Tháng 10 của ủn yêu
Tháng 10 năm ấy sẽ còn hằn sâu và in đậm mãi trong những dòng kí ức ngọt ngào của em.
Tháng 10 của năm ấy đã cách xa hôm nay sắp được gần 7 năm, dẫu bước chân của thời gian có không ngừng chạy mãi thì với em tháng 10 của năm ấy sẽ còn hằn sâu và in đậm mãi trong những dòng kí ức ngọt ngào mà em gọi nó là “tháng 10 của ủn yêu”.
Cái tên ủn ỉn là cái tên âu yếm mà anh đã dành riêng cho em của những năm về trước, của cô bé nông thôn mới bước chân vào thành phố học tập. Có lẽ do thay đổi môi trường sống hay là vì gì gì đó mà bỗng chốc em mập lên trông thấy, mập đến độ dù chỉ mới quen em thôi anh cũng đành gọi em bằng cái tên “ủn ỉn”, thật dí nhỏm nhưng cũng đầy yêu thương, thế là tên gọi ấy đi theo em cho đến tận bây giờ. Chính cái dí nhỏm và hài hước ấy trở thành sợi dây vô hình kéo anh lại gần em để rồi sau bao ngày quen nhau ủn ỉn chính thức trở thành người yêu của anh.
Dù quen nhau mới gần 1 năm trời, nhưng ủn biết anh đã yêu ủn từ rất lâu về trước nhưng anh vẫn chưa dám nói ra, có lẽ anh sợ em từ chối đúng không, còn em phận gái mà nào dám mạnh dạn để nói ra chứ nhỉ, mà cũng có lẽ vì chảnh nữa chứ, sợ quê mà. Và rồi sau nhiều ngày đợi chờ câu nói: “….” ấy cũng đã đến, không phải bằng chính giọng nói mà ai đó nói ngọt ngào xứ Huế của anh, cũng không bằng những dòng tin nhắn sướt mướt qua điện thoại, mà bằng những dòng chữ nghiêng ngả nằm trong trang thư hồng anh dành tặng em vào trước ngày sinh nhật em và cũng không đâu khác lại chính ngày phụ nữ việt nam 20/10/2007. Thật đầy ý nghĩa và khó quên phải không anh.
Trời bắt đầu se lạnh với những con mưa đầu mùa vào những ngày tháng 10 của Huế, mấy chị em trong kí túc đang tấp nập đón ngày Phụ nữ Việt Nam, còn em có lẽ hạnh phúc và ấm áp hơn ai hết vì sắp được đón cái ngày 20/10 đầu tiên và tiếp đó là cái sinh nhật đầu tiên bên anh – mối tình đầu đời của em -chú lùn nhỏ nhắn. Không khí vào buổi tối đã có chút lành lạnh, và từng đợt gió nhẹ thoảng qua khiến anh có lẽ run rẩy vì lạnh, hay anh đang hồi hộp chờ em nên đứng nép mình vào góc sân kí túc. Chạy thật nhanh đến bên anh, rồi anh thẹn thùng đưa bông hồng xinh tươi cùng chiếc phong thư cho em, lúc đó em ngạc nhiên tự hỏi “ Sao lại tặng thư cho mình nhỉ? Quà đâu không thấy? Có bao giờ thấy viết thư cho mình từ ngày quen mình đâu mà sao lại đưa thư cho mình là sao chứ?”… bao nhiêu nghi ngờ cứ chờn vờn, rồi luẩn quẩn trong đầu, chưa biết phải bắt đầu từ đâu. Anh thẹn thùng nói tiếp “Đừng xem chừ nhé, đợi lát nữa khi em mình hãy xem thư nhé”. Dù hồi hộp, tò mò biết bao, muốn xem anh viết gì trong thư, nhưng anh đã nói thế thì em cũng đành vui vẻ chạy lên phòng cất đi nụ hồng anh tặng và phong thư, rồi trở lại cùng anh đi dạo phố đón lễ. Ngồi sau xe đạp anh chở, ôm thật chặt anh, hai đứa vi vu qua các con phố, qua cầu Tràng tiền thơ mộng, hít hà cái hơi se lạnh của khí trời, nhưng cả em và anh lòng đầy ấm áp và ngập tràn hạnh phúc vì cả em và anh đều biết tình yêu đã đến bên 2 chúng ta.
