra mình đã làm gì. Cô im bặt, không dám ho he, kể cả thở.
Một chút ánh sáng hắt vào. Ai đó đi vào phòng. Dường như đó là một người đàn ông.
***
Trong nhà kho, ánh đèn mập mờ, Hưởng đang gục trên tường. Các cơ bắp của anh rã rời, cơ thể tàn tạ, tưởng chừng như sắp vỡ nát. Mồ hôi nhớp nháp dính lên các vết thương khiến anh cảm thấy như có cả đàn kiến đang cắn mình.
Hưởng thở phì phò. Anh ước gì mình chết đi, ngay lúc này. Nhưng đó lại là ước mơ xa xỉ. Anh mệt mỏi đến mức không thể mở hàm ra và làm động tác đơn giản như cắn vào lưỡi tự tử.
Một chút ánh sáng hắt vào. Ai đó đi vào phòng. Dường như đó là một người đàn ông. Hưởng không còn hơi sức đâu mà mở mắt ra nhìn xem anh ta là ai. Anh thầm hi vọng, người này đến để kết liễu mình đi cho rồi.
Nhưng trái với suy nghĩ của Hưởng, người đàn ông đó lại cởi trói cho anh.
Hưởng ngã người lên vai anh ta. Anh ta nâng Hưởng lên, lén lút vác ra khỏi nhà kho. Xung quanh nhà kho cũng tối om. Hưởng nhận ra đây là bãi hoang gần nhà bà Ngân. Có khi nào bà ta lại lôi anh đi đâu đó để hành hạ không?
Hưởng thở hắt ra. Dù gì anh cũng chẳng còn sức.
Mãi cho đến khi được thả vào xe ô tô, nằm vật ra ở băng ghế sau, và được chở đến một nơi cách xa nhà bà Ngân, Hưởng mới lờ mờ đoán rằng người này vừa cứu mình.
- Anh... đưa tôi đi đâu.
Hưởng thều thào hỏi. Người đàn ông không quay đầu lại mà chỉ nhàn nhạt trả lời.
- Về nhà tôi. Anh cần một ít thuốc và truyền tí nước đấy.
- Sao lại cứu tôi?
Người đàn ông nhún vai, đánh tay lái về bên phải.
- Rồi anh sẽ biết thôi. Cứ từ từ, nghỉ ngơi đi đã.
Hưởng nằm ịch xuống ghế. Anh ta nói đúng. Biết vào lúc này cũng chẳng để làm gì.
***
Diệu Hoa tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm ngay ngắn trên giường, chăn được đắp kín cổ, quần áo ngủ cũng đã được mặc vào. Tú đã rời đi, trong phòng trống không, lạnh lẽo.
Cô cứ thế nằm im, được một lúc thì nước mắt chảy xuống. Cuộc đời mình sao lại rẽ ngoặt đến bước này cơ chứ? Cô không hiểu. Đúng là cô đã từng sống như một kẻ điên, quá đáng và rất xấu tính. Nhưng cô tự thừa nhận, mình không hề ác độc.
Thế nhưng tất cả mọi thứ cô có được đều lần lượt biến mất. Sự nghiệp, công việc, tiếng tăm, và cả Nam. Bây giờ thì là cả bản thân mình, và cả kỷ niệm duy nhất về gia đình của mình nữa.
Cô hoàn toàn trắng tay.
Tại sao lại như vậy? Cái giá này có phải đã quá đắt rồi hay không?
Diệu Hoa sụt sịt, cảm thấy đau lòng và tự thương chính mình. Vậy mà người ta nói rằng, ai cũng có quyền được làm lại từ đầu. Đó cũng chỉ là lời tự an ủi của mấy kẻ đã đi đến đường cùng mà thôi. Làm gì có cơ hội nào cơ chứ!
Đúng lúc này, Tú đi vào phòng. Diệu Hoa vội vàng lau nước mắt, nín bặt, không dám khóc nữa.
Tú ngẩn người ra trước cửa ra vào.
- Tôi tưởng anh đi làm rồi? - Diệu Hoa nói bằng giọng nghèn nghẹn. Trẻ con ba tuổi cũng nhận ra được là cô vừa khóc xong.
Tú nhẹ nhàng đi đến bên giường, ngồi xuống. Anh đưa cho cô cái khăn đang vắt trên cổ.
- Lau mặt đi. Lớn đùng rồi còn khóc cái gì? Đâu phải cô chưa bao giờ...
Nói đến đây, Tú chợt im lặng. Đúng là cô chưa bao giờ ngủ với ai thật. Biểu hiện luống cuống của cô, cùng với vệt máu trên giường đêm qua là chứng minh cho điều này.
