Thử làm mẹ kế rồi mới biết đắng cay…
Khi xác định sẽ về chung sống với anh, tôi tự nhủ chỉ cần mình chăm sóc tận tình, yêu thương con gái của anh thật lòng thì hạnh phúc sẽ đến.
Có lẽ cho đến hết cuộc đời này, tôi vẫn sẽ không bao giờ hiểu được đứa con gái yêu quý của chồng tôi. Còn nhớ như in ngày đầu tôi về n hà anh trong bộ váy cô dâu mới, con bé đứng trong góc nhà nhìn ra bằng ánh mắt ầng ậng nước khiến mọi người đều xót xa thương cảm. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đứa con gái bệnh tật, ốm yếu, tội nghiệp. Không còn ai ngó ngàng đến người con gái 25 tuổi non nớt ngày đầu về nhà chồng mà đã sắm một vai quá sức: mẹ ghẻ.
Năm đó, con gái anh 17 tuổi.
Vì yêu liều mình
Thú thực, từ khi quen anh, tôi đã biết anh góa vợ sớm, biết nếu lấy anh, tôi sẽ làm mẹ của 1 đứa trẻ chỉ kém mình 8 tuổi. Nhưng có lẽ vẻ bề ngoài lịch lãm, chững chạc của anh sếp mới đẹp trai, giỏi giang của anh đã khiến tôi si mê anh. Dù ban đầu đối với tôi, anh chỉ chăm sóc ân cần như đối với mọi nhân viên khác thế nhưng tôi vẫn luôn tự huyễn hoặc mình rằng giữa anh và tôi có rất nhiều điều đặc biệt.
Thành ra, những chăm sóc nhỏ nhặt của anh như mua đồ ăn tối mang về khi tôi phải ở lại làm khuya hay nhắc tôi mang theo áo khoác khi ra ngoài họp cùng anh cũng được tôi phóng đại thành những biểu hiện tình cảm đầy xúc động. Đến khi biết thêm về thân thế của anh, về mối tình sâu đậm, vượt rào cản gia đình của anh và người vợ trước, tôi lại càng thêm quyết tâm chinh phục anh. Trong mắt tôi lúc ấy, không có người đàn ông nào hơn được anh, người bất chấp việc bị gạt tên khỏi danh sách thừa kế của một công ty giàu có để lấy người con gái mình yêu và sau khi cô ấy qua đời vì bạo bệnh từ hơn 10 năm trước, anh vẫn vò võ sống vậy nuôi con.
Toan tính non nớt
Sau hơn 1 năm bị tôi “tấn công”: chăm sóc anh tận tình, nỗ lực gấp đôi trong công việc và sẵn sàng “lên giường” với anh mỗi khi anh cần, tôi đã được làm vợ anh. Trước đám cưới, ai cũng nói tôi đang liều lĩnh cuộc đời mình khi chấp nhận làm vợ kế của một người đàn ông lớn hơn mình cả chục tuổi. Nhưng tôi tin nếu tôi thay thế được vị trí của người vợ trước trong trái tim anh và con gái, với gia sản và sự quý trọng tình cảm anh thể hiện cho mọi người thấy, nhất định tôi sẽ hạnh phúc trong ấm êm và nhung lụa.
Video đang HOT
Để chứng quyết tâm bước vào gia đình anh, tôi luôn cố tỏ ra thân thiết với con gái anh. Tôi tỏ ra dịu dàng và nhẫn nại với con bé cũng như cả người giúp việc của gia đình. Thế nhưng tình thế chẳng có dấu hiệu suôn sẻ. Trước mặt anh và mọi người, con bé tỏ ra rất vui vẻ, nghe lời tôi, lúc nào cũng ngoan ngoãn dạ vâng. Nhưng khi chỉ có 2 người, con bé rất lạnh lùng, bất cần, ăn nói lạnh lùng, cụt ngủn với tôi. Dẫu không dễ dàng gì (tôi vốn là người bướng bỉnh, hiếm khi chịu thua thiệt) nhưng vì anh, vì mục tiêu trở thành bà chủ của gia đình một cách tâm phục khẩu phục, tôi nín nhịn.
