Tháng 9, thu rồi, Em biết không?
Tôi, và em. Là những người bạn. Em nói, em muốn làm bạn với tôi, nhưng xin tôi hãy để cho em được tự do những khi em muốn, đừng hỏi em quá nhiều, đừng mang em đi quá xa, và cứ rời bỏ em khi nào tôi muốn, không cần đưa lý do, không cần phải day dứt.
Nắng vàng, trời xanh, mây trắng bay.
- Tháng 9, thu rồi, em biết không?…
Chiều tối qua, tan ca sớm, tôi lượn qua một vòng hồ gươm, rồi mua chút đồ ăn nhẹ, một bịch sữa tươi, trên đường trở về, tôi phát hiện, Hà Nội đã vào thu. Tháng 9 rồi, nghĩa là vài hôm nữa là đến sinh nhật em. Nghĩ đến thế, tôi chợt rùng mình, gập cuốn lịch trên mặt bàn lại, úp xuống mặt bàn.
Video đang HOT
- 25 tuổi, tốt nghiệp đại học được 1 năm, cũng giống như bao người khác, em cố bám trụ lại thành phố này, với đầy mong muốn và tham vọng. Nhưng cho đến giờ, những công việc tạm bợ, những mối quan hệ tạm bợ, những thói quen không đều đặn khiến một cô gái trẻ, tràn đầy nhiệt huyết và niềm tin như em trở nên chống chếnh và hoang mang. Cuộc sống này quá khó khăn, người với người chẳng còn tin nhau nữa, một lời thề hẹn, một lời hứa hẹn chẳng còn đủ sức thuyết phục bằng những vật chất, cám dỗ.
- Đã lâu rồi, em không còn khái niệm sinh nhật của mình nữa, khi mà em luôn khép kín cuộc sống của mình lại, em thu mình vào trong cái vỏ ốc công việc của em, em không cho ai bất kì cơ hội được chạm quá sâu vào cuộc sống đều đặn của em. Ngoài cơ quan ra, tất cả những nơi khác mà em có mặt đều là một mình. Facebook của em luôn khóa chặt với mọi người, em không kết bạn với ai, không status công khai, điện thoại cũng chỉ vài dòng trong danh bạ, thi thoảng em còn tắt máy rất lâu, trốn rất sâu, để trốn chạy tất cả, tôi phải vô cùng vất vả mới tìm được em.
- Tôi, và em. Là những người bạn. Em nói, em muốn làm bạn với tôi, nhưng xin tôi hãy để cho em được tự do những khi em muốn, đừng hỏi em quá nhiều, đừng mang em đi quá xa, và cứ rời bỏ em khi nào tôi muốn, không cần đưa lý do, không cần phải day dứt.
Mọi người nói em là cô gái kì lạ, khuyên tôi nên bỏ mặc em, khiến tôi cảm thấy bất an, tôi đã từng muốn bỏ rơi em, bỏ lại em với sự ích kỉ của riêng em, khó khăn của riêng em. Nhưng mà tôi không thể quên được nụ cười hồn nhiên, trong sáng của em khi chúng tôi lần đầu đi biển cùng nhau, vào một sáng trời thu như thế. Và thế là, tôi vẫn ở bên cạnh em như thế, lặng lẽ, đến những khi mà em cần, chẳng nói với nhau quá nhiều, chỉ ngồi cạnh nhau, ngắm bình minh, ngắm hoàng hôn, nhìn dòng người qua lại trên đường. Thế thôi.
- Tháng 9 này, mùa thu này, sinh nhật này, tôi sẽ dẫn em đến biển. Tôi muốn thấy lại nụ cười hồn nhiên trên gương mặt u buồn của em, tôi muốn em nói với tôi nỗi cô đơn của em, tôi muốn em để tôi san sẻ với em những nỗi buồn mà em giấu, tôi không muốn em mạnh mẽ quá nhiều, tự do quá lâu hơn nữa. Tôi biết, em cũng như những cô gái trẻ độc lập khác trong thành phố này, vì cuộc sống bộn bề mà em chọn cho mình sự cô đơn và tự do quá lâu, chọn cho mình một vỏ bọc chật hẹp, mất lòng tin vào những yêu thương vô điều kiện. Nhưng tôi sẽ cho em thấy, sự chân thành của tôi sẽ khiến mùa thu trong em không buồn nữa. Sẽ là một mùa thu đẹp, với yêu thương, với nồng nàn…
Theo Guu
Tôi yêu tháng 9, đơn giản vì có anh.
Tháng 9 của em ơi, đừng vô tâm quá, em vẫn chờ được đón sinh nhật anh và được nắm tay anh trên cánh đồng mênh mông với hương lúa chín ngọt ngào, nồng nàn và quyến rũ.