Một buổi tối ngọt ngào cũng sắp qua đi, và tất nhiên em vẫn ngóng chờ nhanh về lại phòng để xem xem anh viết gì trong đó. Tạm biệt anh dưới cổng kí túc xá em đi về căn phòng của mình, bước vào góc giường nhỏ, bật ngọn đèn lên, em bắt đầu những giọt nước mắt hạnh phúc bên những dòng thư của anh. Chữ anh xấu lắm, xiên lệch, chính anh cũng nói vậy trong thư nữa, nhưng lạ thay em đọc được hết từng chữ từng dòng anh viết, và từng chữ từng chữ ấy chất chứa tất cả nỗi niềm của anh, tất cả tình yêu của anh dành cho ủn yêu. Anh nói đây là lần đầu tiên anh viết thư tình, và không ai khác chính là dành cho em- người con gái đầu tiên anh yêu. Dù thư tình em nhận được không phải lần đầu tiên, nhưng dòng thư anh gửi khiến em vỡ òa nước mắt, em khóc trong hạnh phúc, dẫu biết rằng họ nói các chàng viết thư là điêu lắm, toàn sao chép lời hay ý đẹp ở đâu đâu ấy, nhưng em mặc kệ, vì với em những dòng anh viết là cả con người anh.
Tháng 10 đang bước đi từng ngày, những kỉ niệm trong em cũng đang sống lại dần cùng nó (Ảnh minh họa)
Em không ngờ ủn ỉn lại chiếm vị trí lớn lao đến thế trong lòng anh, ủn ỉn là tất cả là cuộc sống của anh, là niềm tin, là nghị lực để anh vui sống, là ngọt đèn thắp lên niềm hy vọng vào cuộc sống cho anh. “Cuộc sống quá khắc nghiệt với anh, có lúc anh đã đi vào tuyệt vọng, muốn buông xuôi tất cả. Nhưng rồi gặp em đã thắp lên niềm hy vọng cho anh, anh nói vì em anh sẽ có nghị lực để bước tiếp, vì anh biết em cần có ai đó chở che, vì “anh yêu em”…” Đọc những dòng thư đó, em nghẹn ngào đến khó thở, một cảm giác khó tả đang miên man trong đầu em, vì em hạnh phúc, hạnh phúc đến lạ lùng anh biết không. Trái tim em rung lên từng nhịp và em biết anh là người em cần để cùng em bước tiếp trên con đường tương lai. Đọc đi đọc lại dòng thư anh viết, cảm xúc xen lẫn cảm xúc, một món quà đầy ý nghĩa vào một ngày đầy ý nghĩa. Em thấy mình hạnh phúc bao nhiêu khi trong ngày lễ đó chính thức nhìn thấy dòng chữ: “…” anh dành tặng cho em. Em muốn nói với tất cả mọi người rằng em đang yêu và đang thật hạnh phúc.
Ngày 20/10 qua đi, trong niềm hạnh phúc ngọt ngào của một đôi lứa và đương nhiên không dừng lại ở đó đúng không anh, bởi trong tháng 10 năm ấy còn có ngày đặc biệt hơn nữa của em – ngày sinh nhật của ủn. Sinh nhật của ủn vốn dĩ là ngày âm lịch của tháng 9, nhưng rồi anh tra lịch tìm ra ngày dương lịch của năm em sinh, thế là cũng chính anh cho em cái ngày sinh nhật thứ 2 đó. Và em lấy cái ngày ấy để kỉ niệm sinh nhật cùng anh và bạn bè. Tối ngày sinh nhật trong khi vẫn còn lâng lâng trong hương hạnh phúc của ngày 20/10 trước đó, em lại thêm lần nữa được chìm trong hơi men ngọt ngào của tình yêu bên chiếc bánh gato với những ngọn nến lung linh trong góc nhỏ của một quán cafe lãng mạn nằm bên đường Nguyễn Công Trứ. Anh có mời thêm mấy bạn và học trò anh gia sư kèm cùng đến dự sinh nhật em, ban đầu có chút xíu thẹn thùng vì lần đầu tiên đón sinh nhật trong quán cafe như thế, nhưng rồi không khí cũng ấm dần lên bằng những dòng hỏi han và chúc mừng. Ngọn nến được thắp lên và em cũng thầm ước cho mình những điều ước bé nhỏ, tất nhiên đó là được hạnh phúc mãi bên anh đó. Anh biết không đó là lần đầu tiên em được đón sinh nhật với bánh gato, chiếc bánh tình yêu từ mối tình đầu tiên với người em yêu đầu tiên.
