Thay chồng không khó!
Chị không tin rằng chồng mình lại dám đi ngoại tình.Ba tháng trước, cũng một buổi trưa thứ Bảy như hôm nay, chị đang ngồi làm móng trong tiệm thì nhận được tin nhắn của cô bạn thân: “tao moi gap chong may cho con nao tư khach san hoa hong di ra, om sat nhip”.
Chị đọc đi đọc lại cái tin nhắn, gọi lại ngay cho bạn. Giọng cô bạn qua điện thoại đầy tức tối, mấy lần thề thốt cốt để chị tin.
Nghe xong, chị cúp máy, loạng choạng đứng dậy, vấp thau nước ngâm chân suýt té. Cô thợ làm móng thảng thốt: “Ủa, chưa xong mà, chị đi đâu?”. Chị không nói không rằng, móc tiền trả, bươn ra xe. Móng chân chưa khô, móng một bàn tay chưa sơn… Không áo khoác, không khẩu trang, bao tay… Chị mặc kệ, rồ ga chạy tới chỗ bạn nói. Đứng định thần trước cổng khách sạn một lúc lâu, hít thở sâu cho tim đập chậm lại, chị mới nhớ ra cô bạn nói là họ đã đi rồi. Chị lấy điện thoại bấm liên tục cho chồng, liên tục ò í e. Chị lên xe quay về nhà. Cổng nhà còn cái ổ khóa to đùng như lúc chị đi. Chị lập cập mở khóa mất hơn chục phút mới vô được nhà.
Ngồi thở chưa được năm phút, cái ý nghĩ họ tiếp tục đi tình tứ ở đâu đó làm chị không chịu nổi, lại lấy điện thoại gọi cho chồng, không được gọi bạn chị, nói lung tung gọi cho bạn chồng, lóng ngóng dò la. Chồng vẫn chưa về, điện thoại cứ ngoài vùng phủ sóng. Chị dắt xe ra, khóa cửa, chạy loanh quanh, đảo mắt tìm kiếm một lúc rồi rẽ qua nhà má chị. Má đang sống cùng chị và em gái của chị, một chưa chồng và một đã ly hôn mấy năm nay. Mới nói được vài câu, chị đã bật khóc, tuôn ra mọi uất ức. Em gái nóng mặt: Chị đừng để yên vụ này, quậy cho ổng biết thế nào là lễ độ. Em sẽ theo hỗ trợ chị hết mình. Chị gái xưa nay đã vốn ghét đàn ông vì bị tình phụ, nghe vụ này, đứng dậy cái rột, hứ hé: Thứ chồng vậy bỏ quách cho rồi. Khóc lóc tiếc thương chi cho mệt.
Chị đọc đi đọc lại cái tin nhắn, gọi lại ngay cho bạn. Giọng cô bạn qua điện thoại đầy tức tối, mấy lần thề thốt cốt để chị tin. (ảnh minh họa)
Sau đó chị về nhà, mọi chuyện rối như bòng bong. Đầu tiên là cuộc đấu khẩu ác liệt giữa hai vợ chồng. Tiếp đến là một tuần lễ chiến tranh lạnh, rồi chuyển sang chiến tranh nóng. Tối hôm ấy, chồng định làm lành, ôm gối vô giường. Chị nghe động đậy, đạp anh một cái lọt xuống đất, miệng la bai bải: Tui ghê tởm ông, tui căm thù ông, ông mà đụng đến tui là tui cắn lưỡi chết liền. Hai đứa con nghe rùm trời chạy qua nhìn cha như nhìn… thằng ăn cướp. Chỉ có vậy, sáng hôm sau, anh cuốn quần áo ra nhà trọ ở.
Chị quyết tâm theo dõi, khi có đủ chứng cớ là làm ngay đơn tố cáo chồng vi phạm chế độ một vợ một chồng, vi phạm đạo đức cán bộ… Công đoàn cơ quan anh chưa kịp trả lời, chị thưa lên cấp cao hơn, đơn có kèm theo nhiều hình ảnh chụp lưng hai người đang chở nhau đi ngoài đường. Mấy ngày sau, không thấy giải quyết gì, chị tống thêm mấy lá đơn đến công ty tình địch đang làm. Chưa đã nư, chị tìm đến nơi tình địch ở, gửi một lá đơn cho Hội Phụ nữ xã, tư pháp xã, vào tận nhà nói chuyện “phải quấy” với ba má cô ta.
