Theo chân tài xế đường dài: Thập diện mai phục
Sống ngoài đường nhiều hơn ở nhà, xa vợ con, nhiều tài xế sa vào cạm bẫy ma túy, cờ bạc, mại dâm… Mới đầu “dính” vào, họ nghĩ chỉ để giải sầu, bù đắp việc thiếu thốn tình cảm. Song, nhiều người không kìm được và trượt dài, khi họ nhận ra cái chết đang cận kề thì quá muộn.
TNGT là nỗi khiếp đảm đối với cánh tài xế đường dài.
Suốt hành trình ra Bắc vào Nam cùng tài xế đường dài mới tường tận, mới hiểu cánh tài xế gắn liền với lối sống buông thả, chính vì vậy đối mặt với những nguy cơ, ẩn họa về cái chết đối với họ rất đơn giản.
Tệ nạn bủa vây
Lúc vận chuyển hàng lạnh ra Bắc, vì sợ hàng hư, xe ùn ứ cửa khẩu bởi bão lũ phải bỏ tiền túi ra đền nên tài xế ngày đêm phải chạy đua với thời gian để kịp giờ. Ngược lại, lúc xe chạy vào Nam, tai xế bớt áp lực, tâm lí thoải mái hơn, bởi hàng hóa trên xe thường là gạch men, xi măng, giày dép không phải sợ ươn thối nên quãng đường từ Vĩnh Phúc – Quảng Ngãi xe dừng lại nhiều nơi. Lúc mệt mỏi tài xế tấp vào cây xăng, bãi xe, quán cơm, hay những khu vực có đội ngũ “gà móng đỏ” (gái mại dâm) chuyên phục vụ tài xế đường dài.
“Em đi cai vài ba lần rồi nhưng không bỏ được. Nhiều lúc buồn ngủ, người mệt mỏi, tay chân bủn rủn, buộc phải dùng lại ma túy mới có tinh thần phấn chấn để đạp ga. Cũng vì nghiện ngập mà em phải thường xuyên bị chủ xe đuổi việc. Lang thang xin việc suốt à!”.
Tài xế Hòa
Gần 9 giờ sáng, xe đến huyện Kỳ Anh, Hà Tĩnh. Vừa qua Trạm thu phí Cầu Rác một đoạn, đập vào mắt là những cô gái trước các quán nước, quán cơm bình dân… vẫy tay mời xe ủng hộ. Bụng cồn cào, chúng tôi ngỏ lời để Sang tấp vào lót dạ buổi sáng. Sang không nói gì chỉ cười cười: “Ở đây kiếm quán cơm lành mạnh không có đâu. Ông đói thì tui tấp vào gọi cho ông “con gà” 50 kí phục vụ đỡ… Tí tới Bến Thủy lót dạ cho tử tế”. Thấy chúng tôi bỡ ngỡ, tài xế Tiến (30 tuổi, ngụ Gia Lai) tiếp lời: “Mày xem quán nào có chỗ đỗ xe trống trải tấp vào cho ổng biết “gà Kỳ Anh” khác gà Tam Kỳ thế nào”.
Phụ nữ hành nghề “bán phấn buôn hương” mời chào tài xế ở chân đèo.
Chạy một đoạn, Sang giảm tốc, dừng quán cơm bên đường. Xe vừa mở cửa, hai cô gái có nước da bánh mật kéo chúng tôi vào quán. Một cô kính cận, tay cầm cuốn sách trông trí thức luôn nhoẻn miệng cười. Lúc chúng tôi nhận ra… thì Sang và Tiến vỗ đùi, ôm bụng cười sặc sụa. Sau một đêm gần như thức trắng, chúng tôi bước vội về phía thùng nước sau quán rửa mặt cho tỉnh.
Lúc trở vào không thấy Sang đâu, Tiến nhìn chúng tôi rồi hướng tay về phía căn phòng dựng lên tạm bợ gần đó, bốn bức tường là những chiếc rèm bằng vải kéo ra vào di động, bên trong phát ra những âm thanh… “khó chịu”. “Nó đạp (lái) tối qua tới giờ, để nó “xả” tí”, Tiến nói. Qua tìm hiểu, mại dâm ở đây núp bóng dưới các quán cơm, quán nước bán dọc đường giăng mắc khắp nơi.
