Tháng Năm, những bí mật và giấc mơ chẳng cần tỉnh giấc
Những giấc mơ đôi khi chỉ đẹp khi vẫn là giấc mơ. Nếu thực sự như thế, tôi sẽ là kẻ mộng mơ ôm giấc mơ tháng 5 chẳng cần tỉnh giấc…
Tháng 5. Tháng của chia tay. Tôi không tin, cũng không có ý định kiểm chứng. Có chăng, với tôi, tháng 5 vẫn đong đầy những bí mật. Nhưng những bí mật thì tốt nhất nên được giữ kín. Và cứ thế, những giấc mơ đôi khi chỉ đẹp khi vẫn là giấc mơ. Nếu thực sự như thế, tôi sẽ là kẻ mộng mơ ôm giấc mơ tháng 5 chẳng cần tỉnh giấc…
Ảnh minh họa: phim Sống không dũng cảm, uổng phí thanh xuân.
Tôi và An đã lặng lẽ lướt qua nhau suốt ngần ấy khoảng thời gian dưới cùng một khoảng trời. Và có lẽ vẫn sẽ mãi là như thế nếu ngày cuối tháng 5 ấy, dưới khoảng trời rực nắng nơi sân trường, An không với tay đặt nhẹ lên tóc tôi và cười dịu dàng: “Nắng to lắm, đứng sát vào tớ kẻo ốm”. Mà tôi thì chẳng nhớ hôm ấy nắng to thế nào, càng không nhớ buổi lễ tổng kết đã nói những gì. Chỉ có nụ cười của An lấp lánh trong từng mảng nắng đã in sâu vào trí nhớ của tôi, vào những xúc cảm không tên, và vào cả giấc mơ tuổi 17 chẳng rõ hình hài.
Tôi của hôm ấy chẳng hề biết những xúc cảm ấy sẽ theo tôi lâu đến thế, hơn nữa còn lớn lên mỗi ngày. Và không biết sẽ tồn tại bao lâu. Tôi không biết, và có lẽ tất cả những cô gái chàng trai tuổi 17 cũng không biết. Chỉ biết những tình cảm trong veo và không tên ấy đủ để vẽ nên cả một khoảng trời thanh xuân rực rỡ, đủ để những ai đã đi qua đều sẽ hồi tưởng với một nụ cười – và cả lời xin lỗi vì đã bỏ lỡ.
Video đang HOT
Ảnh minh họa: phim Sống không dũng cảm, uổng phí thanh xuân.
“ Bức tường kí ức” dưới sân trường – nơi để các học sinh 12 ghi lại suy nghĩ, cảm xúc, hay ước mơ của mình và dán lên – như một cách tự động viên hoặc như lời hứa với chính ước mơ của mình. Nhưng với tôi, với những ai đang mang trong mình tình cảm thầm lặng, thì đây cũng chính là nơi chứa bí mật. Trong hàng trăm dòng chữ đó, thấp thoáng dòng chữ bé nhỏ nắn nót ở một góc khuất của bức tường: “Gửi cậu chàng trai tháng 5, dù cậu có đọc được những dòng này hay không thì tớ vẫn sẽ viết ra, không chỉ vì cậu mà còn vì tớ – có lẽ đã đến lúc tớ nên được nhẹ lòng hơn rồi nhỉ ? Đúng thế, tớ thích cậu, nhiều hơn và lâu hơn tớ nghĩ. Nhưng biết làm sao chứ khi mà có những thứ rõ ràng là rất đẹp nhưng vốn dĩ chỉ nên ngắm từ xa? Nhưng chàng trai tháng 5 ạ, cảm ơn cậu vì đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ, cảm ơn cậu vì đã cho tớ những xúc cảm rực rỡ. Và tại lễ trưởng thành này, cậu sẽ đến đây để nhìn thấy tớ chứ, An?”…
Đối với tôi mà nói, An chính là dải ngân hà xa xôi, còn tôi chỉ là cô gái bé nhỏ nơi mặt đất ngắm nhìn. Mỗi khi ngẩng mặt lên bầu trời đều thấy ngân hà rực rỡ đến nỗi nước mắt cũng trở nên tự do. Dẫu thế, tôi không mong chạm được đến ngân hà, chỉ mong mỗi khi ngẩng lên bầu trời vẫn có thể nhìn thấy lấp lánh ánh sáng như bầu trời tháng 5 năm ấy.
Ảnh minh họa: phim Sống không dũng cảm, uổng phí thanh xuân.
