Thấy người yêu và bạn thân “không mảnh vải” trên giường, tôi lẳng lặng quay bước để rồi 4 năm sau…
Lúc tôi bước vào dãy trọ thì vắng tanh vì phòng nào cũng về chưa lên, thấy cửa phòng mình không khóa lại khép hờ nghĩ Lan Anh đang ngủ tôi vô tư đẩy cửa bước vào…
Những ngày đầu tiên ở giảng đường Đại học, tôi quen và chơi với Lan Anh – một người bạn cùng lớp khác quê. Sau nửa năm thân thiết với nhau, 2 đứa quyết định dọn về sống cùng một phòng trọ. Cả hai cùng ăn, cùng học, cùng trải qua những ngày tháng sinh viên nhiều niềm vui và kỉ niệm.
Nhà Lan Anh nghèo hơn nhà tôi nhưng cô ấy sống thẳng và không hề tỏ ra lợi dụng. Tôi quý bạn cũng vì tính cách đó. Nhớ cái đêm mùa đông đầu tiên, hai đứa chỉ có mỗi cái vỏ chăn của tôi nên cứ ôm chặt lấy nhau. Ngay ngày hôm sau tôi đã đi mua thêm một cái lõi chăn để lồng vào. Lan Anh nói cô ấy chưa có tiền góp với tôi nhưng cuối tháng lấy tiền làm thêm cô ấy sẽ góp. Tôi cười trừ nói không cần vì tiền bố mẹ gửi cho tôi lúc nào cũng thừa. Nhưng cuối tháng ấy Lan Anh vẫn trả tiền cho tôi sòng phẳng. Biết tình bạn như thế nên tôi cũng nhận luôn để bạn đỡ khó xử.
Hai đứa không chỉ cùng nhau cố gắng học tập mà còn luôn động viên chia sẻ với nhau mọi chuyện trong cuộc sống. Tôi vốn mít ướt hơn Lan Anh, vì là con út được chiều từ bé nên lần đầu tiên bị thất tình tôi đã khóc như mưa. Hôm ấy Lan Anh rủ tôi nghỉ học, phóng xe máy chạy thẳng ra ngoại ô giữa đêm khuya, mặc cho gió lạnh thổi tốc vào mặt. “Mày bình tĩnh lại đi, hắn đâu phải là tất cả. Mày sẽ còn gặp nhiều người tốt hơn hắn gấp trăm vạn lần, đừng khóc vì một thằng con trai không ra gì ấy nữa đi”.
“Mày bình tĩnh lại đi, hắn đâu phải là tất cả. Mày sẽ còn gặp nhiều người tốt hơn hắn gấp trăm vạn lần, đừng khóc vì một thằng con trai không ra gì ấy nữa đi”. (Ảnh minh họa)
Lời nói của Lan Anh giúp tôi tỉnh ngộ. Lúc đó tôi từng nghĩ cô ấy và tôi sẽ mãi mãi là bạn tốt của nhau. 3 năm sống cạnh nhau hai đứa đã về chơi nhà nhau nhiều lần và bố mẹ hai bên cũng rất quý mến.
Năm cuối đại học, một lần nữa con tim tôi lại rung động trước tình cảm của một chàng trai. Anh hơn tôi 2 tuổi khá điển trai và rất mực yêu chiều tôi. Những lần hẹn hò đi chơi với người yêu, sợ Lan Anh buồn, nên lần nào tôi cũng rủ bạn cùng đi. Ba người đi chơi cùng nhau rất vui vẻ. Lan Anh vốn là cô gái mạnh dạn, có năng khiếu giao tiếp lại va vấp sớm (ngay từ năm đầu cô ấy đã đi làm thêm ở quán cà phê) nên cô ấy làm quen với người yêu của tôi rất nhanh, hai người nói chuyện có vẻ rất hợp.
Một tuần đều đặn anh đến chơi phòng tôi vào tối thứ 4, thứ 6 và ngày chủ nhật. Thỉnh thoảng anh lại tự tay nấu cho tôi những món ăn mà tôi thích. Sự quan tâm của anh khiến tôi ngập tràn trong hạnh phúc và không nhận ra sự đố kị lộ rõ trong thái độ của Lan Anh.
Thế nhưng một thời gian sau tôi nhận thấy ở họ bắt đầu có dấu hiệu lạ. Họ cười đùa vui vẻ trêu chọc nhau, tôi có cảm giác anh đến chơi với Lan Anh chứ không phải là với tôi. Thậm chí có lần một người trong xóm trọ đã nhầm anh là người yêu của cô ấy.
