Thủ dâm vì thấy bố mẹ tôi “yêu”?
Em bị ám ảnh khi ngày bé thường xuyên nhìn thấy bố mẹ quan hệ với nhau.
Em năm nay đã 21 tuổi là sinh viên của một trường đại học. Từ nhỏ em đã ngủ chung với ba mẹ và luôn bị ám ảnh cảnh ba má làm tình với nhau.Vì thế em đã tò mò chơi trò chơi người lớn ấy khi em mới lên 7 tuổi cùng các bạn nhỏ đồng trang lứa cùng xóm. Chuyện đó kéo dài trong hai năm thì kết thúc.
Cho đến khi em vào cấp hai, trong một lần vào nhà anh họ chơi em vô tình trong thấy anh ấy đang làm chuyện đó với cô cháu bên họ. Vì lo sợ em về báo với ba má và họ hàng nhưng chẳng ai tin lời em. Anh họ em cũng chối đến cùng còn cô bé cháu 9 tuổi cũng phủ nhận và thế là mọi chuyện trôi vào quên lãng. Thế nhưng đêm nào ngủ em cũng nằm mơ thấy cảnh ấy hiện ra trước mắt mình liên tục rồi một thời gian sau đó. Chính bản thân em lại tự mường tượng ra cảnh đó rồi thủ dâm. Ba me đi làm suốt ngày em lại càng có cơ hội để thực hiện chuyện đó mà không ai biết. Chuyện đó kéo dài đến khi em là sinh viên năm nhất.
Bây giờ, dù đã bỏ được hai năm nhưng mỗi khi nghĩ lại chuyện đó em thấy thật kinh tởm chính mình. Em thấy sợ, em sợ mình không còn trong trắng do chuyện lúc nhỏ và chuyện thủ dâm. Có lần em đã thấy một chút máu hồng chảy ra khi em thủ dâm. Em cũng không biết là do mình bị trách màng trinh hay là do em bị rong kinh nữa vì bình thường em hay bị rong khinh và hôm đó cũng là thời điểm em vừa hết kinh được một tuần.
Nhìn thấy bố mẹ “yêu” nhau khi bé là nguyên nhân khiến em thủ dâm (Ảnh minh họa)
Giờ đây, em thấy mình vô cảm với chuyện đó. Một lần vì vô tình ngủ nhờ nhà đứa bạn, nửa đêm thức dậy em đang thấy hai cô bạn đang xem phim nóng khi thấy em phát hiện cả hai thản nhiên rủ em xem cùng. Dù em không ngồi cùng xem nhưng rõ ràng khi nhìn thấy những hình ảnh đó, nghe những âm thanh đó em thấy thật bình thường chứ không còn rạo rực như trước kia nữa.
Nhiều lần em cũng muốn đến bệnh viện để kiểm tra thử liệu bản thân mình có con trinh không nhưng nghe một số người nói nhiều đứa con gái con trinh đi khám phụ khoa rồi bị mất thì em lại do dự vì bản thân em vẫn con chút hy vọng là mình vẫn còn tấm màng trinh ấy sau những việc làm khinh tởm của mình vì nếu không còn liệu có ai chấp nhận em đây? Mong chuyên mục cho em một lời tư vấn, liệu em có còn trinh hay không, em có thể đi khám bác sĩ được không? Em xin chân thành cảm ơn! (Em gái)
Trả lời:
Video đang HOT
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những thắc mắc của mình về cho chuyên mục. Vấn đề của em, chuyên mục xin được giải đáp như sau:
Bản chất của tình dục không phải là thứ xấu xa, gớm ghiếc mà là sự kết hợp tuyệt vời giữa hai giới nam và nữ. Tuy nhiên, khi người ta buộc phải tiếp xúc với hoạt động tình dục ở thời điểm thiếu những nhận thức cần thiết về nó thì điều ấy thực sự tạo nên một ám ảnh tâm lí. Và trường hợp của em chính là như vậy.
Cần loại bỏ những ám ảnh tâm lí về vấn đề tình dục để không bị lãnh cảm (Ảnh minh họa)
Thứ nhất, về việc vì sao ở thời điểm này em vô cảm với “chuyện ấy” có thể giải thích như sau: Có thể, ngay từ bé, vì chứng kiến cảnh ân ái của bố mẹ nên em đã bị tác động quá sớm. Những hành động theo bản năng và vô thức như chơi trò vợ chồng với đám bạn đồng trang lứa chính là lời lí giải cho những tò mò và muốn khám phá bản thân của em. Khi lớn hơn một chút, tác động từ câu chuyện người anh họ quan hệ với cô bé 9 tuổi lại tiếp tục trở thành một ấn tượng xấu trong em. Em thủ dâm để thỏa mãn những bí bách của mình.