Người ta sẽ nghĩ ngay đó là ngày tôi gặp anh, nhưng không, vì tháng 9 có ngày sinh của anh. Tôi chưa được cùng anh đón ngày sinh nhật. Nhưng tôi biết chắc chắn vào những ngày đó anh sẽ đi hết cuộc nhậu này với nhóm bạn kia. Những lúc đấy có thể anh chẳng nhớ tôi chút nào, nhưng sau những phút giây vui đùa thậm chí bỡn cợt, và cả một chút nhố nhăng. Về đến nhà bao giờ anh cũng nhắn cho tôi tin nhắn: Anh nhớ em. Chỉ ba chữ ấy, trong thời gian dài sao tôi vẫn có thể run rẩy. Người ta bảo run rẩy là cảm giác của lần đầu, hình như tôi quá chai sạn với mọi cảm giác để giờ đây chỉ cần một câu nói của anh cũng đủ làm tôi nhói tim, cũng khiến mỗi bước chân của tôi chệch choạc, cũng đủ để tôi mỉm cười nhẹ nhẹ.
Tôi yêu tháng 9, những buổi chiều tàn, thật hiếm hoi anh ở bên tôi. Lần nào cũng vội vã. Anh bảo anh thích Hà nội nhất vào những ngày tháng 9 này, cái nắng hanh hao cuối cùng còn sót lại, chiều tàn không quá u tối, chút ánh nắng le lói đủ để anh nhìn thấy ánh mắt em dù không nhiều niềm vui vẫn sáng trong, dù có gì đó nhói đau, nhưng ánh cười vẫn thấp thoáng. Anh không thích tôi dùng chữ ngày tàn. Một ngày kết thúc có nghĩa em được bước ra khỏi cổng cơ quan với một bước chân nhẹ nhàng, không còn lật đật vội vã như buổi ban sáng, cũng chẳng phải trệu trạo với những bữa cơm trưa khi mang theo hộp cơm hâm nóng tự động, em có thể thỏa thê lượn lờ phố xá, một vài ánh mắt nhìn theo và quan trọng hơn lúc đấy anh cũng đã rỗi rãi để có thể nhắn những tin nhắn yêu thương đến em. Anh yêu Hà Nội những ngày tháng 9, mùi hoa sữa nồng nàn, cùng hương thơm nhẹ nhàng quyến rũ từ bờ môi em, khiến anh không muốn rời xa. Những cuộc điện thoại này nối tiếp cuộc gọi khác, anh chẳng có đủ thời gian để dành cho em, nhưng chỉ cần đến Hà Nội anh lại ước ao được ở luôn lại đây, được nắm tay em hết ngày này qua ngày khác, được đưa em đi làm mỗi buổi sáng, và được đón em về mỗi ngày tắt nắng.
Tôi yêu tháng 9 với những dự định vui. Không biết là lần thứ bao nhiêu anh lên kế hoạch với tôi: em ơi sắp xếp để chúng mình đi ngắm những cánh đồng lúa chín trên cao nguyên nhé. Và mỗi lần như thế tôi lại hào hứng, chuẩn bị đủ thứ, thậm chí đặt tour để đi cùng anh. Nhưng kết thúc lại là một lời xin lỗi: Anh lại bận. Những kế hoạch của anh thay đổi và kéo dài liên tục. Tôi giận dỗi, thậm chí có lúc nhắn tin: Đừng yêu em nữa, tốt nhất anh hãy yêu công việc của anh đi. Anh cũng chẳng buồn nhắn tin an ủi lại, và người chủ động vẫn luôn là tôi. Vì tôi không thể chịu được, ngày có thể mưa, có thể nắng, có thể âm u đến chán chường, cũng có thể là cơn gió thu ve vuốt âu yếm, nhưng ngày đó chắc chắn, tôi vẫn muốn dành cho anh.
Tháng 9, chắc chắn chẳng phải là mùa xuân, nhưng tôi nghe bước chân mình những thanh âm vội vã, trái tim của tôi vẫn luôn run rẩy mỗi khi nhận được tin nhắn, hay cuộc điện thoại của anh. Tháng 9 của em ơi, đừng vô tâm quá, em vẫn chờ được đón sinh nhật anh và được nắm tay anh trên cánh đồng mênh mông với hương lúa chín ngọt ngào, nồng nàn và quyến rũ.
Tôi yêu tháng 9, đơn giản vì có anh.
Theo Guu
Quỹ lương hưu lớn nhất thế giới thua lỗ 64 tỷ USD GPIF (Government Pension Investment Fund), quỹ lương hưu đầu tư lớn nhất thế giới vừa báo lỗ khủng trong quý III/2015 do những biến động trên thị trường chứng khoán tháng 8 và tháng 9 vừa qua. GPIF là quỹ lương hưu của Nhật, quản lý 135,1 nghìn tỷ yên (1,1 nghìn tỷ USD). Hôm nay (30/11), theo báo cáo kết quả hoạt...