Đợt vừa rồi anh đi công tác tỉnh dài ngày. Tôi chủ động sắp xếp một kế hoạch thu phục đứa con chồng khó hiểu này. Hôm đó, để kỷ niệm 6 tháng về nhà chồng, dù không có anh ở nhà nhưng tôi vẫn bày biện để lấy cớ gần gũi với con bé. Bất ngờ là con bé tỏ ra rất vui vẻ, hưởng ứng những gì tôi bày ra. Trong lúc ăn uống, thấy tôi để chai rượu thuốc của chồng làm cảnh trên bàn, con bé bất ngờ đòi uống với tôi một ly. Tôi vô tư tán đồng mà không nghĩ được gì khác.
Tôi cứ ngỡ chỉ cần tỏ ra dịu dàng và nhẫn nại với con bé thì trước sau gì nó cũng chấp nhận tôi. Nào ngờ…
Phía sau chiếc mặt nạ
Sáng hôm sau, trong khi còn lơ mơ với cơn đau đầu do ly rượu hôm trước, tôi nghe người giúp việc gào khóc gọi tên con bé. Tôi cuống cuồng lao ra thì thấy con bé đang lả đi ngay trước cửa phòng mình, trên tay còn cầm lọ thuốc trợ tim. Thực sự trong lúc hoảng sợ đưa con bé đi cấp cứu, tôi đã cầu khẩn mọi thần linh có thể để họ cứu nó. Tôi biết sự quan trọng của con bé đối với gia đình này, nhất là với chồng tôi là thế nào.
4 tiếng sau, chồng tôi ngay lập tức có mặt ở bệnh viện. Tôi nhào tới định ào vào lòng anh để được chia sẻ, an ủi thì anh lạnh lùng đẩy tôi ra. Khi cùng anh bước vào phòng hồi sức nơi con gái anh đang nằm, tôi như hóa đá trước tiếng khóc tru tréo, kể lể của cô giúp việc. Hóa ra mọi người kết tội tại tôi mà con bé ra nông nỗi này. Khi khai bệnh tình với bác sĩ, tôi đã cho họ biết hôm trước tôi cho con bé ăn gì uống gì. Và ly rượu thuốc khoảng 100ml gần như là một nhát dao đâm vào tôi lúc ấy. Cô giúp việc còn tái dựng một cách sinh động hình ảnh: con bé bệnh tật đáng thương tuyệt vọng bò trước cửa phòng tôi cầu cứu người mẹ kế đang trong cơn say ngủ. Tôi nhìn vào mắt anh và thấy yêu thương dành cho tôi trong đó đã chết.
Cảm thấy choáng váng và sợ hãi sau tất cả mọi chuyện, tôi trốn về nhà trong trạng thái rã rời. 3 hôm sau, khi con bé được đưa về nhà cũng là lúc tôi phát hiện mình đã có thai. Đây là một trong những “âm mưu” bé nhỏ của tôi nhằm thay đổi tình cảm của chồng. Tôi đinh ninh khi có con với tôi, anh sẽ bớt quan tâm tới cô con gái duy nhất và dành tình cảm nhiều hơn cho tôi cũng như đứa con tương lai. Nhưng lúc này, đứa con đang hình thành trong bụng tôi là phúc hay họa?
Suốt 1 tháng sau đó, anh bỏ hết mọi chuyến công tác chỉ để ở nhà với con. Và điều an ủi là khi có anh, con bé cũng nhẹ nhàng hơn với tôi. Nó vui vẻ đòi ăn những món ăn vặt tôi nấu như hoành thánh, chả giò… Anh cũng nhẹ nhàng với tôi hơn khi con gái đã khỏe lại và đang rất thân thiết với tôi.
Suốt 1 tháng sau đó, anh bỏ hết mọi chuyến công tác chỉ để ở nhà với con. (Ảnh minh họa)
Tưởng hạnh phúc sẽ về trong tầm tay khi tôi công bố sự xuất hiện của đứa trẻ mới nhưng trong buổi tối hôm ấy, khi tôi vừa ôm anh thỏ thẻ: “Nếu mình có con thì sao anh?” thì anh đã gạt phắt tay tôi ra, ngồi thẳng dậy lạnh lùng nói: “Tuyệt đối chúng ta sẽ không có con. Suốt đời anh chỉ có một đứa con là bé T. (tên con bé). Nếu em cố tình có thai thì hãy ra khỏi ngôi nhà này”. Anh nói rồi bỏ sang phòng con để trông chừng con bé, bỏ lại tôi chết sững trong cơn sợ hãi tái tê. Đây là người đàn ông tôi đã chọn yêu và cưới đây sao? Tại sao anh lại sợ đánh mất tình cảm của đứa con đến thế trong khi còn một đứa trẻ khác cũng cần được anh yêu thương?