Cuộc truy đuổi đang hồi quyết liệt thì chị hay tin anh từ chức, viết kiểm điểm tự nhận có quan hệ bất chính, chấp nhận mọi hình thức kỷ luật. Xong ở cơ quan, anh về nhà kêu hai đứa con ra xin lỗi chúng, xin lỗi chị, rồi chìa tờ đơn xin ly hôn. Chị tự ái ký cái rẹt. Giữ chi người bội bạc.
Hôm qua, hai người gặp nhau ở tòa. Anh vẫn như xưa, mặt sáng rỡ, áo quần đúng tông màu, nói năng nhẹ nhàng, lịch sự. Anh hỏi chị đến tòa bằng gì, ăn sáng chưa? Chị bồi hồi muốn rớt nước mắt. Anh nói thêm, chuyện nuôi con và chia tài sản, tùy em quyết định, sao cũng được. Chị hiểu, như vậy có nghĩa là chị không còn có thể níu kéo được anh quay về cái tổ ấm bao năm hai người xây dựng.
Buồn thúi ruột, chị ra tiệm uốn tóc biểu gội giùm cái đầu cho nhẹ óc, làm bộ móng sơn màu tươi cho vui vẻ cuộc đời. Vô tình, chị ngồi đúng cái ghế hôm trước ngồi, cũng cô thợ đó, cũng thau nước ngâm… Thau nước đục ngầu, chị yêu cầu thay nước. Cô thợ bảo chị chờ chút xíu. Nhanh thiệt, mới đó cô thợ đã bưng ra một thau nước khác, nói: “Giữ cho thau nước trong thì khó chớ thay nước thì mấy hồi”. Chẳng biết cô thợ có ngụ ý gì không, nhưng chị nghe mà xót. Giận mình quá đỗi.
Video đang HOT
Theo Bạch Hạch (Phunuonline)
Đám cưới tình đầu
Anh bước đi thât châm, chẳng phải đê nhớ ra mình là ai mà đê quên đi những gì đã bỏ lại.
Hoàng Nhật
(Truyện ngắn của tôi)
Thiêp hông được gửi đên văn phòng lúc 5 giờ chiêu, khi các nhân viên đang sửa soạn trở vê nhà sau môt ngày làm viêc tẻ nhạt như bao ngày khác. Đích thân cô lê tân duyên dáng mang nó đên tân bàn làm viêc của anh. Môt tâm thiêp sang trọng màu trắng với những hoa văn ép nhũ và dòng chữ màu tím ngay ngắn toát lên sự tinh tê. Thê nhưng anh lại cảm thây bât an nhiêu hơn. Anh liêc qua phân tên chú rê, lạ hoắc, hoàn toàn không gợi anh nhớ đên môt người quen nào. Anh tiêp tục đưa mắt sang tên cô dâu, vây là thê giới của anh đã tàn lụi vào ngày hôm nay.
Bông nhiên cả khu văn phòng trở nên ngôt ngạt và tù túng hơn bao giờ hêt, anh thây khó thở ngay cả khi điêu hòa đang chạy hêt công suât. Tại sao lũ người kia lại có thê cười nói vui vẻ đên thê? Họ hạnh phúc lắm ư? Toàn những chuyên hớt lẻo, nói xâu người khác, toàn những kẻ vô dụng cô bám trụ lại đây với môt công viêc đáng thương và đông lương hèn mạt. Bông nhiên anh cảm thây ghê tởm cái không khí này, anh phải rời khỏi đây. Anh đứng dây, tay vân nắm chặt tâm thiêp đã nhăn nhúm và bước đi thât nhanh.
Thang máy đưa anh lên tâng thượng, nơi có thê nhìn thây toàn cảnh sông Hông đang bị kẹp giữa hai bên bờ đây ắp nhà cao tâng chọc trời. Nhưng anh chẳng còn thây gì nữa, các giác quan khác cũng đang mât dân cảm xúc. Anh ngôi phịch xuông nên đât láng bê tông xù xì như thê đã bị vắt kiêt hêt sức lực. Thê là cuôi cùng cô ây cũng lây chông. Môi tình đâu của anh, người mà anh vân gặp trong những cơn mông mị dài bât tân, người mà anh vân đau xé ruôt môi khi chợt nhớ đên giữa môt chiêu mưa cô quạnh nào đó. Cô sắp lây chông và cô đã gửi thiêp mời cho anh như môt sự trả thù rằng anh hãy nhìn đi, tôi vân hạnh phúc khi anh ruông bỏ tôi.