Video đang HOT
Tối hôm đó bên chiếc bánh sinh nhật và bên anh em đã lăn nhẹ trên má giọt nước mắt hạnh phúc, nhưng trong ánh đèn nến đó anh không nhìn thấy đâu. Trong hơi men của hạnh phúc em còn vui vẻ uống một li rượu gì mà các anh gọi là “tang” ấy nhỉ? Và rồi bất thình lình em đã say rượu, say thật sự luôn ấy, tạm biệt các bạn anh, anh ép em đi ăn xong bát cháo gà nóng để giảm say rượu rồi chở em về lại kí túc. Trong hơi men của hạnh phúc và trong hơi say thật sự của li rượu, em đã khóc, khóc nhè nhẹ thôi đúng không anh, khóc vì ngày hạnh phúc nữa có anh ở bên. Đến sau này em mới biết để có được buổi sinh nhật đáng nhớ đó thật đã rất khó với anh, nghe bạn anh kể lại vì biết sinh nhật em đã đến nhưng không có tiền làm sinh nhật cho em, anh đã buồn rất nhiều, và rồi bạn thân của anh đã biết về hoàn cảnh của anh nên động viên anh dù thế nào cũng phải làm sinh nhật cho em, còn tiền bạn sẽ cho mượn, nghe bạn anh nói lại em mới thấy đắng lòng và càng thấy thương, yêu anh nhiều hơn đó lùn ơi.
Những hạnh phúc cứ dồn dập đến bên em, vào những ngày cuối tháng 10 năm đó khiến cho em hoài nghi điều đó nữa, em lâng lâng rồi mơ màng tự hỏi đây là thật ư? Đây là người đàn ông sẽ bên em mãi mãi và sẽ yêu em mãi mãi ư? Rồi câu hỏi đó tất nhiên đến bây giờ thì em chẳng cần hoài nghi gì nữa, vì giờ anh vẫn ở bên em, và sẽ mãi bên em cho đến tận ngày sau mà không phải là người yêu em nữa vì anh giờ đã là chồng em, chú lùn nhỉ.
Tháng 10 đang bước đi từng ngày, những kỉ niệm trong em cũng đang sống lại dần cùng nó, tháng 10 yêu thương của 2013 em sẽ không được cùng anh thổi nến mừng sinh nhật vì em đang đi học xa, nhưng chỉ cần nghĩ về anh, về tình yêu anh dành cho em từ những ngày của tháng 10 năm đó cũng khiến em hạnh phúc ngập tràn…
Theo VNE
Không dám cưới người từng muốn chết vì mình?
Anh yêu em tới mức từng tự tử vì em. Dù yêu anh nhưng em không dám lấy vì sợ bệnh ghen tuông của anh.
Em đang vô cùng bế tắc với cuộc sống của mình. Mong chị hãy cho em một lời khuyên!
Em năm nay 27 tuổi, độ tuổi mà bạn bè em đều đã lấy chồng và sinh con. Riêng em em cũng đã được người mình yêu ngỏ lời cưới nhưng em lại không dám gật đồng đầu ý.
Em và N yêu nhau năm em học lớp 11. Anh là mối tình đầu của em. Chúng em đã có những tháng ngày rất hạnh phúc. Anh quan tâm và yêu em hết lòng. Anh là người cho em biết thế nào là ngọt ngào tình yêu, từ sự run rẩy của nụ hôn đầu đời, cái nắm tay...à cả "chuyện ấy".
Vào đại học, chúng em đã sống với nhau như vợ chồng. Anh không hề chán ghét hay có ý trăng hoa như bao người đàn ông khác. Tuy nhiên, vì yêu em, anh ghen. Ghen một cách bệnh hoạn. Ngoài việc đi học có anh đưa đón, anh không cho em đi đâu, không cho em tham gia bất kỳ hoạt động nào của xã hội mà em là con người năng nổ, con người của xã hội. Anh ghen đến nỗi chỉ cần đến đón em thấy em cười nói với bạn trong lớp là về đánh em. Anh đánh em thành một căn bệnh, bực là đánh, không làm gì cũng đánh.