Trước đó, trên chuyến container ra Bắc, xe tấp vào một quán cà phê kiêm rửa nước mui, ngồi chưa kịp “ nóng” thì một phụ nữ trạc tuổi 40 bưng li cà phê rồi nói thẳng: “Vào làm chút cưng”. Thấy tài xế đi cùng buột miệng: “Bà hết đát, miễn phí tui cũng không thèm”. Ngay lập tức, người phụ nữ này kéo áo xuống khoe cặp “núi đôi” của mình, và nói: “Trắng như bông bưởi, cứng cáp chất lượng, đám “gà tơ” bên kia không có cửa cưng à”. Thấy kì kèo mặc cả giá qua lại, một tài xế ngồi gần đó nói xen vào: “Xị rưỡi được thì tui bụp (quan hệ – PV)…”.
Tới Quảng Ngãi, trong lúc xe dừng bỏ gạch men cho một cửa hàng vật liệu xây dựng, Sang, Tiến cùng các tài xế, phụ xe tải chạy nội địa tỉnh này mang canh rượu vào quán bê thui gần đó chén chú, chén anh. No say, cả nhóm kéo qua quán cà phê cạnh bên ngồi sát phạt. Nhiều ván bài “ăn thua” lên đến vài triệu đồng.
Tài xế Bắc – Nam mỗi chuyến nhà xe trả 5 triệu đồng, chưa tính tiền chi phí sinh hoạt. Trước mỗi chuyến đi, nhà xe, chủ hàng giao cả trăm triệu đồng mang theo làm lộ phí. Mỗi khi chờ lên xuống hàng, cửa khẩu ùn tắc, để giết thời gian, tài xế thường rủ nhau ăn thua trên chiếu bạc. Thực trạng này dẫn đến việc nhiều người “nướng” sạch tiền lương, tiền hàng của chủ, không ít tài xế vay mượn bạn bè, nợ chồng lên nợ. Đường cùng, nhiều lúc họ hút xăng, trộm phụ tùng xe để bán lấy tiền trang trải nợ nần.
Video đang HOT
Tai nạn rình rập
Trong lúc gật gù ở quán cà phê, điện thoại của chúng tôi đổ chuông… “Ông chuẩn bị nha, 10 phút nữa xe tới”, giọng tài xế Huân mà trước đó chúng tôi “chia tay” ở bãi lưu hàng gần khu hành chính Châu Văn Sơn, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Lúc này đồng hồ đã điểm sang ngày mới, trong khi nhóm tài xế Sang, Tiến… vẫn còn say sưa sát phạt.
Vừa bước lên xe, Huân châm thuốc và liên tục rít. “Thằng Tài chạy hàng lạnh tuyến Nha Trang – Hà Nội bị tai nạn cách đây mấy ngày, mấy đứa vào thăm bảo phải cưa một đoạn chân trái mới giữ được mạng sống. Chuyến trước tui với nó đá đèn chào nhau ở đèo Cả. Đời tài xế đúng là thường trực tai bay vạ gió”, tài xế này bộc bạch.
Cũng theo Huân, trong lúc hướng dẫn tài xế lùi xe, do ngõ hẹp, đồng nghiệp khuất tầm nhìn đã cán qua chân của Tài. Trước đó không lâu, chúng tôi đến chia buồn với gia đình một tài xế ở gần sân bay Phù Cát, Bình Định. Điều đáng nói, tài xế này bị chính “cần câu cơm” của mình cán tử vong. Tương tự như Tài, trong lúc anh hướng dẫn người tài phụ mà anh thuê đi cùng lùi con hẻm có độ dốc, xe mất trớn trôi tự do, bánh sau cán qua người…
Hơn 10 năm cầm vô lăng “chinh nam, phạt bắc”, Hải, tài xế đi cùng với chúng tôi từ Huế – Nghệ An cho biết mình đã chứng kiến không biết bao nhiêu vụ TNGT dọc đường. Nhớ lại cảnh các “chiến hữu” chết thương tâm, khiến Hải không khỏi rùng mình. Trên chuyến xe từ TP HCM ra Bắc, xe người bạn đi trước, xe Hải bám theo.