Tôi không biết giờ đây mình sẽ phải làm gì. Với tính khí của anh, tôi biết anh nói 1 là làm 1. Thậm chí, qua lời người giúp việc, tôi biết anh cũng đã lập di chúc với điều khoản đúng như anh nói. Trong tình cảnh này, tôi có thể tin vào con gái riêng của chồng, kêu gọi nó là đồng minh cho mẹ con tôi không? (Tôi tin nếu con bé ngỏ lời, bất cứ điều gì chồng tôi cũng sẽ đồng ý. Nhưng tôi cũng tin, khả năng nó đứng về phía tôi chỉ là 0%). Hay tôi cứ âm thầm từ bỏ đứa con đang mang trong bụng để được sống tiếp cuộc đời êm ấm tạm bợ này bên anh và đứa con gái ngọt ngào man trá của anh?
Theo Blogtamsu
Tết đến vợ toàn vung tiền làm đẹp
Lẽ nào những hậu quả từ việc vợ toàn vung tiền làm đẹp vô tội vạ cuối cùng lại đổ xuống những đôi vai tội nghiệp của đàn ông chúng tôi?
Những ngày này, hầu như tất cả mọi người, mọi nhà đều bận rộn tổng kết, đếm đong lại những được mất của một năm qua, đồng thời rộn ràng chuẩn bị cho một năm mới nhiều may mắn hơn.
Cuối năm là dịp để người phụ nữ thể hiện sự tháo vát, đảm đang của mình. Nhưng vợ tôi thì khác. Trong khi những người mẹ, người vợ khác đang ra sức quán xuyến nhà cửa và chăm chút cho chồng con thì vợ tôi chỉ chú ý duy nhất đến nhan sắc của mình.
"Thà chết còn hơn xấu" là quan điểm sống đã đeo đẳng và chi phối đến tất cả suy nghĩ và hành động của Trinh trong suốt nhiều năm qua. Thường ngày, dù làm công việc gì, Trinh cũng quan tâm đến việc bảo vệ nhan sắc đầu tiên. Dù có gấp gáp mấy thì khi rửa 1 cái ly, giặt 1 bộ đồ Trinh vẫn luôn luôn phải đeo găng tay vào rồi mới làm, vì sợ da tay bị khô. Mỗi khi bị mọc mụn là Trinh lại cuống quýt lo lắng và sợ hãi còn hơn cả bị bệnh, vì bệnh thì có thuốc điều trị, còn mụn thì... hên xui lắm. Trong tủ lạnh, thức ăn và sữa của con chỉ khoảng 2/3, còn lại là các loại mỹ phẩm làm đẹp, nào để dưỡng da, để đắp mặt nạ, để xóa vết nhăn... được dành riêng ra một ngăn và không ai được chạm đến hay để chung thức ăn có mùi vào đó.
Ngày thường, nhiều khi tôi cũng bực bội khi có người hỏi han, đá xéo về sắc đẹp của vợ, nhưng thôi thì cũng ráng chịu đựng, vì Trinh hay thủ thỉ nhẹ nhàng: "Em có làm đẹp thì cũng là làm đẹp cho anh, cho con thôi chứ cho ai đâu!". Và tôi thấy cũng vui vui khi tối tối Trinh túm lấy tôi hỏi hôm nay em có xinh không, lúc chiều em mới làm cái này, cái này nè. Tính ra, cô ấy muốn làm đẹp để chồng con được... hưởng hơi cũng đúng thật.
Nhưng đợt này thì Trinh làm tôi không chịu đựng nổi nữa. Chẳng biết bạn bè rủ rê, xúi dại thế nào, dạo gần đây Trinh suốt ngày than phiền vì mỡ bụng nhiều quá, dù có ra sức tập luyện chăm chỉ thế nào thì cũng không thể khắc phục được. Tôi từng khuyên bảo, an ủi Trinh rất nhiều về nỗi khổ này. Mà thực ra, với một bà mẹ hai con, đã gần 35 tuổi thì dáng dấp của Trinh vẫn rất đẹp trong mắt nhiều người. Khổ nỗi, Trinh không so sánh với các bà mẹ béo phệ khác để tự hào mà chỉ thích so với các cô người mẫu, diễn viên để rồi tự ti và xấu hổ.