Dịp 30.4 tôi về quê nghỉ lễ còn Lan Anh ở lại đi làm thêm, người yêu tôi cũng nói về quê. Hôm về anh còn đưa tôi ra bến xe sau đó nói bắt xe về luôn. Lúc đầu dự định ở nhà 4 hôm nhưng vì thấy buồn buồn tôi lên sớm 1 ngày. Tôi không thể báo trước với bạn vì lúc gọi thì điện thoại của Lan Anh không liên lạc được. Lúc tôi bước vào dãy trọ thì vắng tanh vì phòng nào cũng về chưa lên, thấy cửa phòng mình không khóa lại khép hờ nghĩ Lan Anh đang ngủ tôi vô tư đẩy cửa bước vào.
Tôi thật không thể tin vào mắt mình. Người yêu và cô bạn thân “không mảnh vải che thân” đang ôm nhau ngủ trên chiếc giường phòng tôi. Hàng trăm, hàng ngàn mảnh vỡ như đang đâm thẳng vào trái tim tôi rỉ máu. Sau đó tôi còn biết, họ đã giấu giếm tôi một thời gian dài rồi. Một sự phản bội quá lớn, quá tàn nhẫn với tôi. Ngay ngày hôm sau tôi chuyển đến phòng trọ khác và tất nhiên là tôi không bao giờ muốn gặp lại 2 con người ấy nữa.
Tôi có buồn có đau nhưng rồi vẫn cố gắng gồng mình lên để tiếp tục vì khi đó đã là năm cuối. Bố mẹ kì vọng rất nhiều vào tôi. Tôi không còn ngồi cùng bàn với Lan Anh nữa mà chọn một góc khuất cuối lớp để không bao giờ giáp mặt cô ấy. Ra trường với tấm bằng loại giỏi, tôi đã nhanh chóng được nhận vào làm việc tại một bệnh viện tại thành phố. Rồi tôi cũng gặp được người đàn ông của đời mình. Anh yêu tôi bằng tình yêu chân thành, chúng tôi cưới nhau và đã có một cậu con trai kháu khỉnh.
Anh yêu tôi bằng tình yêu chân thành, chúng tôi cưới nhau và đã có một cậu con trai kháu khỉnh. (Ảnh minh họa)
Một hôm tới ca trực đêm, tôi vừa mới mặc bộ đồ bác sĩ vào thì thông báo có ca cấp cứu. Tôi đã choáng khi nhận ra đó là Lan Anh. Cô ấy đang bị đe dọa sảy vì bị chồng hành hạ, người nhà cô ấy đưa tới. Dù đã cố gắng hết sức nhưng tôi chỉ cứu được bạn mà không giữ được con cho cô ấy. Lúc đó tôi chỉ còn biết nắm tay cô ấy thật chặt.
Video đang HOT
- Mình xin lỗi…
- Đừng nói gì cả, cậu phải giữ sức khỏe nữa, mọi chuyện rồi sẽ qua.
- Mình là một đứa bạn tồi. Nhưng ông trời công bằng lắm, mình cướp người yêu của cậu nhưng mình cũng đâu được hạnh phúc. Đây là lần thứ 2 anh ta đánh mình sảy thai rồi.
Tôi lặng người, không ngờ Lan Anh lại chịu số phận bất hạnh khi sống cùng người đàn ông đó. 4 năm gặp lại cô ấy tiều tụy đi quá nhiều. Tôi chẳng còn trách móc mà ngược lại thương cô ấy vô cùng. Đúng là số phận người phụ nữ , có tránh cũng không được.
Theo Một Thế Giới
Em và tài xế riêng đi quá giới hạn ngay trên giường của tôi
Họ đã có một đêm tuyệt vời khi dùng rượu vang, thưởng thức BBQ giữa vườn và đã làm điều đó chính trên chiếc giường tôi đang nằm.
Tôi và em quen nhau gần 1 năm, tôi đang háo hức lên những kế hoạch để kỷ niệm 1 năm. Tôi lớn hơn em gần 10 tuổi, đã có sự nghiệp tạm ổn, có công ty riêng, có nhà và ôtô để đi lại.
Tôi hoàn toàn độc thân khi đến với em. Em là nhân viên bán hàng, khá dễ nhìn, gây ấn tượng mạnh mẽ với tôi vì vẫn dùng chiếc xe máy Trung Quốc rất cũ kỹ đi làm hàng ngày.
Tôi nghĩ Sài Gòn khó kiếm được một người trẻ lứa 9X nào còn đủ giản dị, can đảm như thế. Em và tôi chính thức quen nhau vào mùa mưa năm trước khi ôtô tôi ngập nước, em dùng xe máy đến rước tôi.