- Chuyển tiền cho tôi đi.
Diệu Hoa thốt lên. Cô cảm thấy mình như một cô gái làng chơi, vừa bán thân vừa đếm tiền vậy. Vẫn còn có mặt mũi mở miệng ra đòi hỏi.
- Cô không có tài khoản nữa đúng không. Tôi làm một cái mới rồi. Kiểm tra đi.
Tú đưa cho cô một cái thẻ ngân hàng, loại cơ bản nhất. Diệu Hoa ngạc nhiên.
- Làm sao anh biết?
- Cô hỏi nhiều thế làm gì. Cầm thì cầm đi. Đủ một nghìn lần như cô yêu cầu.
Diệu Hoa chẳng mất công hoài nghi làm gì. Dù sao cô cũng chẳng có gì để lừa nữa rồi, nên cô không sợ gì nữa.
Diệu Hoa sụt sịt, cảm thấy đau lòng và tự thương chính mình. Vậy mà người ta nói rằng, ai cũng có quyền được làm lại từ đầu. Đó cũng chỉ là lời tự an ủi của mấy kẻ đã đi đến đường cùng mà thôi. Làm gì có cơ hội nào cơ chứ!
***
Bà Ngân gọi điện cho Đỗ Quyên. Sau vài lần không bắt máy, cuối cùng cô ta cũng nghe điện. Dạo gần đây toàn những tin tức khá là hay ho dành cho cả hai mẹ con.
- Mẹ đã tìm được người gọi vào số máy cũ của con rồi.
- Thật à mẹ? Ai thế?
Một người bán hàng nào đó. Cậu ta nói rằng gọi nhầm, vì số máy của con giống số máy mới của người yêu cậu ta. Vậy thôi. Mẹ đã nói con đừng có mà lo lắng rồi.
Đỗ Quyên thở phào. Cô đã mất ngủ suốt mấy đêm chỉ vì lo nghĩ đến vấn đề này. Đáng ra cô nên hủy cái số điện thoại đó đi. Nhưng trong cái máy đó vẫn còn một vài tin nhắn mà cô muốn giữ lại.
Bà Ngân ngồi phịch xuống ghế. Nói với con như vậy, nhưng bà cũng cảm thấy không ổn. Kẻ đó không giống như là gọi nhầm số. Bà sẽ tiếp tục cho điều tra tiếp chuyện này.
Đúng lúc này, Diệu Hoa xông vào, mặc kệ cho đám vệ sĩ của bà đang bám quanh lấy cô, chầu chực ném cô ra ngoài.
Bà Ngân ra hiệu cho họ dừng lại. Diệu Hoa đi đến trước mặt bà, hằn học hỏi.
- Anh trai tôi đâu? - Giọng cô run lên. - Anh ấy không có ở nhà kho.
- Vô lý. Tao nhốt nó ở đấy, thì nó chỉ ở đấy chứ trốn đi đâu được? Mày đừng có lý do lý trấu. Nôn tiền ra đây!
- Tôi đã đến đó, nhưng không thấy anh ấy đâu.
Tay mặt sẹo bên cạnh cô cúi đầu. Anh ta khẽ khàng lên tiếng.
- Là tại tôi. Tối qua tôi canh giữ hắn. Mới đi vệ sinh được một lát, quay lại đã không thấy đâu rồi.
- Cái gì?
Bà Ngân đứng bật dậy, nhíu mày. Làm thế nào mà Hưởng có thể trốn đi được trong khi đang bị treo lên như thế?
- Trả lại anh cho tôi! - Diệu Hoa gào lên.
Bà Ngân ngồi thụp xuống ghế. Sao mọi chuyện lại trở nên hài hước và khó đoán thế này. Chưa bao giờ có tiền lệ xảy ra cả. Rõ ràng ai đó đang có âm mưu xía mũi vào chuyện của bà.
Diệu Hoa ngồi bệt xuống đất, ăn vạ. Cô gào khóc toáng lên khiến cho bà Ngân nhức đầu. Bà hất tay một cái, ra hiệu cho tên mặt sẹo lôi cô đi.
Theo eva.vn
Thương vụ ái tình (Phần 4) Diệu Hoa không biết nói gì hơn. Mọi mánh khóe khích bác của cô đều bị anh lật tẩy. Cô nắm chặt tay, cố gắng suy nghĩ xem mình nên làm gì. Cô chỉ còn có một ngày, nếu không thì cả cô, cả Hưởng đều sẽ chết. Cô không thể quan tâm đến những thứ xung quanh nữa, mà chỉ cố căng...