Thất vọng vì em vẫn còn trinh
Em cứ tưởng anh sẽ hạnh phúc, trân trọng em hơn khi biết em còn trinh trắng.
Em năm nay đã 29 tuổ.i, em quen anh qua một người bạn thân. Ở bên anh, em rất hạnh phúc, vui vẻ bởi anh là một chàng trai hóm hỉnh. Chúng em bằng tuổ.i nhau nhưng nhìn em trẻ hơn anh nhiều. Có lẽ do anh là người từng bươn trải nhiều trong cuộc sống. Còn em, sau khi ra trường, em nhanh chóng tìm được công việc ổn định ở một cơ quan nhà nước.
Vì quá yêu và không muốn mất anh, sau 1 năm yêu nhau, em đã trao cho anh cái quý giá nhất của người con gái. Sau lần đó, chúng em sống chung với nhau như vợ chồng.
Điều đáng nói là, sau lần đầu tiên đó, em cứ tưởng anh sẽ hạnh phúc, trân trọng em hơn khi biết em còn trinh trắng. Nhưng trái lại, anh không hào hứng, không yêu thương em nhiều như trước nữa. Tuy thế, anh vẫn thường xuyên gặp gỡ, chủ động đến nhà thăm hỏi, giúp đỡ bố mẹ em.
Trước sự thúc giục của gia đình, mấy lần em thủ thỉ tâm sự, hỏi han anh có yêu em thật lòng không, bao giờ chúng mình cưới nhau thì anh thẳng thắn khẳng định: “Anh mới 29 tuổ.i, chỉ thích yêu, chưa muốn nghĩ tới chuyện cưới xin. Em hãy đợi anh 10 năm nữa, khi nào mua được nhà, anh sẽ cưới em”.
Em đau khổ vô cùng và trách anh: “Chờ anh 10 năm nữa, em lúc đó đã gần 40 tuổ.i, anh mà không cưới thì em chế.t già mất”.
Sau một hồi đấu khẩu, anh mới lòi ra lý do của sự lần lữa cưới xin này khi buột miệng nói: “Em cũng được nhưng chán nhất là gái già mà còn trinh”.
Em như rơi xuống vực với suy nghĩ, lời nói đáng sợ của anh. Hóa ra anh lại ngược đời với những người đàn ông khác. Anh thất vọng vì em còn trinh trắng?!
Nhưng vì nghĩ bản thân đã hết tuổ.i giận dỗi, em vẫn cứ xuống nước bảo sẽ chờ đợi anh. Em đang nghĩ biết đâu anh đang thử mình?
Thế nhưng mới đây, anh lại đi công tác biền biệt. Ngoài thông tin ra Bắc thì em chẳng còn biết gì về anh nữa. Em gọi thì anh luôn tắt máy…
Video đang HOT
Chị Tâm An ơi, em đau khổ quá, em phải làm gì vào lúc này đây? Em yêu anh vô cùng chị ạ!
(Mai Mai, TP HCM)
Em vẫn cứ xuống nước bảo sẽ chờ đợi anh (Ảnh minh họa)
Em Mai Mai thân mến,
Đúng là trong cái rủi lại có cái may, nếu em cứ im lặng, vui vẻ chung sống với anh ấy và chẳng hỏi tới chuyện hôn nhân thì làm sao biết được anh chỉ muốn hưởng thụ, cưỡi ngựa xem hoa chứ không có ý định gắn bó lâu dài với em. Nếu như vậy, em sẽ bị anh chàng này lợi dụng lâu hơn nữa.
Em là một cô gái trong sáng, hết lòng vì người mình yêu. Nhưng làm sao em có thể giữ chân được một người đàn ông đã muốn dứt áo ra đi. Em nên nhớ người đó thực sự không yêu thương em nhiều như em vẫn nghĩ. Bởi anh ấy không để ý tới tâm trạng, cảm xúc của em.
Nếu anh ấy yêu em thật lòng, anh ấy sẽ trân trọng sự trong trắng của em hơn, nghĩ cho tương lai của hai người hơn khi cả hai đều không còn trẻ. Một lời hứa “chờ 10 năm” là quá xa vời và khó có thể kiểm chứng được liệu điều này đúng hay chỉ là lời hứa suông, chống chế cho qua chuyện.