Vừa bước qua địa phận Long Khánh, tỉnh Đồng Nai thì chiếc xe tải của đồng nghiệp “đối mặt” với xe đầu kéo chạy ngược chiều. Tại hiện trường, hai đầu xe bẹp dúm, thi thể người bạn biến dạng trên cabin. Hải cùng người dân phải cạy cửa xe mới mang được xác nạn nhân ra đắp chiếu bên đường. “Nhắc lại thì tội, chứ thật ra lúc xuất bến nó đã phê ma túy rồi”, Hải cho biết thêm.
Trong những ngày theo chân tài xế xe tải Bắc – Nam, chúng tôi không khỏi rùng mình bởi hầu hết cánh tài đường dài đều xài ma túy. Gần các quán cơm gà dưới chân đèo Cả, chúng tôi không khó bắt gặp cảnh tài xế, phụ xe… chúi đầu nhau, hỏi ra mới biết họ đang…”phê thuốc”. Theo hướng bà chủ quán chỉ về phía triền núi gần đó, chúng tôi thấy không ít kim tiêm còn dính máu, vứt vương vãi.
Thuốc lá là “vật bất ly thân” đối với tài xế.
Trời xẩm tối, xe tới TPHCM, chúng tôi “rớt” xuống, còn xe băng băng theo hướng Quốc lộ 22 về ngã tư An Sương, quận 12 xuống hàng. Được biết, ngã tư An Sương là điểm gái mại dâm thường tụ tập, cánh tài xế thường nằm đợi bỏ hàng, qua giờ cao điểm… Để giết thời gian, họ tìm đến mại dâm, hay nạp ma túy vào người để chống lại cơn buồn ngủ cho chuyến đi dài ngày kế tiếp.
Ám ảnh “nàng tiên nâu”
Theo cánh tài xế, hiện có không ít tài xế sau thời gian nghiện ngập đã tìm đến Trại cai nghiện Tiêu Vĩnh Ngọc ở Đồng Nai để dứt bỏ “nàng tiên nâu”.
Tiêu Vĩnh Ngọc (giữa), người giúp hàng ngàn người đoạn tuyệt với ma túy.
Tìm về trại cai nghiện này, chúng tôi tiếp cận hỏi thăm, nhưng ông Bảo (44 tuổi, quê Đắk Lắk) e dè. Được sự thuyết phục của Tiêu Vĩnh Ngọc, ông mới thổ lộ: “Ngày tôi vào nghề là một thằng thanh niên ở tuổi “bẻ gãy sừng trâu”. Suy nghĩ nông cạn, bạn bè rủ rê thử ma túy rồi nghiện ngập. Gia đình phát hiện, đưa đi cai nhiều nơi, nhưng rồi lại tái nghiện”. Cũng theo ông Bảo, ông nghiện lại là vì không có cách gì chống lại cơn buồn ngủ sau những chuyến đi dài. Một phần thường xuyên chứng kiến bạn bè hút, chích, không cưỡng lại được, ông tiếp tục làm bạn với “nàng tiên nâu”.
Cũng tại trại cai nghiện này, Hòa (24 tuổi, quê Long An) tâm sự với chúng tôi với tâm trạng trĩu nặng. Xuất thân trong gia đình nghèo, cha mất sớm, mẹ đi thêm bước nữa. Học chưa hết cấp 2, Hòa rời ghế nhà trường lên TP HCM làm đủ thứ nghề để kiếm tiền gửi về quê cho ông bà nội nuôi bầy em nheo nhóc. Trong một lần khuân vác hàng thuê, chủ xe gợi ý theo phụ và dạy nghề. Hai năm vi vu trên những cung đường Nam – Bắc, Hòa dính ma túy, nghiện ngập lúc nào không hay.
