Thấy con gái bị đánh, bố vợ lao vào tát con rể rồi nói một câu khiến anh sợ ‘xanh mắt’
Em với chồng cưới nhau là do mai mối. Học xong đi làm được 3 năm thấy con gái chưa có người yêu nên bố mẹ sốt ruột đánh tiếng nhờ người quen giới thiệu đám tốt cho con gái.
Vài tháng sau thì bác em dẫn chồng tới: “Cậu Chung đây là con nhà tử tế, có điều kiện. Bản thân lại hiền lành mà cũng gần với nhà mình. Tôi thấy 2 đứa nó đẹp đôi nhất rồi”.
Được các bác, các chú ủng hộ, cộng với qua mấy lần tiếp xúc nói chuyện thấy Chung đúng là hiền lành, thật thà nên em cũng có cảm tình. Vậy là sau 6 tháng tìm hiểu tụi em quyết định làm đám cưới.
Ban đầu em nghĩ cuộc hôn nhân của mình xem như khá hoàn hảo. Tuy không quá nên thơ, lãng mạn nhưng hai bên đều có tình cảm. Nhất là được bố mẹ ra sức tán thành, nhà trai nhà gái gần nhau đi tầm 30 phút xe máy là tới nơi. Như vậy xem ra thuận buồm xuôi gió.
Vậy nhưng tới khi về làm dâu nhà anh rồi em mới ngộ ra, cuộc sống làm dâu nhà người của em không hề đơn giản như em tưởng tượng. Gia đình nhà chồng em đúng là có điều kiện, nhưng sống cay nghiệt thiếu tình người lắm. Về làm dâu, ngay hôm cưới mẹ chồng đã bảo em:
- Bố mẹ đứng ra lo đám cưới toàn là tiền đi vay mượn, thế nên vàng và tiền mừng 2 đứa phải đưa hết để mẹ đi trả nợ nhé.
Nghe bà nói em cũng ngỡ ngàng vì không nghĩ nhà chồng lại có thể sòng phẳng tới mức kinh người như thế. Nhưng sau em cũng vui vẻ làm theo, bởi nghĩ dâu mới về đã đôi co tiền nong với mẹ chồng thiên hạ lại cười cho.
Video đang HOT
Mẹ chồng đã chỉ biết đến tiền như thế, bản thân Chung còn khiến em thất vọng hơn ngàn lần. Ngày yêu, anh tỏ ra tâm lý, hiểu biết bao nhiêu thì lấy về lại gia trưởng, nghe lời mẹ bấy nhiêu. Dù có vợ nhưng tiền nong, kinh tế có bao nhiêu chồng đều nộp hết cho mẹ. Lương hàng tháng cũng thế, chẳng bao giờ em biết đến đồng nào của chồng.
Ức nhất là Chung lúc nào cũng coi em như ô sin của gia đình. Cưới gần 1 năm, hai bên nội ngoại cũng gần nhau, song hầu như anh chẳng cho em về thăm nhà ngoại. Anh bảo, lấy vợ là để lo việc nhà chứ không phải để cho tôi ăn tiêu rồi dư sức lo việc nhà đẻ. Tính ra từ ngày lấy chồng tới nay em về thăm bố mẹ được 3, 4 lần.
Thi thoảng bố mẹ em nhớ con thì gọi điện hoặc tự đi xe tới thăm con gái. Mà trước mặt họ, em cũng không dám nói sự thật về cuộc sống làm dâu của mình, vì sợ họ lo lắng, thất vọng.
Song đến hôm qua, trong lúc giặt đồ cho chồng, em quên không kiểm tra túi quần mới làm ướt mấy hóa đơn xuất nhập hàng của công ty. Lúc phát hiện ra thì giấy tờ đã nát mủn. Thấy thế lão lao vào tát em túi tụi: “Cô mù à? Bảo bao nhiêu lần rồi, giặt đồ phải kiểm tra chứ. Nay tôi phải đánh cho cô mở mắt ra mới được”.
Mặc em khóc nóc van xin, hắn vẫn mắm răng mắm lợi đấm đá em. Vừa hay lúc ấy bố đẻ em sang chơi. Đứng ngoài ông chứng kiến tất cả. Xót con, ông chạy vào giật em về bên ông rồi đấm thẳng mặt hắn:
- Con gái tao đẻ ra không phải cho mày đánh. Con tao ở với mày mới là có mắt như mù đó.
Nói rồi ông nắm tay em dắt ra xe:
- Về nhà với bố mẹ đi con. Người ta không coi trọng thì ở làm gì.
Vậy là bố con em về thẳng, mặc cho chồng em khóc lóc đuổi theo xin lỗi nhưng bố em không cả thèm ngoái lại.
Theo M.C/Công lý & Xã hội
Mệt mỏi vì làm "mẹ của hai đứa trẻ" khi lấy phải ông chồng to đầu mà trẻ con
Tôi mới có một con trai nhưng dường như trở thành mẹ của "hai đứa trẻ" bởi chồng cũng chẳng khác gì đứa trẻ dù tóc đã điểm hoa râm mà tính tình vẫn còn trẻ con.