Em yêu anh nhưng rồi em không thể chịu nổi, em quyết định ra đi. Em nhờ bạn bè và thầy cô giúp đỡ để em thoát khỏi anh. Thời gian đó anh rất tội. Anh như điên lên, từ đe dọa đến năn nỉ để em quay về. Em rất đau lòng nhưng em vẫn quyết tâm rời xa anh. Dù anh cắt tay lấy máu viết thư cho em, dù anh đứng đợi em cả ngày trước nhà, dù anh say xỉn, dù anh viết tên em đầy trên vách, dù anh xăm tên em trên cánh tay, dù anh nhảy lầu vì em...Em vẫn lạnh lùng dù tim đau nhói.
Rồi anh bảo lưu học tập để về quê. Anh về quê, nhờ bạn bè, gia đình vực anh dậy. Một năm sau ngày anh và em chia tay, em quen và thương một anh cùng trường. Anh ấy biết tất cả về chuyện của em. L vẫn yêu và muốn lấy em làm vợ. Dù em cũng thương anh nhưng em cảm giác rằng mình không hề yêu. Cảm giác hoàn toàn khác với lúc em yêu N.
Anh ghen tới mức đánh đập em vô cớ, trở thành một thói quen (Ảnh minh họa)
Suốt thời gian quen L, em vẫn không thể quên N. N vẫn ở đâu đó trong trái tim em. L là người đúng mẫu đàn ông của gia đình, dịu dàng ân cần và chu đáo. Ra trường, có việc làm, anh muốn cưới em nhưng rồi gia đình anh biết quá khứ của em vì đọc được lá thư em viết cho L. Gia đình ra sức phản đối. Anh là người con hiếu thảo nhưng vì em, anh chống đối gia đình, ra sức bảo vệ em.
Nhiều lúc em thấy anh mệt mỏi vì đứng giữa hai bên. Khi gia đình anh dung nhiều thủ đoạn để em xa anh dù đã cố gắng nhưng cuối cùng em bỏ cuộc. Em không muốn vì em anh mang tội bất hiếu. L đau đơn, vật vã khi em xa anh. Nhưng vì gia đình, anh cũng lấy vợ, em chúc phúc cho L.
Mọi chuyện diễn ra trong đời em, N âm thầm lặng lẽ quan sát và biết tất cả. Khi biết em chia tay L, N đã mong em quay lại nhưng em không thể. Sau tất cả mọi chuyện, em không thể, dù em vẫn còn yêu anh. Một năm sau, em gặp một người với tính cách có gì đó giống N và cũng yêu em rất nhiều. Nhưng sau đó em nhận ra mình yêu cái bóng của N chứ không phải yêu người này. Em chia tay rất nhanh sau 2 tháng yêu nhau. Người ta cũng đau khổ vì em, đi tìm em khắp nơi, đến bây giờ vẫn còn chưa nguôi ngoai.
Liệu em có phải một kẻ tồi tệ lắm không? Em chỉ thấy mình thật gian truân trong tình cảm, muốn tìm bến đỗ mà khó quá. Cách đây 2 năm, N tìm đến em và muốn quay lại với nhau. Anh nói anh biết hết và chấp nhận hết. Suốt thời gian chia tay em, anh chưa bao giờ hết yêu em.
Em biết mình còn yêu anh nhưng em vẫn sợ. Sợ cảnh địa ngục trước đây. Anh nói hãy cho anh thời gian để anh chứng minh anh đã thay đổi. Anh có thay đổi nhưng em cảm giác rằng bản tính ghen tuông anh vẫn không đổi, bạo lực anh vẫn không bỏ. Giờ em có nên lấy N hay không? Em đã gặp nhiều trắc trở trong tình duyên, giờ làm sao để biết đâu là bến dừng? Mong chị cho em lời khuyên. Em cảm ơn chị nhiều lắm . (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư chị hiểu rằng sau những cuộc tình đi qua đời em, em nhận ra rằng em vẫn luôn yêu người đàn ông đầu tiên của mình nhưng lại không dám tiến tới hôn nhân vì lo sợ bản tính ghen tuông trong con người anh ấy sẽ đẩy cuộc sống vào bi kịch.
Thông thường tâm sự của những cô gái gửi về cho chuyên mục phần lớn là đau khổ vì không được yêu nhiều như cách mà cô ấy cho đi. Nhưng đọc câu chuyện của em, chị lại có cảm giác rằng, em mới là người làm cho nhiều chàng trai phải bi lụy về mình dù bản thân em không hề muốn thế.