Chị biết sự mất mát này sẽ khiến em đau khổ nhưng chị tin bằng thời gian, em sẽ nhanh chóng tìm lại được thăng bằng trong cuộc sống của mình.
Chị nghĩ, thời gian này, em đừng cố gắng liên lạc với chàng kia nữa. Hãy cố gắng dành nhiều thời gian chăm sóc bản thân, gia đình, công việc, bạn bè. Hãy khiến cho mình thật bận rộn để không suy nghĩ quá nhiều về sự mất mát kia. Đừng cho rằng mình là “gái già” mà vội vã chuyện chồng con em ạ. Điều quan trọng là em phải tìm được người phù hợp, yêu thương em thật lòng thì mới mong có được hạnh phúc lâu dài.
Chị tin người con gái tốt, hiền lành, hết lòng vì người yêu như em sẽ tìm được một nửa hoàn hảo, đích thực, chân thành và trân trọng tình yêu của em.
An tâm lên Mai nhé, chúc em hạnh phúc!
Theo VNE
Gần Tết, vợ ngoạ.i tìn.h để được thưởng cao
Mấy ngày nay, ngày nào vợ cũng 10 giờ tối mới về nhà, tôi ở nhà thấy sốt ruột, khó chịu.
Vợ đi làm tối ngày không thấy mặt
Mấy ngày nay, ngày nào vợ cũng 10 giờ tối mới về nhà, tôi ở nhà thấy sốt ruột, khó chịu. Nhiều khi gọi điện cho vợ thì vợ hết lên trong điện thoại là phải đi tiếp khách cùng sếp. Cuối năm, người ta giao nhiều việc, nhận nhiều hợp đồng lại phải quan hệ ngoại giao nên công việc bận hơn nhiều.
Thấy vợ vất vả, lẽ ra tôi phải thương vợ nhưng muốn thương cũng không thương được. Vợ ngày ngày đi làm, sáng đi sớm, tôi về khuya, rồi về thì đầy men rượu trong người. Nhiều khi muốn bật nước cho vợ tắm, chăm vợ tí nhưng lại thấy bực dọc trong người làm sao đấy. Kẻ làm chồng như tôi lại không thể quản nổi vợ, để vợ ra ngoài đi làm như vậy, vất vả là một chuyện, qua lại với mấy ông cốp như thế nhiều khi tôi thấy &'nóng trong người'. Sự bực bội càng tăng lên và tôi không tài nào chấp nhận được chuyện này.
Tôi nói thì vợ bảo, công việc của vợ vậy, nên cứ phải đi sớm về tối. Nếu không làm tốt, cuối năm rồi không đạt chỉ tiêu, rồi sếp sẽ cắt thưởng này kia. Tôi bực lên: "Cắt thì nghỉ, chứ báu bở gì. Làm gì mà bắt người ta đi tiếp khách tiếp khứa với ông, có mà vớ vẩn!". Nghe tôi nói vậy có vẻ vợ không hài lòng, không nói gì tiếp, mặc kệ, bỏ lên trên nhà.
Tôi nói thì vợ bảo, công việc của vợ vậy, nên cứ phải đi sớm về tối. (ảnh minh họa)
Bực cái là ngày nào vợ cũng có men rượu trong người. Từ một người vợ rất chi là chu toàn, lo cho chồng con, giờ vợ bỏ bê chuyện gia đình, chỉ biết lao vào cái chốn đó để kiế.m tiề.n. Nhìn vợ như vậy, nghĩ thấy bản thân mình, tôi càng ức chế vào người.