Cuối tháng 5, tháng của chia tay. Lễ trưởng thành ngập tràn nụ cười xen lẫn nước mắt. Trong đám đông, cô gái lặng lẽ len mình tiến về phía “Bức tường kí ức” – nơi chi chít những mảnh giấy chứa đựng tâm sự của những trái tim thiếu niên rạo rực. Góc khuất ấy vẫn thấp thoáng dòng chữ bé nhỏ: Lời hẹn tại lễ trưởng thành. Hôm nay, tôi đã đúng hẹn. Còn An? An không đến. Thậm chí An có thể còn chưa, và sẽ không bao giờ đọc được những dòng này của tôi. Tôi ngốc à? Không, tôi không ngốc. Tôi đến đâu chỉ để gặp An. Tôi còn đến đây để đối diện với chính mình, với tình cảm của chính mình: Rằng hóa ra, tôi thích An nhiều đến thế. Rằng ít nhất tôi đã chân thành và nỗ lực hết mình với tình cảm ấy. Rằng để chắc chắn tôi sẽ không bao giờ nợ thanh xuân của mình một lời xin lỗi…
Cuối tháng 5, có những bí mật vẫn chưa kịp được nói ra. Nhưng nếu không có những dang dở vẫn ở lại, tuổi 17 biết gửi lại đâu để nhớ về?
Theo hoahoctro.vn
Em yêu anh là thế, cớ sao anh chẳng yêu em?
Em ước được ngừng yêu anh, ngừng yêu Đà Lạt để anh và ngày Đà Lạt không khuấy lòng em từng lốc, từng sóng.
Nếu có lúc anh buồn đau, đừng đến Đà Lạt để làm nó thêm buồn đau, vì đã có em đủ làm Đà Lạt buồn đau rồi. Người Đà Lạt nói yêu thương có chút muộn phiền, suối Đà Lạt thỏ thẻ nhung nhớ luôn chất sầu bi nhưng chắc là tình yêu của em chỉ có thể đầy thêm một chút rồi ngày vui lại ngắn thêm vài phút, còn nước mắt thì cứ vơi đi thật nhiều.
Sài Gòn lúc này đang vào đông. Ngoài cửa sổ là những áng mây ảm đạm và vô hồn. Em lại tự hỏi mình đã thôi nhớ đến anh chưa? Và em vẫn không muốn trả lời câu hỏi đó.
Tháng 7, tháng mà Đà Lạt vào mỗi trưa cũng có khi nóng bức và gắt gỏng nhưng cái lạnh của nó cũng đủ để đông cứng bất kỳ kẻ lữ khách cô đơn nào ghé ngang. Đà Lạt có anh, mà cũng là Đà Lạt không anh. Và hình như Đà Lạt lúc nào cũng lẳng lặng, u buồn, hoặc ít nhất là em đang cảm thấy thế. Đây là lần đầu tiên em đến Đà Lạt. Và tuổi trẻ chưa bao giờ trọn vẹn đến thế. Tất cả dại khờ, cuồng đắm em mang nay có thể gửi đến mảnh đất mơ màng, du lãng của bao tâm hồn nghệ sĩ.
Em muốn nằm giữa đồi thông, muốn vai áo ướt nhem vì sương sớm trên cành cỏ, muốn trong xanh của núi rừng chôn vùi em trong chớm thu. Nhưng rồi chỉ có nỗi buồn, nỗi buồn còn lại đó. Trên mi mắt. Trong ý nghĩ. Em đã trút mọi nỗi ưu phiền lại đó. Và rì rào, rì rào. Chỉ có đồi thông nói hộ lòng em.
Ừ thì "Loving can hurt. Loving can hurt sometimes". Ước gì là một bản nhạc về những chuyến hành trình phiêu lãng, nhưng vẫn là câu hát ấy giữa bao phút yếu lòng. Ừ thì cũng là nó cho em tất cả động lực để tiếp tục yêu anh, ừ thì chính nó vây tròn em trong niềm đau. Em lại yêu, lại say, lại nuôi hy vọng về những điều không tưởng.
Đêm Đà Lạt chát lạnh và có thể ngắt ngang mọi xúc cảm đấy anh à! Phải chi, chỉ là phải chi thôi, nó có thể dập tắt chút gì trong em, về anh. Giờ em mới biết thì ra đêm lúc nào cũng dài chứ không phải riêng đêm Đà Lạt. Và em cũng biết tình mình vẫn ấm nóng như ly sữa đậu nành em uống giữa đêm, chỉ có điều nó thật nhạt nhẽo và nhạt hương vì anh chẳng bao giờ cho đường hay khuấy cho khói bay mà anh mặc cho đêm làm nguội lạnh.