Tôi từng đọc được câu nói rằng "Cuộc đời đàn bà dù đã từng sắc nước hương trời, có giỏi giang chu du đến đâu thì trạm dừng chân cuối cùng vẫn chỉ là một mái nhà có chồng có con đủ đầy. Bao nhiêu người theo đuổi, có qua bao mối tình đi chăng nữa cũng chỉ mong có một người chồng để yêu thương họ bền vững". Thế nhưng sự yêu thương và trân trọng đó mãi chỉ là "món đồ sa sỉ" với những người phụ nữ có được một người chồng trẻ con như tôi.
Ngày còn trẻ, tôi có rất nhiều người theo đuổi nhưng vẫn một mực lấy cho bằng được anh Hưng - chồng tôi bây giờ. Khi đó, bố mẹ, anh chị em trong nhà phản đối kịch liệt tính anh trẻ con, lấy về tôi phải làm chồng. Sau khi cưới nhau, tôi mới thấm thía được cái gọi là lấy chồng trẻ con mà mọi người đã cảnh báo trước cho mình là thế nào.
Không hẳn là hối hận nhưng đôi lúc cảm thấy cuộc sống gia đình thật sự mệt mỏi, chán nản, bế tắc khi thường xuyên phải nín nhịn chồng. Động chút, chồng lại dỗi như một đứa trẻ. Và mỗi lần cãi nhau, chồng dỗi, nếu vợ không xuống nước có lẽ chẳng biết bao giờ cuộc chiến tranh lạnh vợ chồng mới kết thúc. Người thiệt vẫn chỉ là mình.
Tôi với anh cùng là con út trong gia đình. Thế nhưng, hoàn cảnh gia đình tôi khó khăn nên ngay từ nhỏ, tôi đã phải làm nhiều việc. Còn nhà anh điều kiện hơn, được bố mẹ và các chị chiều chuộng nên hầu như chẳng động tay làm gì. Ngày mới về làm dâu. Sáng dậy tôi đi chợ, dọn dẹp nhà cửa rồi lên gọi năm lần bẩy lượt, anh vẫn vặn vẹo trên giường không chịu dậy.
Lúc đó chỉ nghĩ là mới cưới nên anh vẫn chưa quen, dần rồi anh sẽ thay đổi. Ngày ngày trôi qua, anh vẫn vậy. Đến khi vợ có bầu, anh hầu như chẳng đỡ vợ việc gì. Chỉ cần có bạn gọi đi chơi là lấy xe đi ngay mặc vợ ở nhà muốn làm gì thì làm. Ngày bầu bí to, tôi muốn anh đưa đi làm thì anh bảo "em đi taxi đi, anh đưa tiền chứ em đi sớm vậy, anh không dậy được đâu". Nghe vậy mà tủi thân vô cùng.
Đến giờ, khi đã làm bố của một cậu con trai, trên đầu tóc đã điểm hoa râm mà anh vẫn trẻ con như ngày nào. 10 năm lấy anh, tôi trở thành trụ cột chính trong gia đình, một mình vừa tất tả chăm sóc con cái vừa xoay xở gánh nặng kinh tế. Anh kệ hai mẹ con, kệ vợ lo toan mọi việc, gồng gánh công việc nội ngoại. Nếu có nói đến anh, anh lại dỗi bỏ đi vài ngày, nếu không cũng nằm giãy đành đạch bù lu bù loa khóc như đứa trẻ.
Quả thực, có chồng nhưng tôi luôn cảm thấy cô đơn. Nhiều lúc thèm một lời động viên, thèm một cái ôm từ chồng trong những lúc mệt mỏi nhưng anh không làm được điều đó. Ngược lại, tôi lại phải thường xuyên dỗ dành anh, chỉ sợ anh phật ý. Mà biết được, bố mẹ chồng nhiếc móc lại thêm khổ.
Vợ chồng tôi đã chạm tuổi 40, bố mẹ chồng vẫn khuyên vợ chồng tôi sinh thêm một đứa nữa vì không còn trẻ để lâu sẽ khó sinh, phần cho con trai tôi có thêm em. Thế nhưng tôi rất sợ, sợ có thêm một đứa nữa sẽ không biết phải lo thế nào khi giờ mới có một đứa con nhưng vô cùng mệt mỏi vì làm "mẹ của hai đứa trẻ". Tôi vẫn cố duy trì cuộc hôn nhân vì con. Chỉ có điều cũng chưa biết mình sẽ chịu đựng được đến đâu vì giờ lòng cũng đã muốn buông bỏ lắm rồi.
Hà My
Theo giadinh.net.vn
Nghề khó nhất trên đời chính là: Làm vợ Làm vợ khó lắm, phải đâu chuyện đùa, chẳng biết làm thế nào để vừa lòng trăm cái miệng trong thiên hạ nữa. Cái gì cũng là lỗi của vợ: 1. Vợ ra mắt nhà chồng bằng việc vào bếp. Chồng ra mắt nhà vợ bằng việc "phải" ăn uống no say. 2. Vợ về nhà chồng phải "tự nhiên như ruồi", lao...