Phát hiện vợ ngoạ.i tìn.h với sếp vì tiề.n thưởng
Đợt này, thấy vợ lại hay ăn diện, quần áo sắm sửa đầy nhà. Vợ còn xịt nước hoa thơm nức, son phấn lòe loẹt. Hỏi vợ tại sao thì vợ bảo, ngày xưa chưa có tiề.n, còn tiết kiệm. Dạo này kiếm được rồi thì chịu khó tô đẹp cho mình, rồi làm cái nghề này là phải nhìn sang trọng người ta mới cảm thấy mình có tướng. Nghe vợ nói thì không phải là vô lý nhưng nhìn cái cách ăn chơi của vợ, tôi thấy bực mình. Đột nhiên vợ thay đổi, hàng xóm nhìn vào họ sẽ nghĩ sao. Tôi thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng tôi cũng cho qua, vì nghĩ bản thân mình phải chăm lo cho vợ khi vợ vất vả mới phải, không nên gây áp lực cho vợ nữa. Nhưng khổ nỗi, tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa. Thấy vợ tôi có vẻ lòe loẹt, đồng bóng, hàng xóm láng giềng đồn ầm lên. Rồi gia đình tôi cũng nói ra nói vào bảo vợ tôi là thay đổi nhiều, rồi không biết có ngoạ.i tìn.h không.
Tôi cũng lo lắng quá, nếu nhỡ ra vợ có làm gì không hay không phải với tôi thì biết làm thế nào. Nhưng mà không có lửa làm sao có khói. Tôi cũng thấy có chút nghi hoặc vì gần đây, vợ thay đổi lại, ăn chơi hẳn ra. Chẳng giống người vợ giản dị ngày trước.
Tôi có hỏi thì vợ bảo làm gì có chuyện đó, chỉ tổ thiên hạ ghen ăn tức ở nghĩ linh tinh. Nhưng mà tính tôi ăn chắc, cẩn thận. Tôi nói với họ rằng, vợ tôi không phải thế nhưng tôi lại ngầm đi theo dõi vợ. Và trong những cuộc vui ấy, tôi có vô tình phát hiện ra, vợ mình đúng là có cặp kè với ông sếp ở công ty. Tôi đã chụp ảnh để &'bắt tận tay, day tận mặt' vợ, để em không còn chối cãi được nữa.
Em nói mà nước mắt giàn giụa càng làm gã đàn ông như tôi thấy mình bỉ ổi, vô liêm sỉ.(ảnh minh họa)
Hôm ấy, về tôi đã nói chuyện thẳng thắn với vợ, hi vọng em có câu trả lời thích đáng. Vì sao em lại đi ngoạ.i tìn.h với ông sếp già như vậy để lừa dối tôi. Lúc này, vợ mới quỳ xuống xin tôi tha thứ. Em bảo, Tết nhất đến nơi rồi, bao nhiêu kế hoạch, chỉ tiêu. Nếu em không làm thế thì không có chỗ đứng. Cuối năm, công ty sa thải nhiều nhân sự, lại còn không làm tốt thì tết cũng không được thưởng cao. Ông ta lại có ý với em nên em tính chuyện lợi dụng tình cảm này để được tăng lương, thưởng. Hi vọng Tết được khoản kha khá, chứ em thề làm em không yêu gì anh ta.
Em nói mà nước mắt giàn giụa càng làm gã đàn ông như tôi thấy mình bỉ ổi, vô liêm sỉ. Trời ạ, tại sao tôi lại có thể để người vợ của mình lam lũ, bán thân chỉ vì sự tính toán với mấy đồng tiề.n thưởng rẻ mạt ấy. Tôi có đáng làm chồng không, có đáng làm đàn ông không? Nếu như tôi giàu thì vợ đâu phải khổ thế này.
Lẽ ra, tôi phải tát vào mặt vợ, phỉ báng vào mặt vợ rằng em là một người đàn bà hư hỏng, lăn.g loà.n nhưng cuối cùng tôi lại không làm được. Tôi càng thấy hận bản thân mình hơn, vì chính tôi đã khiến em phải chọn con đường bỉ ổi ấy. Thật sự, tôi đã quá thất vọng về mình chứ không phải về vợ nữa. Phải làm sao đây, phải ngăn chuyện này lại thế nào?!
Theo VNE
Vợ phải xin tin.h trùn.g của bạn thân tôi Dù có đa.u đớ.n nhưng tôi vẫn phải làm điều đó, vì tôi không thể sinh con... Với tôi lúc này, dù có dằn vặt nhưng đó lại là niềm vui và là niềm an ủi với tôi. Tôi phải cám ơn vợ vì hành động đó, vì em đã chấp nhận làm vợ của người chồng vô sinh, chấp nhận xin con...