Tháng 7 là những ngày Đà Lạt mộng mơ. Là những ngày Đà Lạt đợi chờ. Là những ngày Đà Lạt vắng nắng, chỉ có mưa bóng mây thấm chút cơn buồn, phủ đầy lên thành phố. Chợ Đà Lạt chật ních người mà chẳng thể làm em ấm hơn vì mưa cứ dai dẳng suốt cả ngày dài. Mưa ngập đường, ngập cả lòng. Giọt mưa nặng, thật nặng, nặng như sầu đượm trong lòng. Không có một ngày Đà Lạt nào em có trọn niềm vui, nhưng bất cứ ngày Đà Lạt nào em cũng có trọn nỗi buồn anh cho.
Em ước được ngừng yêu anh, ngừng yêu Đà Lạt để anh và ngày Đà Lạt không khuấy lòng em từng lốc, từng sóng. Nếu có lúc anh buồn đau, đừng đến Đà Lạt để làm nó thêm buồn đau, vì đã có em đủ làm Đà Lạt buồn đau rồi. Người Đà Lạt nói yêu thương có chút muộn phiền, suối Đà Lạt thỏ thẻ nhung nhớ luôn chất sầu bi nhưng chắc là tình yêu của em chỉ có thể đầy thêm một chút rồi ngày vui lại ngắn thêm vài phút, còn nước mắt thì cứ vơi đi thật nhiều. Có phải vì điều đó mà mắt em mới nhoè không anh, em vẫn cứ mong là sương mờ phủ trên Langbiang. Và chắc rằng chẳng lúc nào nước mắt của em khiến anh muộn phiền. Em là viên kẹo dâu Đà Lạt phủ ngập đường mà anh lại là người Đà Lạt ơ thờ, thích uống cà phê đen chẳng thêm đường, hay ăn phở bò nhạt nhẽo chẳng buồn thêm gia vị. Thế nên ngày Đà Lạt vẫn dài như đêm Đà Lạt, vì kẹo dâu rao bán hoài mà chẳng ai mua.
Tháng 7, em yêu nắng và gió thế mà! Em yêu Đà Lạt thế mà! Em yêu tuổi 17 thế mà! Em yêu anh thế mà! Thế mà... anh lại chẳng yêu em. Giọt mộng mơ nào để cuốn em đến chốn đây? Mộng mơ của tuổi 17 cũng đã đến lúc em nên khép lại rồi anh nhỉ. Cà phê đen anh cũng đã cho thêm giọt hờn, giọt chát, giọt cay, giọt nồng rồi, nhưng em không uống đâu. Em không thích cà phê Đà Lạt. Em muốn kem bơ xanh ngọt và buốt răng, thêm chút béo chút đường. Em muốn tình yêu mình như thế. Dù em vẫn yêu, vẫn yêu, vẫn yêu và yêu tình thứ tình yêu rát đậm của tuổi 17, thứ yêu thương trọn đời. Em, lúc này, chỉ lúc này thôi, không còn là kẻ mộng mơ, bay hát nơi trời Đà Lạt. Em là người bận rộn với nhiều nỗi lo toan, phiền muộn chốn Sài Gòn nhưng chỉ vì "có chút tình đã hoá si", em vẫn giữ lại anh ở miền hồi ức. Em tạm biệt tuổi 17 rồi mà em không tạm biệt tuổi trẻ đâu. Đừng nói em điên dại, ngây khờ bởi giờ em vẫn thèm thứ đắng chát của giọt cà phê khiến em say, say và đắm, hơn bất kỳ giọt rượu nào chốn bồng lai. Em lại thèm giọt yêu, giọt nhớ, muốn có giọt sầu, lại khát ánh mắt, đôi môi ngày cũ. Thứ cho em vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ. Bởi kẻ mộng có bao giờ quên lãng giấc mơ dang dở đâu anh?
Sài Gòn, trời đã sẫm màu. Nơi này không sương không khói, chỉ có tiếng đêm buông, tiếng ánh đèn thinh lặng, tiếng lòng vỡ vụn thành trăm mảnh vì em vẫn luôn nhớ anh.
Theo blogradio.vn
Bí mật để trở thành người phụ nữ hạnh phúc Với mỗi người, quy chuẩn của hạnh phúc là không giống nhau, nhưng nhìn chung ở một người phụ nữ, hạnh phúc là khi bạn có thể nở một nụ cười thực sự, hay khóc vì sung sướng, chứ không phải là thứ hạnh phúc giả tạo chưng ra với người ngoài. Dưới đây là những bí mật để trở thành người phụ...