Sau khi chia tay, anh mât ba năm đê thôi tự trừng phạt mình vì đã đánh mât cô. Thêm môt năm nữa đê vô vê nôi đau nguôi ngoai, nó đã chịu ngủ yên với quá khứ tât nguyên đây những xước sẹo và nước mắt. Anh đã chôn nó rât sâu dưới tâng tâng lớp lớp ký ức bằng sự lãnh cảm với thê giới yêu thương và thiêu cháy nó đên khi chỉ còn nắm tro tàn bằng những cuôc tình môt đêm vô cảm xúc. Anh đã tự lừa dôi mình, tự tây não đê có thê sông môt cuôc sông bớt ưu phiên, vơi đi những ân hân của tuôi trẻ ích kỷ, thê nhưng...
Ngay khi nhìn thây tên của cô được viêt rât đẹp trên tâm thiêp, tât cả những ký ức xưa cũ lâp tức ùa vê, rõ nét như thê mới xảy ra ngày hôm qua, mạnh mẽ như chưa từng bị hủy diêt. Chúng giông như môt hô đen bât tử, đã vươn tới những giới hạn ngoài vũ trụ bao la kia, khiên anh không thê kiêm soát được. Chúng chỉ đơn giản chơi trôn tìm với anh, thỉnh thoảng chúng xuât hiên và ném môt ít cảm xúc tê hại vào người anh. Nhưng lân này, chúng đã đô xuông như môt cơn sóng thân cuôn trôi tât cả lý trí và sự tự vê nơi anh, chúng hạ gục anh trước khi anh kịp nhân ra chúng.
Môt đoạn phim ngắn lướt qua trước mắt anh. Lân đâu tiên anh gặp cô ở trường phô thông, đó là môt sáng mùa đông lạnh lẽo, anh đã yêu cô ngay từ cái nhìn đâu tiên, môt tình yêu trong lành tuyêt đôi. Lân đâu tiên họ hôn nhau, hai năm sau đó khi cả hai đã là sinh viên. Nụ hôn đâu thât vụng vê và lóng ngóng, chỉ chạm môi rât nhẹ nhưng lại in dâu sâu đâm trong lòng họ đên suôt đời. Anh nhớ những đêm mùa thu se lạnh, anh và cô đi dạo trên đường Phan Đình Phùng đê thưởng thức mùi hoa sữa thơm ngào ngạt. Anh nhớ những ly chè đủ màu sắc, những que kem lạnh buôt mà anh cùng cô ăn trong môt buôi trưa hè nắng vàng giòn tan trên lá cây.
Anh cũng nhớ những câu nói ngu ngôc và dại dôt mà anh ước giá như mình chưa từng nói ra. Anh nhớ những giọt nước mắt trong veo lăn dài trên gò má cô, nhớ giọng nói đứt quãng vì nâc nghẹn của cô qua điên thoại... Anh nhớ ngày cô rời xa anh, môt buôi chiêu ảm đạm giông như ngày hôm nay. Anh chỉ biêt đứng nhìn cho đên khi bóng cô xa khuât... mãi mãi.
Nước trào ra từ khóe mắt như môt dòng thác đô xuông miên tăm tôi. Anh chẳng buôn ngăn nó chảy, nêu có lúc nào mà anh có thê từ bỏ sĩ diên đàn ông và tự cho phép phân yêu đuôi trong con người mình được hiên hữu thì chính là lúc này đây. Cách đây bôn năm, khi anh ngu ngôc buông tay cô, chẳng bao giờ anh nghĩ trong phân đời còn lại của mình sẽ có môt buôi chiêu anh ngôi trên tâng thượng của môt tòa building chọc trời và khóc như trẻ con. Nước mắt cứ tuôn rơi, cuôn theo những phiên muôn, ân hân và cô đơn anh đã phải gánh chịu suôt những năm tháng qua. Anh không thê kìm nén nôi nữa.