Khi em nhận thức được vấn đề, em nhìn nhận tất cả những gì em đã làm, đã nghĩ, đã tưởng tượng là những điều thật xấu xa, đáng ghế tởm. Nó là nguyên nhân cho việc em không còn cảm giác, không còn thấy bị kích thích khi nhìn những hình ảnh khiêu dâm, kích dục nữa. Thật may là em không còn tiếp tục thói quen thủ dâm đó nữa. Cách tốt nhất bây giờ là em nên hoàn toàn tránh xa việc thủ dâm và không nghĩ về những điều đã qua nữa. Khi tâm lí em bị ám ảnh, tạo thành một nỗi ghê sợ và ngăn em không tiếp nhận tình dục một cách lành mạnh được. Sau này, khi em có gia đình, có chồng, nếu em không rũ bỏ những định kiến, không loại đi những suy nghĩ về bản thân mình tồi tệ đó, em sẽ không thể tận hưởng được những điều tuyệt vời của tình dục.
Rất khó để khẳng định việc em còn hay mất trinh hay không khi em không miêu tả rõ việc em chơi “trò chơi người lớn” với các bạn cũng như hình thức thủ dâm như thế nào để kết luận em còn hay mất. Do đó, em có thể tới bác sĩ để khám và có được kết quả cho mình. Em không cần phải quá lo lắng về việc em liệu có bị mất trinh vì đi khám hay không? Khi tới bác sĩ, em chỉ cần nói rõ lí do của mình, các bác sĩ sẽ biết cách khám cho em mà không làm ảnh hướng tới tấm màng mỏng manh đó nếu còn. Việc đó sẽ giúp em giải tỏa tâm lí rất nhiều.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc.
Theo Eva
"Cái chuyện cỏn con"
Đến giờ tôi vẫn không hiểu ánh mắt đó muốn nói điều gì với tôi. Ở với nhau gần 20 năm, lần đầu tiên tôi không thể hiểu hết những điều chất chứa trong ánh nhìn của người đã đi cùng mình một nửa chặng đường của một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
"Anh tưởng em là cái máy in tiền chắc? Sao cái gì cũng đổ lên đầu em hết vậy? Anh có bao giờ nghĩ cho em không? Cái gì anh cũng lo cho nhà anh, chưa bao giờ... anh nghe rõ đây... chưa bao giờ anh biết nghĩ tới vợ mình, tới người đã đầu tắt mặt tối vì anh, vì con và vì cả nhà anh". Khi nói điều này, ánh mắt Hương thật lạ. Tôi thấy trong khóe mắt ngân ngấn nước ấy có những ngọn lửa. Đúng, những ngọn lửa. Chính vì vậy mà nó thiêu đốt tôi suốt mấy ngày qua.
Ông anh ruột của tôi bệnh phải mổ. Chi phí khá nhiều. Anh chị đã lo nhưng vẫn không đủ. Tôi thấy vậy nên hứa: "Anh chị đừng lo. Nếu thiếu, vợ chồng em sẽ bù cho". Khỏi phải nói là anh chị tôi vui mừng như thế nào. Thế nhưng khi tôi nói điều này với Hương thì mặt nàng sa sầm. Không có một lời nào đáp lại.
Đến hôm anh tôi gọi điện báo số viện phí phải đóng, phần thiếu hụt gần 30 triệu đồng, tôi bảo Hương: "Em coi đem tiền vô cho anh Tư". Hương làm thinh. Tưởng vợ không nghe, tôi lặp lại: "Em coi đem tiền vô bệnh viện cho anh Tư thanh toán viện phí. Gần 30 triệu nhưng em đem luôn 30 triệu đi". Đến lúc đó thì Hương quay phắt lại. Và cái câu "bộ anh tưởng em là cái máy in tiền hả?" thốt lên từ miệng nàng như một viên đại bác bắn vào tư cách người chủ gia đình của tôi.
Bao nhiêu năm qua, tôi không hề bận tâm đến chuyện tiền nong trong gia đình. Bởi vợ tôi là người chu toàn mọi việc. Tháng tháng, lãnh lương, tôi đưa cho vợ 60% số tiền lãnh được; phần còn lại, tôi tự do tiêu xài cho nhu cầu cá nhân của mình. 60% đó khoảng 6-7 triệu đồng.
Tôi để cho vợ tự do chi xài, không bao giờ hỏi nàng chi tiêu vào việc gì. Hai đứa con đi học, cha mẹ tôi ở quê, đám tiệc, trả góp tiền mua nhà... tất cả đều do Hương quán xuyến. Thỉnh thoảng tôi có một khoản thưởng đột xuất, tôi lại cho cha mẹ một ít, anh chị một ít, mấy đứa cháu một ít...
Và lúc nào tôi thấy Hương cũng vui vẻ. Bà con ở quê lên, ai cũng thích đến nhà tôi. Có người lên chơi mà ở cả tháng không muốn về vì "ở với chú thiếm thật sướng". Tôi chưa bao giờ nghe Hương than vãn, chưa bao giờ thấy vợ buồn phiền... Đó là niềm tự hào lớn nhất của người làm chồng như tôi.
