Theo dõi lễ dạm ngõ của Á hậu Phương Nhi, tôi lặng lẽ rơi nước mắt
Vẫn biết không nên so sánh với người khác nhưng tôi vẫn không kìm được lòng mình mà rơi nước mắt.
Từ hôm kia đến giờ, từ báo chí đến các trang mạng xã hội tràn ngập hình ảnh trong đám dạm ngõ của Á hậu Phương Nhi và con trai tỷ phú Phạm Nhật Vượng.
Dĩ nhiên, với tính tò mò, tôi và nhiều chị em đồng nghiệp ở công ty cũng không bỏ lỡ “tin hot” rồi đua nhau tám chuyện về cặp đôi trai tài gái sắc trong giờ nghỉ trưa.
Có người khen Á hậu Phương Nhi “số hưởng” khi được về làm dâu hào môn. Có chị đồng nghiệp lại “xin vía” cho con gái sau này lấy được chồng vừa tài giỏi vừa giàu có như con trai tỷ phú giàu nhất Việt Nam.
Rồi mọi người bàn về gia thế của cô dâu, sự tài giỏi của chú rể và tò mò về nơi ở của cặp đôi sau khi về chung một nhà.
Ảnh minh họa.
Khi những câu chuyện bên lề kết thúc, tôi trở lại công việc với cảm xúc bâng khuâng khó tả. Bên cạnh sự ngưỡng mộ với tình yêu của hai bạn trẻ, tôi bỗng thấy chạnh lòng khi nghĩ đến cuộc hôn nhân hiện tại của mình.
Đêm qua, ôm con gái nhỏ trong lòng, nghĩ về tương lai của hai mẹ con, tôi lặng lẽ rơi nước mắt. Vẫn biết không nên so sánh với người khác vì “gió tầng nào gặp mây tầng đó” nhưng tôi vẫn không kìm được lòng mình: “Cùng là phụ nữ, sao họ lại sướng vậy, còn mình thì…”.
Tôi 25 tuổ.i, đã lấy chồng được ba năm và có một cô con gái hơn 2 tuổ.i. Từ nhỏ đến lớn, tôi được mọi người nhận xét là nhẹ nhàng, xinh xắn và dễ mến.
Minh chứng là từ hồi học cấp 3, tôi nhận được rất nhiều lời tỏ tình của các đàn anh và các bạn nam trong trường. Tuy nhiên, vì không muốn ảnh hưởng đến việc học, tôi đều từ chối.
Kể cả khi lên đại học, xung quanh tôi lúc nào cũng có nhiều “vệ tinh” theo đuổi. Nhưng mãi đến năm thứ 4, tôi mới nhận lời yêu một anh hơn tôi 5 tuổ.i, lúc ấy đang làm phó phòng một công ty chuyên về xây dựng. Đó là mối tình đầu và cũng là chồng tôi hiện tại.
Video đang HOT
Ngày mới quen nhau, tôi bị chồng chinh phục bởi vẻ ngoài điển trai, tính tình vui vẻ và rất ga lăng với bạn gái. Mỗi lần hẹn hò, anh đều khiến tôi đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Những món quà đắt tiề.n, những buổi tối lãng mạn, thậm chí, nhiều lần, anh khiến tôi được mọi người ngưỡng mộ khi được anh hát tặng giữa quán café đông người.
Thời điểm ấy, tôi cứ chìm đắm trong tình yêu nên đã không kiểm soát được cảm xúc của mình mà đi quá giới hạn. Kết quả, tôi có thai ngoài ý muốn khi chưa tốt nghiệp ra trường.
Do không muốn bố mẹ phải xấu hổ vì con gái có tiếng ngoan ngoãn nhưng lại “ăn cơm trước kẻng”, tôi đã nghĩ đến chuyện bỏ đứ.a b.é. Thế nhưng, tôi lại không dũng cảm để làm điều đó.
Vậy là một đám cưới “chạy bầu” được nghĩ đến. Những tưởng kết hôn với người yêu thương mình, tôi sẽ được an ủi phần nào. Thế nhưng, khi về ra mắt nhà chồng tương lai, tôi sốc khi người yêu lại không hề bảo vệ tôi trước mặt bố mẹ.
Anh mặc cho tôi bị bố mẹ anh mỉ.a ma.i khinh rẻ và quyết định cho cưới như một sự ban ơn. Rồi mọi thủ tục của đám cưới sau đó cũng vô cùng sơ sài như làm cho có lệ.
Chưa hết, khi vừa đón dâu về đến cổng nhà chồng, tôi bất ngờ bị yêu cầu đi cửa sau vì có bầu trước. Khi đó, nếu không vì thương bố mẹ, có lẽ, tôi đã không đủ dũng khí để bước tiếp vì quá tủ.i nhụ.c.
Giờ đây, khi trải qua ba năm với cuộc hôn nhân sóng gió, tôi thật sự hối hận với sự hèn nhát của mình khi đó.