Mặt trời chỉ còn lâp ló sau đường chân trời như đang tạm biêt ngày dài sắp chêt đi. Dưới cái bóng chạng vạng của khí quyên, các tòa nhà bắt đâu lên đèn, con người vân hôi hả với nhịp sông vê đêm của họ, tiêng còi inh ỏi, khói bụi đặc quánh như địa ngục. Nhưng những điêu đó chẳng còn liên quan gì đên anh nữa. Anh giờ đây như môt hạt cát đã rời khỏi trái đât và trôi dạt trong vũ trụ bao la. Anh có nên nhảy xuông không? Câu hỏi này bắt đâu ám ảnh anh, đô cao hàng trăm mét so với mặt đât đang dân trở nên thân thiên với anh. Ngâm lại, anh đã làm được gì trong đời? 24 tuôi, làm viêc như điên trong suôt ba năm mà chẳng mong muôn đạt tới môt cái gì cụ thê. Hâu như không đi đâu và cũng không có nhiêu bạn bè. Tóm lại anh chưa làm được cái gì to tát cả.
Thê giới này vôn là cái nhà tù không lô, nơi con người tự giác nhôt mình trong đó mà chẳng cân môt quản giáo nào thúc ép. Sự nhàm chán, lòng đô kỵ, lòng tham, nhục dục, tiên bạc... đó là tât cả những gì anh và những người khác biêt đên. Cuôc đời anh là môt chuôi những điêu tâm thường, ngoại trừ cô. Cô là món quà tuyêt vời và ý nghĩa nhât mà Thượng Đê đã ban tặng cho anh nhưng anh đã không biêt quý trọng và hôm nay là ngày anh phải trả giá cho những sai lâm của mình.
***
Đám cưới được diên ra trong khuôn viên trường đại học, nơi chú rê đang làm giảng viên. Anh đên khá sớm so với giờ đón khách, các nhân viên tô chức đám cưới đang rải những quả bóng bay lên cửa chào phủ đây hoa lá bằng nhựa plastic. Môt sô người có vẻ là người nhà hai họ đang xem chô này, bình phâm chô kia, ai ai cũng thât rạng rỡ dưới cái nắng chiêu nhàn nhạt. Chẳng ai đê ý đên gã trai trẻ khuôn mặt lạnh tanh, không cảm xúc và ánh mắt nặng trĩu ưu phiên tha thân tản bô trên thảm cỏ xanh mướt trước sân khâu.
Anh ăn mặc giản dị với quân jean, áo phông có cô và giày Converse, không phù hợp lắm với môt đám cưới sang trọng. Anh định sẽ diên môt bô vest thât lịch sự nhưng đã sớm từ bỏ ý nghĩ đó. Khoác lên người bô đô lịch lãm mà trong lòng đang rôi bời chỉ làm anh trông càng tôi tê. Vây nên anh đã quyêt định sẽ xuât hiên với con người thât của mình, con người mà cô từng yêu.
Nhìn cô thât hạnh phúc trong tâm ảnh cưới. Nụ cười rạng rỡ, tuy không còn vô tư như cô bạn cùng trường phô thông xưa kia nhưng là nụ cười mãn nguyên của nàng công chúa đã tìm thây chàng hoàng tử của đời mình sau khi hôn nhâm môt con êch. Lòng anh quặn lại như bị môt hàng rào thép gai quân lây. Lẽ ra, chú rê trong bức ảnh kia phải là anh, đám cưới hôm nay phải gọi tên anh và cô mới đúng, lẽ ra... Cuôc đời của anh, toàn là những lân "lẽ ra". Anh nhắm mắt và thở dài.
Phải khó khăn lắm anh mới bắt được thanh quản của mình gọi tên cô. Cô đang nói chuyên với vài người bạn gái trong khi chờ trang điêm. Nhìn thây anh, cô hơi chút bôi rôi nhưng không hê bât ngờ, hẳn nhiên là cô mong anh sẽ đên, chỉ có vây thì cuôc trả thù mới hoàn hảo. Trong khi mọi người bắt đâu đi ra ngoài, cô mời anh ngôi. Dù không muôn ngôi nhưng anh vân chọn cho mình chiêc ghê không quá gân cũng không quá xa cô, đôi chân anh sắp không giữ được thăng bằng nữa rôi.
- Vây mà tôi cứ nghĩ câu sẽ không đên.
Cô nói, tuy chưa trang điêm xong nhưng trông cô xinh đẹp như môt thiên thân trong chiêc váy cô dâu trắng muôt.
- Em không thê xưng hô như trước kia nữa sao?
