Thương em chồng ốm tôi cho luôn 50 triệu tiền nợ, vậy mà hôm giỗ cụ, tôi tặng ngay cho nó cái tát vì lời nói này
Không làm chủ được cảm xúc, tôi nặng tay tát cho Hoài một cái trước mặt nhà chồng.
Là dâu trưởng trong nhà nên tôi có trách nhiệm nặng nề hơn. Dưới chồng tôi là một cậu em trai và một cô em gái. Cả hai cũng lập gia đình hết rồi và đều sống xa gia đình. Tôi may mắn hơn Hoài – cô em chồng, kinh tế gia đình tôi khá giả hơn và đặc biệt sức khỏe tôi cũng ổn. Ngược lại Hoài thì khác, cô ấy bị thoát vị đĩa đệm nặng, đi viện chữa trị liên tục.
Vợ chồng Hoài làm công nhân, lương thấp, vẫn đi ở trọ nên khó khăn lắm. Mỗi lần đi viện, ít cũng tiền triệu. Hoài gầy rộc người, lúc nào nhìn cô ấy cũng mệt mỏi rõ tội. Kinh tế khó khăn, thi thoảng cô ấy lại hỏi vay tiền vợ chồng tôi. Mỗi lúc vay một chút, cô ấy cũng cầm của tôi 50 triệu rồi.
Lắm lúc nhìn Hoài ốm, gầy yếu tôi lại xót tính nói với chồng hay cho em số tiền cô ấy đã nợ nhưng sợ anh không đồng ý. Chồng tôi không thoáng, anh em anh cũng rõ ràng về tiền nong chứ không thoải mái giúp đỡ. Với chồng tôi, tiền rất quan trọng, anh kiểm soát cả tôi chi tiêu hàng ngày, vả lại Hoài và anh không hợp nhau, có cho cũng chỉ 1 – 2 triệu là cùng thôi.
Thương Hoài, tôi quyết định giấu chồng cho luôn em ấy 50 triệu tiền nợ, coi như giúp cô ấy phần nào. Chị em thì phải đỡ đần nhau, đặc biệt là lúc ốm đau thế này. Lúc tôi nói không lấy số tiền 50 triệu đó, Hoài cảm ơn rối rít vậy mà hơn 1 tháng sau giỗ cụ ở quê, em lại khiến tôi giận tím mặt, không làm chủ được cảm xúc mà nặng tay tát cho Hoài một cái trước mặt nhà chồng.
Video đang HOT
Hoài về giỗ cụ, nhưng thản nhiên nói chuyện với bác họ rằng cô ấy ốm thập tử nhất sinh, khó khăn về tiền bạc nhưng tôi không thương, vẫn đòi tiền nợ, thậm chí có chỗ tiền để dành đi chữa bệnh tôi cũng chấn lấy của cô ấy. Cô ấy vừa khóc vừa tâm sự rất khổ sợ, còn nói tôi bắt nạt và coi cô ấy không ra gì. Đứng sau nghe thấy tất cả, tôi cứ thế lao vào mà nặng tay với Hoài.
Làm ầm lên, cả nhà biết chuyện ai cũng tin lời Hoài nói là sự thật mà trách tôi ác, không có tình chị em. Còn chồng thì dò hỏi tôi mang số tiền đó đi đâu. Tôi thực sự cô em chồng này, tôi thương cô ấy mà lại được đền đáp như thế này ư? Lúc cho thì chỉ có 2 chị em, chỉ 2 chị em biết vậy mà cô ấy lại tráo trở lật lọng như vậy khiến tôi tức không để đâu hết tức.
Cả nhà chồng trách tôi không ra gì, không thương em ốm đau. Ai cũng bảo tôi coi thường Hoài, cậy có đồng tiền mà lên mặt bắt nạt cô ấy nhưng sự thật đâu phải như vậy. Tôi yêu cầu cô ấy nói ra sự thật, xin lỗi tôi trước bao người nhưng Hoài lắc đầu, cô ấy bảo những gì cô ấy nói với bác họ là sự thật. Có chăng chỉ là tôi dựng chuyện mà thôi.
Ấm ức khi vừa mất tiền lại mang tiếng ác như vậy, tôi tuyên bố thẳng coi như làm mất số tiền đó và không chị em gì với Hoài nữa. Đúng là “Giặc bên Ngô, không bằng bà cô bên chồng”. Giờ tôi không biết làm thế nào để minh oan cho mình nữa, làm người tốt sao khó thế?
(Xin giấu tên)
Nhìn em chồng cõng con trai tôi trên phố mà tôi ứa nước mắt xót xa
Tôi lao đến hỏi thì con trai òa khóc làm em ấy cũng khóc theo.