Nếu tôi dũng cảm “quay xe” khi ấy, có lẽ đã không phải chịu những ấm ức, tủi hờn khi sống với người chồng trăn.g ho.a và một gia đình nhà chồng gia trưởng như bây giờ.
25 tuổ.i, một công việc chưa ổn định (do tôi mới đi làm chưa đầy một năm), một người chồng chỉ biết chót lưỡi đầu môi và một người mẹ chồng cay nghiệt khiến tôi nhiều lần nghĩ đến chuyện l.y hô.n. Thế nhưng, cứ nghĩ đến con gái, tôi lại không nỡ.
Tôi nên làm thế nào để bản thân được hạnh phúc đây?
Ngày ra tòa l.y hô.n, con trai bất ngờ gửi một tin nhắn khiến tôi bật khóc
Tôi nhìn căn phòng nhỏ mình vừa thuê, không biết nên sắp đặt mọi thứ từ đâu. Đúng lúc đó, điện thoại báo tin nhắn của con trai tôi gửi đến.
Từng chữ, từng dòng khiến tôi rơi nước mắt.
Vợ chồng tôi vừa l.y hô.n sau 16 năm chung sống. Tính trong 16 năm ấy, chỉ có 7 năm hạnh phúc, thời gian còn lại là đọa đày lẫn nhau.
Chuyện bắt đầu từ một lần tôi tình cờ gặp lại người cũ khi cô ấy bị một ta.i nạ.n giao thông. Lúc đó, trời đã khuya, tôi từ nhà ông bà nội về. Trên đường, tôi thấy có đám đông xúm vào một vụ ta.i nạ.n. Chiếc xe máy nằm chỏng chơ giữa đường có biển số rất quen.
Nạ.n nhâ.n là bạn gái cũ của tôi. Cô ấy đi làm ca đêm về, bị người ta tông xe và thủ phạm lợi dụng đường vắng người đã bỏ chạy. Tôi vội vàng gọi xe cấp cứu rồi cùng cô ấy đến bệnh viện. Trên đường đi, vợ tôi có gọi điện 3 lần nhưng tôi đều tắt máy. Thực ra lúc ấy, nhìn bạn gái cũ chả.y má.u nhiều, tôi không còn đủ bình tĩnh để nghe điện thoại.
Thật không ngờ, khi tôi đang cùng bác sĩ đẩy cô ấy vào phòng cấp cứu thì bắt gặp vợ tôi đang đứng ở hành lang bệnh viện. Cô ấy tay xách nách mang, dáng vẻ vô cùng đa.u đớ.n. Đứng bên cạnh là cậu con trai 7 tuổ.i của tôi.
Dĩ nhiên, gặp tôi trong tình cảnh đó, vợ tôi rất tức giận. Vợ tôi bất ngờ chuyển dạ trước ngày dự sinh gần hai tuần. Đó là lý do cô ấy gọi liền mấy cuộc cho tôi nhưng tôi lại liên tục dập máy. Không còn cách nào khác, cô ấy đành gọi taxi, mang cả con trai lớn tới bệnh viện.
Tin nhắn con trai gửi khiến tôi xúc động òa khóc như một đứ.a tr.ẻ (Ảnh minh họa: iStock).
Cô ấy gào khóc ầm ĩ ngay giữa sảnh bệnh viện, cho rằng tôi hẹn hò người cũ rồi gặp ta.i nạ.n, vợ chuyển dạ gọi mấy lần cũng không thèm nghe. Rằng tôi coi trọng người cũ hơn vợ con.
Tôi dìu vợ vào phòng hộ sinh, làm xong mọi thủ tục, cố gắng dỗ dành cô ấy cứ bình tĩnh để "mẹ tròn con vuông", sau đó trách giận tôi thế nào cũng được. Những tưởng chuyện này rồi sẽ mau qua. Nhưng vợ tôi không chịu nghe tôi giải thích, một mực quy kết tôi tội ngoạ.i tìn.h.
Những ngày ở cữ, cô ấy khóc nhiều, dùng mọi từ ngữ nặng nề ch.ỉ tríc.h tôi. Cô ấy không chịu ăn, không chịu ngủ, sữa cho con không có khiến con gái phải dùng sữa công thức ngay từ khi mới lọt lòng.
Mẹ tôi đến giải thích, hôm đó đúng là tôi ở nhà ông bà về nhưng cô ấy cho rằng, bố mẹ bao che cho tôi gian díu với tình cũ. Tôi đã cố gắng từ dỗ dành, xoa dịu đến cáu giận, bất lực. Sau cùng, tôi mặc kệ cô ấy nghĩ gì thì nghĩ, không cố giải thích nữa.