Rồi xe em cũng hỏng vì ngập nước, hai đứa cùng nhau bì bõm đẩy xe giữa trời mưa. Kỷ nệm này khơi dấu cho hàng loạt những kỷ niệm sau đó: Chúng tôi đi du lịch cùng nhau, cùng ăn những món lề đường như học sinh cấp 3, cùng nấu ăn... Tôi cảm nhận em cũng yêu tôi.
Dù công việc khá bận rộn nhưng chúng tôi gần như liên lạc với nhau mỗi tiếng đồng hồ thông qua nhiều cách khác nhau.
Khi yêu nhau, chúng tôi cũng có những lần giận hờn, đa phần xuất phát từ em. Tôi luôn là người chủ động làm hòa dù là lỗi của ai vì biết mình thương em nhiều lắm.
Mặt khác tôi lớn hơn, trải nghiệm nhiều hơn, đủ để hiểu và bỏ qua những giận hờn vụn vặt. Tất cả những lần như thế tài xế của tôi đều biết (giờ tôi không biết dùng nhân xưng gì để gọi cho phải lẽ, chẳng lẽ gọi là hắn, là nó thì nghe đầy thù hận nên tạm dùng tên là Lâm để nói về người đó).
Hơn là một tài xế, tôi luôn tự hào về Lâm vì cậu là người thông minh, ngoại hình lại sáng sủa, tình tình khôn ngoan, nói tốt ngoại ngữ. Tất cả đối tác, bạn bè tôi đều hài lòng và tôn trọng Lâm.
Chưa bao giờ tôi xem Lâm là tài xế; ở các cuộc gặp gỡ và tiệc tùng Lâm đều dự cùng tôi như bạn bè. Chính vì điều đó, Lâm biết khá nhiều những câu chuyện của tôi, nhất là việc tình cảm của tôi và em.
Mỗi khi tôi và em giận hờn, Lâm luôn là người khuyên bảo, làm trung gian hẹn hò, thay tôi mang hoa, quà tặng cho em.
Tất cả những lần như thế việc hòa giải đều thành công nên tôi càng tin tưởng và quý Lâm. Tôi thấy em cũng vui và hay nhắc về Lâm, thỉnh thoảng tôi cũng nói bóng gió với em thì em nhìn thẳng mắt tôi và nói: 'Anh nghĩ sao vậy'?
Ánh mắt khá nghiêm nghị và đầy yêu thương khiến tôi phải ân hận. Lúc đó tôi nghĩ mình ghen quá, thấy day rứt khi nghĩ oan cho cả Lâm, người đang tốn thời gian giúp tôi, chia sẻ với tôi.
Tôi tự nhủ chắc cùng lứa tuổi với nhau (Lâm lớn hơn em một tuổi) nên hai người nói chuyện hợp. Vậy là những cuộc hẹn 3 người nhiều hơn, những lúc không cần thiết không gian riêng tư, tôi hay rủ Lâm và em ăn cùng, chơi cùng...
Ảnh minh họa
Một ngày cuối tuần, tôi, Lâm và em định làm buổi tiệc BBQ nhẹ tại sân vườn nhà tôi. Do bận công tác miền Tây nên tôi nhờ Lâm rước em về nhà và mua nguyên liệu trước, tôi về sau.
Hai người liên tục chụp hình gửi cho tôi như báo cáo: Em thì đang lau dọn phòng ốc cho tôi, còn cắm hoa trong phòng ngủ tôi nữa. Lâm chuẩn bị than, chế biến hải sản...
Nhưng rồi công việc của tôi vẫn chưa xong, cả hai cứ liên tục hối tôi về nhưng cuộc họp dài lê thê. Em nói sẽ đợi đến khi nào tôi về.
Đến 12 đêm tôi vẫn chưa về, em giận dỗi. Tôi mới đưa ra giải pháp là em hãy ở lại nhà tôi, chủ nhật tôi sẽ lên rồi đi ăn.
Đêm ấy ở miền Tây, các đối tác mời mọc rượu bia tiệc tùng và có cả 'em út' nhưng tôi tuyệt đối ở lại khách sạn và cử người tiếp thay. Từ khi yêu em tôi ý thức được trách nhiệm của mình.
Gần như, trong đầu tôi không mảy may một ý định nào với người khác. Tôi cũng chụp hình gửi em cảnh mình 'ngoan' như thế nào.
Nhưng cuộc nói chuyện đêm đó với em gián đoạn từ lúc 9h30, linh tính biết có điều gì đó chẳng lành, lòng tôi nóng như lửa đốt.