Theo Đình Đình (Tiền Phong)
Theo chân tài xế đường dài: Hành trình Nam - Bắc
Ăn không đúng bữa, giấc ngủ không trọn vẹn, bệnh tật chực chờ, tai nạn rình rập..., đời tài xế Bắc - Nam đầy rủi ro và đủ mùi cơ cực... Huân, 30 tuổi, tài xế xe container chuyên chở hàng nông sản tuyến Bình Thuận - Lạng Sơn, đúc kết: "Cuộc đời tài xế sau vô-lăng sống nay chết mai, ba chìm bảy nổi".
Để kịp thời gian, tài xế giành đường, vượt mặt.
Nguy hiểm là vậy, nhưng họ vẫn mỉm cười. Bởi khi bước chân vào nghề lái xe đường dài, họ đã tin vào số phận. Đời tài xế không hề thênh thang, lộng gió như những cung đường họ băng qua.
Gió bụi dọc đường
Sau hai ngày nằm đợi nhà vườn xếp trái thanh long vào thùng carton và chất lên container, 23 giờ đêm một ngày cuối tháng 7, chúng tôi cùng hai tài xế là Huân-Huy (cùng 30 tuổi, quê Bình Định) rời xã Tân thuận, huyện Hàm Thuận Nam, tỉnh Bình Thuận chở hàng sang Trung Quốc. Xe chạy chưa được bao lâu thì điện thoại của Huân đổ chuông. Giọng người đàn ông đầu dây í ới: "Bốc hàng xong chưa, hối tụi bốc vác nhanh đi, thương lái bên Trung Quốc dọa hủy hàng vì đài báo sắp có bão lũ...".
Huân trả lời ngắn gọn: "Chạy rồi cha nội, gần tới Ninh Thuận" thì vứt điện thoại sang bên cạnh, hớp vội lon Red Bull (bò húc tăng lực - PV) và cho xe tăng tốc. Thường ngày, người tham gia giao thông không xa lạ với hình ảnh những chiếc xe đầu kéo container dài loằng ngoằng, ì ạch như rùa bò. Nhưng về đêm, đường sá vắng phương tiện, người qua lại, chiếc container do Huân cầm lái chỉ cần đổ một con dốc, nhích tí ga là dễ dàng qua mặt những xe khách đang chạy với tốc độ cao.
Đua một mạch không nghỉ đến gần 3 giờ sáng hôm sau, xe tới địa phận tỉnh Khánh Hòa, cách Nha Trang khoảng 43 km. "Tuýt... tuýt... tuýt...", một trạm CSGT chốt chặn ở tỉnh này rọi đèn pin, chỉ gậy yêu cầu tài xế tấp vào. Kiểm tra giấy tờ đầy đủ, tải trọng hàng trên xe đúng qui định, chốt CSGT cho đi. Khi chuẩn bị lăn bánh, một CSGT khác lại nhắc nhở việc xe chở quá người qui định, lúc này Huân chỉ về phía chúng tôi lấp liếm: "Xe ông này hư ở trong kia, xin quá giang ra Nha Trang, đại ca thông cảm...".
Hơn 6 giờ sáng, xe tới khu vực đèo Cả thuộc huyện Vạn Ninh, giáp ranh huyện Đông Hòa, tỉnh Phú Yên, Huân tấp xe vào bãi đất trống bên đường. Sau khi kiểm tra lốp xe, giảm thêm nhiệt độ thùng container chứa thanh long xong, hai tài xế cùng chúng tôi hướng về quán bán nước giải khát dã chiến gần đó.
Lót dạ tô mì gói, nhâm nhi ly cà phê "gió bụi dọc đường", ngồi cạnh bên là một nhóm tài xế đang "chén chú chén anh" với can rượu chuối hột. Huy nói: "Trạm Cam Ranh không dính biên bản quá người qui định, giờ ra tới Hà Giang thế nào cũng "ăn đòn" với mấy ổng (CSGT- PV). Bị giữ bằng lái, giấy tờ xe... mệt lắm. Thôi chuyến này mày (tài phụ Huân) với ổng (PV) đi đi, tới Bình Định tao về nhà chơi với thằng cu vài hôm chứ nửa tháng nay đi suốt".