Anh bắt đâu lây lại bình tĩnh và ngắm nhìn cô kỹ hơn. Cô già dặn hơn xưa rât nhiêu. Nhưng cô không trả lời, họ yên lặng môt lúc.
- Vây là... uhm... Em mời anh đên dự đám cưới của em. Em có điêu gì muôn nói với anh ư?.
Mái tóc dài mượt mà xưa kia đã cắt đi rôi, giờ mái tóc của cô chỉ đên ngang vai và uôn xoăn, anh thâm nghĩ đây tiêc nuôi.
- Tại sao phải có gì muôn nói?
Cô cười.
- Tôi mời câu dự đám cưới của tôi, như những người bạn với nhau thôi mà.
- Em thôi đi, đừng gọi anh là bạn.
Anh lớn tiêng. Dù đã tự nhủ phải biêt kiêm chê cảm xúc nhưng anh luôn thây đau đớn khi cô gọi anh là bạn, đó chỉ là cách đê chôn kín tình yêu mà thôi.
- Thê câu nghĩ tôi mời câu dự đám cưới của tôi là vì lý do gì?
Cô hỏi, mắt cô đã bắt đâu ướt và mascara hơi lem nhem phía đuôi mắt.
- Anh cũng không biêt nữa. Ban đâu anh đã định không đên, nhưng chẳng hiêu môt đông lực vô hình nào đó đã bắt anh tới đây. Anh vân luôn như vây, làm những viêc mà chính anh cũng chẳng lý giải nôi. Em yêu anh ta chứ? Chú rê của em ý.
Môt câu hỏi thât ngu ngôc của gã trai đáng thương.
- Tât nhiên. Tôi yêu anh ây. Đó là người đàn ông mà tôi có thê tin tưởng và chung sông trọn đời này.
Cô nhân mạnh từ "trọn đời", còn anh thì đau nhói khi nghe đên từ đó.
- Thực ra tôi mời câu đên đây không phải đê trả thù, cũng không hê muôn gây tôn thương cho cả hai ta thêm nữa. Tôi biêt trong những năm tháng qua, câu đã tự dằn vặt mình rât nhiêu, cũng như tôi đã chơi vơi lạc lôi không biêt hạnh phúc thực sự có tôn tại hay không. Tôi không muôn câu phải sông cùng sự ân hân cả đời. Thê nên tôi muôn gặp câu môt lân cuôi, ở đám cưới của tôi. Thứ nhât là đê câu biêt tôi không còn rơi nước mắt đâm gôi môi đêm thâu khi nghĩ vê câu nữa, giờ tôi có môt tương lai hạnh phúc với người tôi yêu. Câu không cân phải thây có lôi vì làm tôi đau.
Thứ hai, tôi muôn chúng ta đôi diên với nhau đê chính thức nói lời chia tay. Ngày cuôi cùng ta gặp nhau, chẳng ai chịu mở lời cả và đó chính là sai lâm lớn nhât của chúng ta, không thê nói những điêu cân nói, đê nó cứ đong đây trong lòng suôt bao năm qua. Vây giờ hãy nói đi, hãy nói rằng chúng ta chia tay nhau tại đây. Hãy nói những gì câu còn chưa kịp nói với tôi đê sau này không còn phải ân hân nữa.
Cả hai lại yên lặng môt lúc.
- Nêu em đã muôn vây thì... có môt điêu anh luôn muôn nói với em mà không được. Có lân anh đã nói rằng "anh yêu công viêc hơn em" và ngay sau đó em đã khóc. Đó là câu nói ngu xuân nhât trong đời anh. Công viêc chẳng là cái quái gì hêt. Anh hoàn toàn có thê cùng em sông giữa hoang đảo, ngày ngày câu cá và hái hoa quả ăn, đêm đêm dạo chơi trên biên ngắm ánh trăng tan, chỉ cân sông cùng em...
- Được rôi. Tôi tha thứ cho câu. Còn gì nữa không?
Cô lảng tránh ánh mắt anh bằng cách hướng cái nhìn ra ngoài cửa sô đây nắng.