Có lẽ đúng là mối tình đầu bao giờ cũng ám ảnh chúng ta nhiều nhất. Điều đó dường như cũng đúng với em. Sau một vài mối tình, thậm chí sau cả những nỗi đau của mối tình đầu em vẫn nhận ra rằng, người yêu đầu tiên của mình không thể bị xóa nhòa trong tim em. Giá mà anh ấy không giữ trong mình bản tính ghen tuông ấy có lẽ mọi chuyện đã không rẽ đi một con đường khác như ngày hôm nay.
Anh cầu hôn và hứa sẽ thay đổi nhưng em không dám chấp nhận vì sợ anh vẫn ghen tuông (Ảnh minh họa)
Hiện giờ, sau những truân chuyên của vài mối tình, tuổi đời lại không còn cho em nhiều cơ hội để dạo bước, em đang bị đặt vào một sự thúc bách khiến em không thể bình chân nhưng đừng vì những yếu tố khách quan ấy mà em vội vàng đưa ra cho mình một quyết định thiếu suy nghĩ để rồi phải hối hận về sau.
Về tình cảm, chị tin rằng N yêu em thật lòng. Với bản tính ghen tuông tới mức gần như bệnh hoạn vậy mà khi biết em đã yêu người khác trong khoảng thời gian hai người xa cách N vẫn chấp nhận tất cả mong được lấy em đã chứng minh tình cảm ấy là chân thành. Nhưng tình cảm chân thành ấy cần phải biến thành hành động để thay đổi và khắc phục những cái xấu của bản thân để có thể sống hạnh phúc bên nhau. Nếu như N không sửa đổi, bước với cuộc hôn nhân với anh ấy sẽ chỉ là tự tạo ra đau khổ và bi kịch cho em thêm một lần nữa mà thôi. N sẽ lại ghen tuông, thậm chí lại còn "ác liệt" hơn và sẽ dày vò em bởi những cuộc tình mà em có sau khi hai người chia tay. Tất cả những điều đó hẳn sẽ còn đáng sợ hơn trước đây rất nhiều.
Nếu như em vẫn còn tình cảm sâu đậm với N, cách tốt nhất là hai người nên ngồi lại và nói chuyện rõ ràng, thẳng thắn với nhau một lần về mọi chuyện. Hãy chỉ ra cho anh ấy thấy rằng, chỉ vì sự ghen tuông mù quáng, vì những hành động thiếu kiểm soát của anh ấy mà tình cảm của hai người đã phải gián đoạn như vậy nên giờ đây muốn xây đắp lại tình yêu này anh ấy phải thực sự thay đổi. Em cũng cầ phải nói rõ rằng, em cho anh ấy cơ hội cuối cùng nhưng nếu anh ấy không thể sửa đổi mọi chuyện sẽ mãi phải dừng lại. Hãy đưa ra một khoảng thời gian để kiểm chứng sự thay đổi đó của anh ấy. Trong khoảng thời gian đó, nếu em thấy anh ấy đã thực sự đổi khác, em có cân nhắc tới việc kết hôn.
Nhưng em cũng nên biết rằng, bản tính ghen tuông là rất khó để khắc phục. Vì vậy, nếu quyết tâm của N không đủ lớn, nếu lòng tin không đủ mạnh, nếu N vẫn giữ những tính xấu đó, em cần phải kiên quyết rời xa để không đẩy mình vào sự nguy hiểm thêm một lần nữa. Khi đã quyết định quên, em cũng cần phải loại bỏ hình ảnh của N ra khỏi đầu để không bị ám ảnh và tìm cho mình một người đàn ông khác phù hợp hơn. Đừng vì sự thúc giục của tuổi tác mà vội vã kiếm lấy cho mình một người khác khi không tìm hiểu kĩ càng. Tuổi 27 không phải là sớm nhưng cũng không quá muộn, cơ hội hạnh phúc vẫn còn chờ đợi em ở phía trước.
Chúc em may mắn và tìm được bến đỗ của cuộc đời mình!
Theo Bưu Điện Việt Nam
10 năm uất hận làm vợ, làm dâu Vừa tròn 10 năm tôi lấy chồng. 10 năm sống trong uất hận, đau khổ, dằn vặt. Hồi đó tôi là một cô gái mới lớn xinh đẹp, ngoan hiền, đi đến đâu cũng được mọi người gọi yêu và gọi là hoa hậu. Tôi cũng khiến không ít chàng trai phải xao lòng. Cũng như những cô gái đáng yêu khác, tôi...