‘Thích moi tiền thì tìm đàn ông chưa vợ, còn muốn lấy tiền của tôi thì không có cửa đâu’
Tiếng cười của Tùng khiến bao nhiêu máu trong người Minh sôi hết cả lên. Minh định xông vào nhưng Minh vẫn cố kiềm lòng lại. Minh muốn biết đích xác kẻ đang phá hoại hạnh phúc của mình là ai.
Minh và Lan là hàng xóm khá thân thiết với nhau nên có chuyện gì cũng kể cho nhau nghe. Chồng Minh là con người của công việc, thường xuyên đi công tác nhưng cũng có khi cả tháng lại ở nhà. Nhưng lúc rảnh rỗi, Minh thường đưa con sang nhà Lan chơi. Rồi Lan kể với Minh cháu họ của Lan ở dưới quê sắp lên nhà Lan giúp việc. Và nếu Minh có việc gì thì cũng có thể nhờ giúp việc nhà Lan.
Ngày mà Mai, giúp việc nhà Lan đến, Minh cũng có mặt ở đó. Thoáng nhìn qua, Minh có đôi chút nghi hoặc vì Mai lớn trước tuổi, cách ăn mặc cũng có phần già dặn và dạn dĩ trong cách nói chuyện. Tuy nhiên, những điều đó nhanh chóng bị khỏa lấp bởi sự nhanh nhẹn, hoạt bát và yêu trẻ của Mai.
Mai những lúc xong việc ở bên nhà Lan rồi thì thường sang nhà giúp đỡ Minh vài việc lặt vặt. Đôi khi chỉ là giúp Minh chơi với con gái nhỏ thôi cũng đã có ích lắm rồi. Con gái Minh bình thường rất nhút nhát, không tiếp xúc với người lạ. Vậy mà cứ gặp Mai là quấn quýt lấy Mai không rời. Hôm Tùng, chồng Minh về, Mai đã giúp Minh nấu rất nhiều món ăn ngon. Chưa biết khẩu vị của Tùng mà Mai nêm nếm vô cùng vừa miệng.
Thoáng nhìn qua, Minh có đôi chút nghi hoặc vì Mai lớn trước tuổi, cách ăn mặc cũng có phần già dặn và dạn dĩ trong cách nói chuyện. (Ảnh minh họa)
Rồi cũng từ lần gặp ấy, hình như Tùng ít đi công tác hơn. Có đi cũng không triền miên như trước nữa. Một dấu hiệu đáng vui mừng nên Minh chẳng để ý gì nhiều. Có điều, dạo này Mai hay khoe với Minh rằng Mai được người yêu tặng cho rất nhiều quà. Toàn quần áo hàng hiệu nên Minh cũng thấy tò mò. Mai chỉ là một ô sin giúp việc bình thường, cả ngày bận tối mắt mà vẫn có thời gian hẹn hò. Mà không phải hẹn hò với người thường, một người rất có tiền bạc nữa chứ. Cho tới một ngày…
Minh đưa tay sang bên cạnh định ôm Tùng thì thoáng ngỡ ngàng khi không thấy Tùng đâu. Nhà vệ sinh vẫn tối, chắc Tùng đi ra ngoài. Minh ngồi đợi nhưng mãi mà không thấy Tùng quay lại nên đã trở dậy đi tìm. Tiếng cười khúc khích trong phòng sách khiến Minh tò mò. Rón rén bước lại gần, Minh nín thở:
- Bao giờ thì anh mới được gặp em tiếp đây. Anh chuyển công tác ít hơn cũng là vì em đấy. Cứ mỗi lần em sang n hà anh chơi, nhìn thấy em là anh không chịu đựng nổi rồi, chỉ muốn lao vào… – Tùng cười khúc khích
“Thích moi tiền thì tìm đàn ông chưa vợ đi, còn muốn lấy tiền của tôi thì không có cửa đâu”. (Ảnh minh họa)
Tiếng cười của Tùng khiến bao nhiêu máu trong người Minh sôi hết cả lên. Minh định xông vào nhưng Minh vẫn cố kiềm lòng lại. Minh muốn biết đích xác kẻ đang phá hoại hạnh phúc của mình là ai.
Video đang HOT
- Sao , chiếc túi xách đó ư? Anh nhớ chứ? Nhưng phải cho anh hôn một cái thì mới ưng cơ? Mai à, anh phát điên vì em mất thôi.
Nghe tới đây thì Minh biết kẻ đáng chết kia là ai rồi. Lao ngay vào phòng, Minh giật lấy điện thoại trên tay Tùng:
- Thích moi tiền thì tìm đàn ông chưa vợ đi, còn muốn lấy tiền của tôi thì không có cửa đâu.
Minh gằn giọng khiến đầu dây bên kia tắt máy luôn. Tùng thì như người hóa đá ngay từ cái giây phút Minh xông vào, giật lấy điện thoại rồi. Tát mạnh vào mặt Tùng một cái, Minh bỏ luôn ra ngoài.