"Nạp" chất gây nghiện... để tỉnh táo
Quãng đường ra Bình Định, Huy cầm vô lăng. Tuy chặng đường không dài, khoảng 150 km nhưng qua trò chuyện với bác tài "xe công" này, chúng tôi hiểu phần nào nỗi niềm của cánh tài xế đường dài. Huy nói, tài xế xe đường dài hầu hết đồng hồ sinh học thay đổi, không có khái niệm ngày đêm, vì ngày cũng như đêm.
Muốn tồn tại với nghề phải luyện tập cách chống chọi với cơn buồn ngủ, đặng cơ thể thích nghi với những chuyến ra Bắc vào Nam kéo dài cả tuần. Chính vì vậy, giấc ngủ chưa bao giờ được trọn vẹn. Ngay cả thời điểm thay ca, được ngủ... thì cũng không chợp mắt được vì cơ thể đã bị mấy chất kích thích như cà phê, thuốc lá, nước tăng lực... làm chủ. Thậm chí nhiều bác tài như Huy còn "chơi" heroin... để lúc nào cũng luôn trong tình trạng tỉnh như sáo.
Buôn chuyện qua điện thoại, một trong 1001... cách chống buồn ngủ của tài xế.
"Dùng cái gì cũng có mặt lợi mặt hại hết ông ơi! Đồ ăn thức uống có chất kích thích giúp đầu óc tài xế tỉnh táo xử lý các tình huống xấu có thể xuất hiện bất cứ lúc nào trên đường đi, nhưng nó mang lại không ít tác hại...", Huy vừa nói xong thì Huân nằm trên chiếc giường ở phía sau, bồi tiếp: "Nằm nãy giờ mà tui có ngủ được đâu. Từ Bình Thuận ra Phú Yên tui "nhai" gần hết hai gói thuốc lá, nuốt 3 lon bò húc thì ngủ với nghỉ gì được. Không nạp mấy thứ đó vô thì nó uể oải như sắp chết. Mà hai ông nói tới tui mới nhớ. Hết chuyến này tui đi bệnh viện khám thử chứ lúc ở nhà cũng bị mất ngủ, gần đây hay bị đau đầu, đau muốn nổ banh óc...".
Gần giữa trưa, xe dừng đến địa phận huyện An Nhơn, Bình Định. Mặc dù chúng tôi nhiều lần "nài nỉ" nán lại dùng bữa sáng muộn rồi về, nhưng Huy dứt khoát không nhận lời. Xe dừng, Huy vừa mở cánh cửa bên tài thì một phụ nữ trờ xe máy tới. Hỏi ra mới biết người đó là vợ Huy đến đón.
Thịt gà - "Viagra" của tài xế
Vợ chồng Huy vừa đi khuất, Huân dắt chúng tôi hướng về phía nhà tắm một quán cơm bên đường. "Tui vòi nước này, ông vòi kia, xối đại rồi vào ăn cơm", vừa nói Huân vừa xả nước vào xô, lấy ca múc nước dội lên người ào ào... Tranh thủ tắm vội, chúng tôi bước vào quán suy nghĩ món ăn để đãi tài xế này, nhưng chưa kịp gọi thì nhân viên trong quán yêu cầu qua ngồi ở chiếc bàn đang dọn sẵn một con gà luộc, tô gà kho gừng, rau luộc...
Hỏi ra mới biết, món ăn khoái khẩu của tài xế đường dài là thịt gà ta, nó được xem là "viagra" tăng cường sức khỏe, cung cấp cho họ năng lượng đủ cầm cự đường trường. Thấy chúng tôi bỡ ngỡ, Huân phân tích: "Ông thấy vụ sập hầm Đạ Dâng ở Đà Lạt năm 2014 không? Các nạn nhân bị kẹt bên trong được đoàn cứu hộ ngày đêm tiếp tế nước cháo gà để tăng chất dinh dưỡng. Còn chủ quán ở đây quen rồi, thấy xe tấp vào là biết tài xế ăn gì, nên ông không có cơ hội mời".