Ảnh minh họa
Em chồng tôi không được bình thường như bao người khác. Năm nay em 16 tuổi rồi nhưng trí não vẫn dừng lại như đứa trẻ 4-5 tuổi. Em không nghịch ngợm phá phách, cũng chỉ loanh quanh ở nhà, quét cái nhà và giặt bộ quần áo.
Trước khi kết hôn với chồng, tôi từng ngần ngại phải chăm sóc em chồng như thế suốt đời. Nhưng sau vài lần tiếp xúc, tôi càng thương cảm và quý em ấy nên sau khi kết hôn, vợ chồng tôi đón em về sống cùng. Bố mẹ chồng tuy vẫn khỏe mạnh nhưng ông bà chăm nhau là đủ rồi.
Khi tôi có bầu, em ấy mừng lắm, lúc nào cũng thủ thỉ trò chuyện với em bé trong bụng và hỏi tôi bao giờ em bé ra đời. Suốt 9 tháng tôi mang thai, em chồng lúc nào cũng tỏ ra sốt sắng. Đến tháng cuối cùng, do bụng tôi rất to nên cứ buổi tối là em chồng lại lẻn vào phòng nhìn tôi, em ấy chỉ sợ em bé được sinh ra lúc em ấy ngủ say. Tôi phải khuyên bảo, động viên và hứa là lúc nào đi đẻ sẽ đưa em ấy theo, em mới chịu đi ngủ.
Sau khi tôi sinh con, em chồng là người bế em bé giúp tôi nhiều nhất. Em rất sợ làm em bé khóc nên vô cùng dịu dàng cẩn thận. Ăn cơm cũng phải ngồi vừa nhìn em bé ngủ vừa ăn.
Tôi hết thời gian thai sản phải đi làm lại thì mẹ chồng và em chồng cùng nhau trông con giúp tôi. Nhưng khi con tôi được 3 tuổi thì mẹ chồng phải về quê chăm sóc bố chồng. Lúc này, con tôi đi mầm non rồi nên tôi cũng rảnh rang hơn, muốn dẫn em chồng đi ra dạo phố, chỉ cho em ấy đường về nhà và đường tới siêu thị nhưng em ấy rất sợ tiếp xúc với người lạ nên tôi rủ 3-4 lần em ấy mới "nể mặt" đi một lần.
Hôm qua vợ chồng tôi đi làm về thì hốt hoảng khi không thấy em chồng và con trai tôi đâu. Thường thì tầm đó là con trai đã được cô giáo đưa về và em chồng sẽ chơi đồ chơi cùng con trong phòng khách. Chúng tôi tìm khắp cả nhà vẫn không thấy, trên sàn nhà còn chiếc cốc thủy tinh bị vỡ và vài giọt máu rơi trên đó càng khiến vợ chồng tôi lo lắng sợ hãi.
Chúng tôi cuống lên đi tìm. Trời thì mưa tầm tã từ sáng, đường phố ngập lụt mà chúng tôi đi khắp các nơi quen thuộc vẫn không thấy 2 cô cháu đâu.
Cho tới khi tôi thất thểu về tới ngõ gần nhà thì nhìn thấy em chồng đang cõng con trai tôi lội nước về. Tôi lao đến hỏi thì con trai òa khóc làm em ấy cũng khóc theo.
Về nhà rồi, sau khi bình tĩnh thì em chồng mới kể lại, hóa ra con tôi đánh vỡ cốc nước, lại giẫm phải mảnh thủy tinh nên đứt chân chảy máu, trong lúc cuống quá, em chồng liền cõng con tôi đi bệnh viện nhưng hai cô cháu tìm mãi không thấy bệnh viện đâu nên lại cõng nhau quay về. Tính ra, em chồng đã cõng con tôi suốt 2 tiếng đồng hồ.
Nhìn em mà tôi xót xa và thương vô cùng. Tôi biết em rất yêu quý con tôi, nhưng sau chuyện ngày hôm qua ngẫm nghĩ lại, tôi cảm thấy phải đưa em đến lớp tình thương để được dạy cách sinh tồn. Vợ chồng tôi quá bận rộn và cũng không có kiến thức để dạy em. Nhưng khi tôi nói chuyện này với em, em lại khóc lóc xin tôi đừng đưa em đi, dù là sáng đi tối về. Em rất sợ tiếp xúc với nhiều người lạ, lại sợ không được chơi với con tôi. Giờ tôi nên làm thế nào để thuyết phục em đây, chứ tôi thương em lắm.
Con trai em chồng ngày càng giống chồng mình, tôi sụp đổ sau khi trộm làm giám định quan hệ cha con Giấy, không bao giờ có thể bọc lửa; Sự thật, sớm muộn gì cũng được phơi bày trước thiên hạ. Lưu và chồng kết hôn được 7 năm nhưng vẫn chưa có con. Cô phát hiện, con trai của em chồng lại càng ngày càng giống chồng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Không có con, vợ chồng liên tục xảy ra...