Lan nói sẽ đuổi việc Mai nhưng Minh không mấy quan tâm. Chuyện xảy ra cũng xảy ra rồi, bây giờ oán hận cô ta cũng chẳng giải quyết được gì, mệt mình thêm, hơn nữa. Còn cuộc hôn nhân kia với Tùng, có lẽ Minh nên bình tĩnh suy nghĩ lại nó thôi.
Theo Phununews
Lúc ngất đi, tôi vẫn nghe y tá nói với chồng: 'Là con gái, anh chuẩn bị cưới em!'
Tôi hỏi cô y tá: "Em ơi, có phải sắp rồi không? Chị đau lắm, cho chị vào viện đi", nhưng cô ta vẫn bình thản bảo: "Chưa đâu chị, chắc là do tối qua chị ăn cái gì lạ thôi".
Chồng tôi là doanh nhân, công việc vô cùng bận rộn. Anh lại là con trai độc nhất của dòng họ Nguyễn. Mẹ chồng tôi vì thế rất mong có cháu trai. Thế nên khi lấy anh, tôi cảm thấy rất áp lực. Anh biết vậy nên động viên tôi rất nhiều, thậm chí còn tếu táo bảo rằng: "Em cứ việc ở nhà ăn với đẻ cho anh, chả nhẽ 10 đứa mà chẳng có đứa nào là con trai hay sao ?".
Về kinh tế, tôi không phải lo lắng gì thật, chồng tôi kiếm tiền rất giỏi, anh cũng thoáng trong việc chi tiêu, đến mức làm riêng cho tôi một cái thẻ tín dụng và tự tay thanh toán cho tôi, tôi tiêu gì, bao nhiêu tiền đều không thành vấn đề. Nhưng đúng là được cái này thì mất cái kia. Vợ chồng tôi cưới nhau đã 2 năm mà vẫn chưa thấy gì cả, mẹ chồng tôi ngày nào cũng ghé qua rồi ca bài ca muôn thuở: "Sao lâu rồi mà bụng con vẫn phẳng lỳ vậy? Hay là có vấn đề gì rồi? Nên nhớ thằng Hoàng là con trai độc nhất đấy nhé".
Những áp lực bên ngoài khiến tôi ngày càng héo mòn. Tôi suy nghĩ rất nhiều về chuyện sinh con. Tôi nghĩ rằng ai làm cha làm mẹ cũng vậy, dù là con trai hay con gái thì cũng thương xót như nhau vì đều là do mình mang nặng đẻ đau mà ra, nhưng có vẻ như chồng và mẹ chồng tôi đều không nghĩ thế, với họ, chỉ có con trai mới có ý nghĩa.
Rồi tôi cũng mang bầu, nhưng đến khi nhận kết quả siêu âm thì mẹ chồng tôi chả buồn đến thăm nữa, bà bảo rằng khi nào mang thai cháu trai thì hẵng gọi bà đến. Chồng tôi không đến mức tệ như vậy, anh vẫn quan tâm và hỏi han tôi từng ngày, anh bảo rằng không sao, có đứa con gái đầu cũng thích. Con gái tôi xinh lắm, ai cũng thích bế, chồng tôi cũng vậy, tôi nhìn cách anh nựng con, chăm con thì nghĩ rằng, cũng may sự ra đời của đứa con gái đáng yêu này đã thay đổi suy nghĩ của anh. Tôi hạnh phúc lắm, dù mẹ chồng tôi vẫn không ưa nhưng có chồng bên cạnh, nhìn con gái lớn lên từng ngày là tôi đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Nhìn chồng chăm con, tôi cảm thấy mãn nguyện vô cùng (Ảnh minh họa)
Đến khi con gái được 2 tuổi thì tôi lại mang bầu, lần này anh háo hức lắm, anh bảo chắc tôi ăn uống và thực hiện theo các mẹo để sinh con trai nên lần này sẽ thành công. Tôi cũng hy vọng thế, nhất là khi nghe nhiều người nhìn bụng tôi và đoán rằng, lần này kiểu gì cũng "tòi" ra một thằng cu cho mà xem.
Nhưng rồi kết quả siêu âm thêm một lần nữa khiến gia đình chồng tôi hụt hẫng. Họ bảo tôi không biết đẻ, chồng tôi thì trầm ngâm hẳn, nhưng anh bảo rằng, cứ đẻ tiếp đi, 10 đứa anh vẫn nuôi nổi, chỉ cần tôi kiên nhẫn là được.
Đứa thứ hai ra đời cũng đồng nghĩa với việc tôi bận lu bù, dù đã có thêm cô ô sin giúp sức. Sinh con xong sức khỏe của tôi cũng yếu hơn hẳn, hay ốm vặt. Con tôi cũng không khỏe như đứa đầu, cứ khóc đêm suốt. Vì chồng cần nghỉ ngơi để đi làm nên tôi và con sang phòng khác ngủ. Cứ thế, chúng tôi không ngủ chung trong một thời gian khá dài.