Ngoài việc cầm vô lăng, tài xế đường dài là những thợ garege lành nghề.
Trước khi xe lăn bánh, Huân cầm một thanh sắt đi quanh xe gõ từng chiếc lốp, mở nắp cabin kiểm tra máy móc... "Xe cũng như con cái của mình, bản thân biết xem trọng sức khỏe thì cũng phải biết quí trọng "cần câu cơm" (xe) của mình. Mỗi chuyến đi hàng ngàn cây số, nếu không thường xuyên kiểm tra nhỡ xe hỏng dọc đường là khổ trăm bề", Huân chia sẻ. Theo ghi nhận của chúng tôi, ngoài kinh nghiệm lái xe ra, tài xế đường dài còn là những người thợ lành nghề về kĩ năng xử lí sự cố khi xe "chết" giữa đường.
Vượt hơn 300 km, vừa chui qua hầm đèo Hải Vân thuộc huyện Phú Lộc, tỉnh Thừa Thiên - Huế thì bất ngờ xe giảm tốc độ. Mỗi lần Huân lùi số, đạp ga lấy lại trớn nhưng chỉ nghe tiếng động cơ ầm ĩ, nhưng xe vẫn không tăng được tốc độ. Xe dừng hẳn. Ngay lập tức, Huân mở cửa nhảy xuống xe, bật nắp cabin kiểm tra máy móc. Khoảng 10 phút sau, anh ta phát hiện nguyên nhân hỏng hóc ở hệ thống bơm bép dầu. Sự cố được khắc phục, xe tiếp tục lăn bánh.
Khi xe sắp vào đường tránh TP Huế, hai bên đường khu vực này có rất nhiều nhân viên các quán cơm chiếu đèn pin lên cabin mời tấp vào... Huân cười nói: "Chịu đói tí nữa thôi, khoảng 10 km nữa tới thị trấn Phú Bài có quán lẩu gà lá giang và hải sản ngon lắm".
Từ khi Huy ghé nhà, quãng đường từ Bình Định - Huế chỉ có mình Huân cầm lái. Đến Cửa khẩu Quốc tế Thanh Thủy, tỉnh Hà Giang để qua Trung Quốc, hành trình còn rất dài. Nhưng tâm lí Huân có vẻ thoải mái hơn, các cơn buồn ngủ thường ngày ập đến cũng nhanh tan biến. Suốt đoạn đường ngồi trên xe, câu chuyện giữa chúng tôi với tài xế này chỉ đơn thuần là chuyện đời, chuyện nghề, chuyện gia đình, vợ con... Tất cả cứ như thể trên đường thiên lý thênh thang, luôn bình yên, thanh thản như đi du lịch vậy. Nhưng không...
Gần 7 năm cầm vô lăng, Huân thuộc, rành từng tuyến đường có ổ voi, ổ gà, đoạn đường nào đông dân cư; đoạn nào công an bắn tốc độ hay những đoạn bất ngờ xuất hiện những tay "du thủ du thực" lao ra chặn xe "mãi lộ"...
Họ bị coi là hung thần xa lộ, nhưng mấy ai đã từng cùng họ rong ruổi trên những cung đường? Tứ bề sức ép, từ chủ hàng, khách hàng, cùng với luật bất thành văn chung chi buộc phải tuân thủ theo luật... im lặng.
(Còn nữa)
Theo Đình Đình (Tiền Phong)
15 năm vợ giao cho tôi hết giờ đi làm phải về nấu cơm, chăm con Hơn 15 năm, tôi là một người đàn ông như thế, vậy mà vợ chưa hài lòng, cho rằng tôi bất tài, vô dụng, không lo kiếm tiền làm giàu với người ta. Tôi có vợ và một con gái 6 tuổi, vì hạnh phúc gia đình nên tôi đành hy sinh bản thân. Tôi không biết mình có phải là mẫu người...