- Còn vê chuyên nói lời chia tay. Sau bao nhiêu năm sông trong dằn vặt, anh thây nó không còn quan trọng nữa. Chuyên tình của chúng ta đã chêt rôi nhưng dư âm tình yêu thì còn mãi. Nó vân sông trong anh, sông trong em. Không phải là sự tôn tại lay lắt như môt gánh nặng mà là sự sông âm thâm nhưng vân đẹp đẽ, giông như loài nâm phát sáng giữa biên đen sâu thẳm. Thê nên anh vân nhớ đên em và em vân nhớ đên anh, dù có đau khô, có nước mắt nhưng trong môt bản nhạc buôn vân có những nôt thăng trâm.
Anh đứng dây cùng lúc với cô.
- Giờ có nói gì cũng quá muôn màng rôi. Con người vôn chỉ trân trọng những gì họ đã mât. Từ lâu anh đã hiêu rằng sẽ không được hít thở tình yêu của em nữa, sẽ không được yêu em như duyên trời định, môt giây môt phút cũng không. Anh châp nhân sự thât đó và vân sông với nó, thâm chí coi nó là bạn đông hành trên quãng đường còn lại. Thời gian rôi cũng hàn gắn mọi nôi đau. Em không cân phải lo cho anh nữa, hãy sông thât hạnh phúc, đó chính là niêm vui đê anh tiêp tục sông cuôc sông không có em rôi.
Anh đi ra đên cửa, rôi bông như nhớ ra điêu gì đó, nên ngoảnh lại nói tiêp:
- Giờ thì anh đã hiêu vì sao anh lại có mặt ở đây. Chính là đê đôi diên với em, điêu anh không dám làm suôt bôn năm qua. Xét cho cùng, người ta cũng không thê trôn tránh nhau cả đời được.
- Đợi đã...
Cô gọi với theo, giọng như van nài. Anh đứng lại nhưng không ngoảnh mặt lại nữa.
- Anh... không chúc em hạnh phúc sao?
Giọng nói đó, sao mà giông giọng môt cô gái từng hỏi: "Anh có yêu em không? cách đây bôn năm, trong môt tôi mùa thu se lạnh.
- Chúc em hạnh phúc... mãi mãi.
Anh quay lưng bước đi, không thê chịu nôi thêm môt giây nào, khi biêt cô đang nhìn sau lưng anh, cho đên khi bóng anh khuât xa... mãi mãi.
***
Môt tràng pháo hoa nô rôn rã hòa lân tiêng mở sâm-panh và vô tay chúc mừng của các quan khách. Cô dâu và chú rê cùng trao nhau nhân cưới trước sự chứng kiên của hàng trăm người. Chẳng ai thèm quan tâm đên môt gã trai trẻ có khuôn mặt lạnh tanh và đôi mắt đâm nước đang đứng khuât sau cây si già.
Anh chợt nghĩ đên những bô phim Hollywood, trong đó vị cha xứ sẽ hỏi: "Ở đây có ai muôn phản đôi đám cưới này không? Hãy lên tiêng ngay bây giờ hoặc im lặng mãi mãi". Nhât định anh sẽ đứng dây mà hét to rằng gã đàn ông kia không xứng đáng với cô ây, hãy đê cô ây đên với tôi và tôi sẽ làm cho cô ây hạnh phúc mãi mãi. Anh cười xót xa, mơ ước sẽ mãi mãi chỉ là ước mơ.
Tiêng pháo và tiêng chúc tụng đã dân khuât xa sau lưng, anh tản bô dưới bóng râm của hàng cây bằng lăng trô hoa tím đây sức sông. Anh nên đi đâu bây giờ? Anh chẳng biêt mình nên đi đâu nữa. Thâm chí anh còn chẳng nhớ mình là ai. Anh đã giữ lại chút lý trí đê mà không nhảy xuông từ sân thượng đó hay anh đã rơi từ đô cao hàng trăm mét và giờ linh hôn của anh đên gặp người anh yêu môt lân cuôi, trước khi môt luông sáng từ trên trời chiêu xuông dân lôi anh vê với Thượng Đê.
Anh bước đi thât châm, chẳng phải đê nhớ ra mình là ai mà đê quên đi những gì đã bỏ lại.
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Anh no xôi chán chè rồi phải không?" Linh hỉ hả với ánh mắt đầy nghi hoặc của mọi người dồn về phía con trai cưng của họ. Cô đắc thắng đi về sau cú "trả đũa" đấy. Khi yêu nhau, người ta có hàng nghìn cách để bày tỏ tình cảm. Vậy đến khi hết yêu, chàng lại chọn cách tệ nhất để chia tay với bạn. Phát điên vì...