Đến khi đứa lớn 4 tuổi, đứa nhỏ 2 tuổi thì tôi lại mang bầu. Lần này tôi yếu hẳn, mẹ chồng tôi bảo bà nóng ruột lắm rồi, không đợi thêm được nữa đâu, kiểu gì cũng phải tính kế cho chồng tôi lập "phòng nhì" để kiếm thằng cháu đích tôn chứ tài sản đồ sộ thế mà không có thằng cháu để thừa kế thì cũng có tội với tổ tiên.
Tôi yếu lắm, mang thai mà chẳng làm được gì, thế nên chồng tôi thuê luôn cô y tá về để chăm sóc tôi ở nhà. Cô y tá này cũng ân cần và chăm sóc tôi chu đáo.
Hôm đó cách ngày dự sinh khoảng 7 ngày, tôi đang nằm trên giường thì thấy bụng đau quặn lên. Tôi hỏi cô y tá: "Em ơi, có phải sắp rồi không? Chị đau lắm, cho chị vào viện đi", nhưng cô ta vẫn bình thản bảo: "Chưa đâu chị, chắc là do tối qua chị ăn cái gì lạ thôi". Tôi liên tục ôm bụng kêu than, đến mức hai đứa con tôi cũng khóc ré lên vì sợ. Con gái đầu của tôi lúc đó đã biết gọi bố về. Khoảng 15 phút sau, tôi thấy chồng đỗ xịch xe trước cổng, giọng anh hốt hoảng:
- Sao rồi? Thằng cu của bố sao rồi?
- Anh ơi, em đau lắm ấy, hay mình vào viện giờ luôn đi.
- Chị chưa sinh đâu, em đảm bảo đấy.
- Nhưng tôi đau lắm, cô không thấy tôi sắp ngất đi à? - Tôi lấy hết sức bình sinh mắng cô y tá.
Nhưng tôi cũng chỉ mắng được cô ta một câu, tôi thấy người toát mồ hôi rồi ngất đi. Trước lúc ngất, tôi vẫn nghe giọng cô y tá nũng nịu với chồng:
- Chị ta sinh con gái, anh chuẩn bị cưới em đi là vừa.
Chị ta sinh con gái, anh chuẩn bị cưới em đi là vừa. (Ảnh minh họa)
Lúc tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trong bệnh viện một mình. Cựa mình, tôi thấy đau ghê gớm, phòng bệnh trắng xóa, xung quanh không có một ai. Phải 30 phút sau tôi mới thấy có một y tá đi vào. Thấy tôi, chị ta cười niềm nở. Tôi hỏi lý do vì sao mình nằm đây thì chị ta bảo thai bị chết lưu, tôi mất sức nhiều nên phải nằm đây để phục hồi.
Tôi chết điếng, phía dưới của tôi đau ê ẩm. Tôi hỏi chồng và y tá của tôi đâu thì chị kia bảo rằng, sau khi đưa tôi vào viện thì hai người đó cũng biến mất luôn rồi.
Nằm ở viện 2 tuần nhưng tôi không thấy chồng vào thăm. Linh tính có chuyện chẳng lành, tôi cố gọi cho anh nhưng đáp lại cũng chỉ là những tiếng chuông vô cảm. Mẹ tôi lên chăm tôi, tôi chỉ thấy bà im lặng, mắt ướt ướt, tôi hỏi gì bà cũng nói không biết.
Tôi đau đớn vì bị mất con và bị cướp chồng (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi mọi người cũng không giấu tôi được lâu. Khi tôi về nhà thì ổ khóa đã đổi. Và ngạc nhiên hơn nữa là cô y tá lại đang ở trong nhà. Cô ta bảo tôi chuẩn bị đưa hai đứa con gái ra ngoài mà sống vì cô ta đang mang thai đứa con trai của chồng tôi. Tôi sốc nặng, thì ra tôi không mơ, thì ra câu nói tôi nghe được trước lúc ngất đi là thật.
Chồng tôi im lặng như một thằng hèn. Anh thu lại cái thẻ tín dụng mà anh đã làm cho tôi, tự tay đẩy hai đứa con gái của mình ra đường, mặc chúng kêu khóc. Tôi như muốn khuỵu xuống vì cảnh trớ trêu mà mình đang gặp. Chính cô ta là kẻ đã chần chừ không đưa tôi vào viện, để con tôi chết và cũng chính cô ta đã cướp chồng tôi, đẩy con tôi vào chỗ không có nhà để ở. Tôi đau lắm, tôi chỉ muốn chết quách cho xong nhưng cứ nghĩ đến cảnh hai đứa con gái của tôi sẽ bơ vơ, tôi lại thấy đau lòng. Chẳng nhẽ tình cảm vợ chồng dễ dàng vứt bỏ như thế hay sao? Giờ tôi phải làm sao đây?
Theo Phununews
Thử làm gái hư 1 lần, tôi lãi ngay được tấm chồng!! Cuộc đời tôi đúng là ai oán, ngoại hình xinh xắn, nóng bỏng, chân dài, có công việc ổn định, tôi thì mê xăm hình nên cũng có mấy cái hình xăm ở chỗ kín kín. Thế nhưng bi kịch cuộc đời tôi cũng từ đó mà ra, hầu hết mọi người đều rỉ tai nhau rằng, nhìn tôi gợi cảm, bốc lửa...