Mới đây, công ty thưởng đột xuất 20 triệu, mới đầu tôi hứa mua cho vợ cái điện thoại mới để thay cái điện thoại cùn nàng xài 4-5 năm nay. Lúc nghe tôi nói vậy, vẻ mặt Hương rạng ngời khiến tôi cũng thấy hạnh phúc vì được chăm sóc cho vợ. Thế nhưng bất ngờ bà chị kế của tôi có việc cần gấp, chạy vạy không có, tôi vội vàng lấy luôn 20 triệu vừa lãnh ra đưa cho chị.
Vợ tôi chờ mãi không thấy tôi mua điện thoại mới hỏi. Lúc đó tôi giật mình, chỉ còn biết cười trừ: "Anh cho chị Năm hết rồi. Chị ấy đang kẹt, định nói với em mà quên mất". Tôi thấy vợ tôi quay đi không nói gì. Tôi nghĩ bụng, để lần sau mua cho vợ cũng được; người một nhà, có gì đâu phải gấp gáp. Với lại tôi biết Hương rất dễ tính, nàng chẳng bao giờ so đo, nhất là đối với người nhà...
Ấy vậy mà lần này nàng đã bỏ về ngoại ở mấy hôm nay. Điện thoại không nghe, nhắn tin không trả lời, có điên không chứ? Vợ chớ đâu phải trời, làm gì mà dữ vậy? Nếu Hương không về, tôi biết lấy đâu ra 30 triệu để đưa cho ông anh thanh toán viện phí? Rồi tôi biết ăn nói thế nào với anh chị? Dù sao thì Hương cũng phải giữ thể diện cho tôi chớ? Càng nghĩ tôi càng bực bội.
"Để ba qua ngoại làm cho mẹ một trận"- tôi bảo con gái. Nó nhăn mặt: "Làm một trận là làm gì hả ba? Ba có thấy là ba quá đáng với mẹ không? Con nói cho ba biết, bao nhiêu năm nay, mẹ một mình gánh vác, ba lúc nào cũng hời hợt, vô tư. Ba biết mẹ đã khóc với tụi con bao nhiêu lần không? Ba chỉ biết lo cho mọi người, còn mẹ và tụi con thì hình như không có trong bộ nhớ của ba".
Những lời con gái nói càng khiến tôi bực bội: "Con đừng có bênh vực mẹ. Đàn bà thì phải biết vun vén cho gia đình, không lẽ ba phải lo chuyện đó nữa sao?". Con gái tôi kể, số tiền tôi đưa mỗi tháng chỉ đủ lo cho mỗi một mình con út đi học; mọi thứ còn lại mẹ nó phải lo hết. Mẹ làm ngày, làm đêm, mang công việc về làm thêm mới đủ chi tiêu cho mọi thứ chứ không phải suốt ngày "nhổng nhổng đi chơi như ba".
Suýt chút nữa tôi đã tát tai con gái vì cái tội hỗn láo; thế nhưng tôi kịp kềm lại.
Và bây giờ tôi thấy nó nói đúng. Càng nghĩ tôi càng thấm thía. Cả ngày chủ nhật, tôi không đi cà phê, không lai rai với bạn bè mà ngồi nhà tính toán. Tôi không hiểu làm sao vợ tôi có thể lo cho cha con tôi ngày ba bữa ăn tươm tất; quần áo đẹp đẽ, con cái học hành đàng hoàng; cha mẹ, anh em lúc nào cần là vợ tôi có mặt...
Ừ, bao nhiêu năm nay tôi tự coi mình là ông chủ trong gia đình nhưng mọi thứ trong cái gia đình ấy tôi hình như chẳng biết gì cả... Bây giờ biết rồi thì thấy sượng sùng quá đỗi. Nhưng bây giờ chẳng lẽ phải hạ mình đi năn nỉ, rước vợ về? Không được, đàn ông ai lại mềm yếu như vậy, sau này vợ con nó leo lên đầu mình ngồi thì làm sao dạy dỗ cho được?
Nhưng nếu không rước thì làm sao tôi trả lời với anh chị tôi về khoản viện phí thiếu hụt mà tôi đã hứa chắc như đinh đóng cột? Coi mòi này thì vợ tôi nhất quyết không nhân nhượng rồi. Nói xui xẻo, lỡ nàng không về luôn, thậm chí đòi ly hôn thì tôi biết ăn làm sao, nói làm sao với gia đình hai bên đây?
Ôi, thật là đau cái đầu, chỉ một chuyện cỏn con như vậy mà tính mãi không ra...
Theo VNE
Bệnh thời thượng ... Chị bạn thân bảo: "Bộ điên à, ly hôn để làm gì chứ?" khi tôi dè dặt thổ lộ suy nghĩ của mình. Bao nhiêu người mơ ước một sự ấm êm tương đối như tôi, sao tôi lại tung hê mọi thứ chỉ để thỏa mãn những suy nghĩ "dở hơi" của mình... Ba mươi sáu tuổi, nhìn lên chẳng bằng...