Gọi điện thoại em không liên lạc được, gọi cho Lâm thì cậu ấy bảo không biết vì sau khi ăn uống xong đã về nhà.
Tôi lại nhờ Lâm quay về nhà tôi xem em thế nào, sợ em ở nhà một mình nguy hiểm nên bảo Lâm ở lại để chủ nhật đi ăn cùng chúng tôi luôn.
Nhưng thật sự linh tính mách bảo tôi điều gì đó, khiến suốt đêm không tài nào ngủ được.
Sáng hôm sau em gọi tôi, nói là điện thoại hết pin quên mang theo cục sạc nên tối qua đã bị ngắt liên lạc giữa chừng.
Em còn đề nghị tôi đêm nay muốn riêng tư nên tôi đã nói khéo Lâm về, không đi cùng nữa.
Tối chủ nhật, sau khi ăn uống, đi dạo em ngủ lại nhà tôi, em ngủ say sau khi hôn nhau. Đêm đó tôi cảm nhận một nụ hôn rất khác, có điều gì đó không ổn.
Tôi thấy điện thoại em có tin nhắn, đã thề sẽ không bao giờ đụng đến điện thoại em, đó cũng là nguyên tắc của tôi nhưng lần này có một động lực nào đó thôi thúc tôi mở lên.
Tim tôi đau thắt, choáng váng đến nỗi phải lấy kính đeo vào để xem cho rõ. Tôi không đủ can đảm để kéo hết nội dung cuộc hội thoại.
Tôi biết rằng tối qua họ đã đến với nhau, thật sự Lâm ở suốt nhà tôi chứ không hề về. Họ đã có một đêm tuyệt vời khi dùng rượu vang, thưởng thức BBQ giữa vườn và đã làm điều đó chính trên chiếc giường tôi đang nằm.
Tôi ra khỏi phòng, ngồi tựa cầu thang suốt đêm, một phản xạ nào đó của cơ thể khiến tôi đau bao tử dữ dội và nôn thốc tháo ra lavabo.
Em tỉnh giấc hỏi tôi bị sao, lau mặt cho tôi. Không hiểu sao, lúc đó tôi chỉ nhẹ nhàng nói em: Chắc đêm trước anh uống say.
Đến sáng thứ hai, không hiểu sao tôi không thể hiện được thái độ gì dù rằng tim đang tan nát. Tôi đưa em đi làm sớm, ghé quán ăn món em thích như bình thường.
Vào công ty, Lâm cũng lại tiếp tục cất xe và lăng xăng hỏi tôi những câu hỏi quan tâm thường nhật. Tôi bình tĩnh với em đã đành nhưng chẳng hiểu vì sao với Lâm tôi lại cũng không thể hiện điều gì tức giận hay ghen tuông.
Suốt một tuần nay, tôi mới là người rụt rè mọi chuyện như thể bản thân mới là người ngoại tình vậy. Tôi sợ mình che giấu không khéo, em biết chuyện sẽ tổn thương, Lâm biết chuyện cũng khó làm việc cho tôi tiếp.
Lúc đó, cho dù tôi kết thúc với em thì chắc hai người đó cũng không thể đến được với nhau được nữa. Hiện tại, tôi đang cố dùng lý do không gặp em đã gần một tuần.
Em cũng đang giận hờn trách móc, tôi không biết phải trả lời và kết thúc câu chuyện với em ra sao, rằng tôi đã biết tất cả.
Hàng ngày, Lâm vẫn chở tôi đi làm và hỏi thăm về em như thể dò la tin tức, vẫn tỏ vẻ quan tâm như thể là người sát cánh.
Tôi biết tình yêu mình dành cho em còn quá lớn, cũng nghe nhiều về chữ duyên, chữ phận. Tôi cũng đọc khá nhiều những luận điểm thiết tha và đầy thuyết phục, kiểu như là 'Hãy nói yêu thôi, đừng nói mãi mãi'.
Tôi lại tin vào nhân quả nên cũng không vì sự oán ghen của mình, tạo thêm bất kỳ đau khổ cho ai. Giờ tôi phải làm gì, bản thân vẫn loay hoay cắn rứt không lời đáp.
Theo VNE
Phì cười chuyện Tình yêu không có lỗi, lỗi ở con mèo người yêu nuôi Ra đến Hà Nội, hí hửng đưa em mèo đến nhà bạn gái. Khỏi phải nói cô ấy đã sung sướng như thế nào. Cô ấy sà vào lòng tôi ôm hôn đắm đuối, đầu óc tôi lâng lâng sung sướng đến ngút ngàn. Tôi nghĩ bụng biết thế này đưa cả đàn mèo lên để được cô ấy hôn cho sướng nhưng...