Thế là Trinh quyết định đi hút mỡ bụng. Vừa rồi, sau vụ tai tiếng của thẩm mỹ viện Cát Tường, tưởng đâu các cô, các chị sẽ không còn rần rần đi làm phẫu thuật thẩm mỹ nữa, nhưng nào phải vậy. Các cô chỉ cẩn thận, sâu sát hơn trong việc tìm hiểu thông tin và lựa chọn địa chỉ đáng tin cậy hơn thôi. Phẫu thuật thẫm mỹ giờ như là một xu hướng, giải pháp tối ưu của những phụ nữ thành đạt, có chút tiền và thích xây dựng hình ảnh bản thân trong mắt người khác.
Mấy lần Trinh bàn chuyện đi hút mỡ bụng, tôi đều phản đối quyết liệt với đầy đủ các lý do chính đáng nhất, từ lý luận khoa học cho đến lý lẽ trái tim. Nhưng tôi vẫn không thuyết phục được vợ. Thời buổi kinh tế khó khăn, tất cả tiền bạc đã dành dụm được suốt năm qua chẳng được bao nhiêu, vậy mà Trinh sẵn sàng bỏ ra gần 40 triệu đồng để đi hút mỡ bụng, chịu đựng đau đớn và kiêng khem nghiêm ngặt, trong khi Tết nhất lại sắp đến. Với tôi, chuyện này quá phi lý.
Nhưng Trinh vẫn đều đặn nhắc lui nhắc tới mỗi ngày mơ ước về một vòng eo thon thả. Tết là dịp để thăm hỏi bà con họ hàng, gặp gỡ bạn bè, họp nhóm này nhóm kia, Trinh muốn sở hữu một dáng dấp dễ ưa và đẹp nhất có thể. Cũng như bất cứ người phụ nữ nào, Trinh thích được người khác khen và ngưỡng mộ trước sắc đẹp của mình. Vậy là vào một ngày, Trinh giấu tôi để cùng với mấy người bạn nữa đi thực hiện giải phẫu thẫm mỹ. Sau ca phẫu thuật, tôi không được đụng đến vợ suốt một thời gian, rồi mấy cha con tôi phải suốt ngày ăn uống theo thực đơn kiêng khem vô cùng khó chịu của vợ. Nhưng vấn đề là sau mấy tuần, tôi thấy vòng hai của vợ vẫn chẳng thay đổi được bao nhiêu, nói chung là không khác mấy với trước khi phẫu thuật. Mừng là không phải mang "tật", nhưng "tiền" thì đã mất trắng.
Giờ đây, mọi chi tiêu trong nhà trở nên chật vật sau khi Trinh đã vung tiền cho ca phẫu thuật kia. Muốn sắm sửa đồ đạc, trang trí lại cho nhà cửa khang trang hơn cũng không dám. Muốn mua cho con thêm ít váy áo xúng xính cùng bè bạn cũng phải đắn đo. Lên kế hoạch biếu xén cho cha mẹ ít tiền mà cũng cân nhắc mãi... Nhưng giờ mọi chuyện đã vỡ lỡ, tôi biết phải làm thế nào? Làm lớn chuyện này, có khi không những Trinh sẽ bị nhiều người dèm pha, mà đời sống của gia đình tôi cũng bị xáo trộn, thành ra lục đục. Lẽ nào những hậu quả từ việc vợ toàn vung tiền làm đẹp vô tội vạ cuối cùng lại đổ xuống những đôi vai tội nghiệp của đàn ông chúng tôi?
Theo Afamily
Nơi bình yên ấy còn lại... "Hóa ra sự cô độc cũng có thể mang một người ra đi khỏi chúng ta theo cái cách cô độc nhất" Thế là chị ấy ra đi. Sáng ra chồng chị thấy chị nằm lặng lẽ, thảnh thơi trên đất ngay cạnh chiếc nôi của đứa con chị trên căn gác tầng 3. Một làn gió lạnh buốt hiếm hoi sượt qua,...