Sau này, mỗi lần cô ấy nhắc tới chuyện đó, thấy tôi tim lặng, cô ấy càng cho rằng, tôi biết sai nên không còn lời nào để giải thích. Không khí gia đình vô cùng ngột ngạt. Vợ tôi luôn nói sẽ khiến tôi phải khổ cả đời vì đã phản bội cô ấy. Tôi thực sự chỉ nhìn vào hai đứa con mà sống. Thấm thoắt, cũng 9 năm trôi qua.
Vừa rồi, bạn gái cũ mắc trọng bệnh qua đời, để lại chồng trẻ và hai đứa con thơ. Bạn bè gọi điện thông báo, tôi cũng dành chút thời gian cùng họ tới viếng. Hôm ấy, vừa về tới nhà, vợ nhìn tôi cười khẩy: "Đa.u xó.t lắm phải không? Lần này, anh không tới kịp để cứu cô ta nữa à?". Tôi nhìn vợ, nỗi chán chường trào dâng nghẹn cổ. Tôi muốn l.y hô.n.
Thực ra, mấy năm trước, cô ấy từng đề nghị l.y hô.n. Tôi cũng nghĩ, đó có lẽ là cách tốt nhất giải thoát cho cả hai. Con gái còn nhỏ chưa biết gì, nhưng con trai tôi khi đó 8 tuổ.i đã rất hiểu chuyện. Con ôm lấy tôi, nói rằng: "Bố đừng đi, bố ở với chúng con nhé". Nghe con nói vậy, tôi lại không nỡ lòng nào. Tôi có thể hy sinh đời mình để các con vui.
Bây giờ, con trai tôi 16 tuổ.i, con gái sắp lên 10. Tôi không còn trẻ nhưng cũng chưa già, đời vẫn còn dài lắm. Tôi muốn sống cho ra sống chứ không phải mang "án oan" để rồi cả đời chịu "tù đày" trong cuộc hôn nhân của mình.
Tối trước hôm ra tòa, tôi ngồi cùng con trai đã cao lớn bằng bố. Tôi trò chuyện với con như một người đàn ông, dù tôi biết, con thật ra vẫn chỉ là một cậu bé mới lớn.
Tôi nói với con, bố mẹ nào cũng muốn cho con mình cuộc sống đủ đầy, vui vẻ. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng như chúng ta mong muốn.
Tôi và mẹ các con không còn có thể chung sống một nhà với nhau vì những hiểu lầm không thể hóa giải. Sau này, dù tôi không còn ở bên cạnh, bất cứ lúc nào các con cần, tôi sẵn sàng xuất hiện với tất cả tình yêu thương không bao giờ nguôi bớt.
Con trai tôi chỉ ngồi nghe và im lặng, không nói bất cứ một lời nào. Tính con từ nhỏ vẫn trầm lặng và ít nói như vậy.
Sáng hôm sau, khi rời tòa, tôi về nhà lấy hành lý và rời khỏi ngôi nhà 16 năm qua từng sống. Tôi muốn nhân lúc hai con ở trường mà dọn hết đồ đi. Cậu con trai chắc không vấn đề gì, nhưng con gái quen bố cưng chiều. Nếu con biết tôi rời nhà đi, chắc chắn không bao giờ chịu.
Tôi đặt hành lý xuống, nhìn căn phòng nhỏ mình vừa thuê, không biết nên dọn dẹp, sắp đặt mọi thứ từ đâu. Đúng lúc đó, điện thoại báo tin nhắn đến, đó là tin nhắn của con trai tôi gửi.
Từng chữ, từng dòng khiến tôi rơi nước mắt: "Bố ơi, con không biết trong chuyện quá khứ bố đúng hay sai. Nhưng bao năm qua, nhìn cách bố im lặng, chịu đựng những lời khó nghe của mẹ vì chúng con, con biết bố đã cố gắng hết sức rồi.
Bố yên tâm, con lớn rồi, con sẽ thay bố chăm sóc mẹ và em. Hãy sống thật vui bố nhé. Con trai yêu bố rất nhiều!".
Tôi miết bàn tay lên dòng tin nhắn rồi òa khóc như một đứ.a tr.ẻ. Tôi mừng vì con trai đã lớn và hạnh phúc vì con hiểu được rằng, tôi không hề muốn bỏ rơi các con.
Hạnh phúc của người làm cha chính là nhìn con mình khôn lớn và hiểu chuyện. Và tôi biết, vì các con, tôi sẽ sống thật vui vẻ và hạnh phúc.
Nghe lời chồng làm một việc, tôi đa.u đớ.n trở thành đứa con bất hiếu Khi năm mới đang cận kề, tôi lại rơi vào hoàn cảnh không nơi bấu víu. Tôi đã quá sai lầm vì tin tưởng chồng. Tôi từng nghĩ mình là người vợ may mắn, khi chồng tôi là phó giám đốc một công ty xây dựng khá lớn, kiếm được nhiều tiề.n và có sự nghiệp ổn định. Nhưng hóa ra, những gì...