Thân đàn bà như là hạt mưa sa, em đen đủi sa vào dòng nước cống!
Em yêu chồng em 7 năm trời mới cưới mà vẫn không nhận ra bản chất đê tiện của hắn. Đến khi lấy nhau rồi, em mới nhận ra mình cưới phải một thằng đểu. Em ngu ngốc bị nhà hắn lừa cả tình cả tiền để trắng tay.
Cái nơi mà em sa vào chắc cũng như với nước cống, nước thải. Đời em bế tắc vì chọn nhầm chồng.
Hắn là tình đầu và cũng là tình cuối của em. Khi yêu nhau, bố mẹ em đã không ưng ý vì nhà chồng em không môn đăng hộ đối, gia đình không có điều kiện, hắn cũng không làm ra tiền. Bố mẹ giới thiệu cho em nhiều người tử tế hơn, nhưng lúc đó em dại khờ chung thủy tuyệt đối với hắn, từ chối hết các cơ hội khác.
Trước khi cưới, 2 đứa bàn với nhau ra ở riêng, cả 2 góp tiền mua căn nhà nhỏ gần 600 triệu. Mọi chuyện xong xuôi, tiền em đã chuẩn bị mang tới đưa cho chủ nhà thì hắn lại đổi ý muốn ở cùng bố mẹ.
Hắn dỗ ngon dỗ ngọt thế nào mà em cũng đồng ý, rồi còn ngu ngốc đưa 200 triệu cho hắn về sửa nhà và mua đồ đạc mới. Lúc ấy em nghĩ đơn giản lắm, rằng nhà ấy sau này là nhà chung, cũng là nhà của mình nên ngây ngô đem trứng giao cho ác.
Nào ngờ khi về nhà chồng thì xảy ra nhiều chuyện xích mích. Em bị cả nhà chồng o ép. Và chồng em thì luôn đứng về phía mẹ chồng.
Em làm giao dịch viên ở ngân hàng, giờ nghỉ trưa vẫn phải làm thông để phục vụ khách. Mẹ chồng chẳng những không thông cảm mà luôn khó chịu, bực bội bảo em là dâu con mà không lo cơm nước cho nhà chồng. Trong khi đó, mẹ chồng về hưu cả ngày ở nhà chẳng làm gì, chỉ nằm xem ti vi.
Mẹ chồng và chị chồng lúc nào cũng đi khoe khắp nơi là hay mua đồ, tặng đồ cho con dâu, em dâu. Nhưng thực ra đó là đồ cũ bao nhiêu năm họ không dùng thải ra. Chồng em bắt em phải mặc đồ của mẹ, của chị hắn. Nếu em không mặc thì hắn chửi em vô ơn, khinh miệt nhà chồng, tốn kém tiền của đi mua đồ mới.
Video đang HOT
Hai tháng sau khi cưới, chồng em bắt đầu đi chơi đêm. Em gọi điện thì hắn không bắt máy, hoặc nếu nghe máy thì sẽ chửi em 1 trận vì tội phá đám.
Có đêm chồng em về muộn gọi em ra mở cửa. Cửa nhà chồng cao phải mang tấm ván kê đặt vào đó mới cho xe vào nhà được. Em giữ cho hắn tấm ván này để hắn phi xe lên nhưng cán vào tay em. Em đau quá buông ra làm tấm ván nghiêng, xe hắn bị đổ. Thế là hắn xông tới đánh em tới tấp.
Nhục nhã như thế mà em vẫn chịu đựng, vẫn sinh con cho hắn. Những ngày có bầu là những ngày em buồn tủi, đau đớn khóc thầm. Chồng không quan tâm, bố mẹ chồng rỉa rói. Em có ốm nghén cũng chẳng ai quan tâm, còn bị nhà chồng chửi là tiểu thư, điệu đà, giả vờ giả vịt để lôi kéo sự chú ý của người khác.
Thời gian đó, chồng em còn tha hóa, biến chất thành một kẻ cuồng dâm. Giữa đêm, em bầu bí vậy mà hắn ta về dựng em dậy đòi quan hệ. Dù em đồng ý hay không, hắn cũng đè em ra, dùng những tư thế bạo tàn nhất, cấu véo bầm dập thân thể em.
Sau này em mới biết, sở dĩ hắn thay đổi như vậy là do hắn đi chơi gái. Quen được gái bán hoa phục vụ nên về đòi hỏi vợ cũng phải như thế.
May mắn sao em vẫn sinh được một bé gái khỏe mạnh. Sau sinh, nhà chồng không cho em về nhà mẹ đẻ ở cữ. Em tiếp tục ở căn nhà địa ngục đó để bị họ hành hạ 1 thời gian dài.
Em cứ nhịn nhục mãi, cho đến khi một giọt nước làm tràn ly. Đó là khi chồng em ngang nhiên dẫn người đàn bà khác về nhà. Anh nói là đã làm cô ta có thai và phải chịu trách nhiệm. Bố mẹ chồng cũng đồng ý và coi người đàn bà kia như vợ 2 của con mình. Họ còn để cô ta sống chung nhà.
Uất ức không thể nhịn được, lần đầu tiên em điên cuồng gào khóc, chửi bới và đòi ly dị với anh ta. Nào ngờ anh ta thẳng tay ký đơn và đuổi em ra khỏi nhà.
Bố mẹ chồng nói thẳng vào mặt em “Con dâu không đứa này có đứa khác, cháu không đứa này đẻ thêm đứa khác. Nhà này cũng không chứa chấp mẹ con mày”. Giữa trưa nắng chang chang, họ vứt quần áo của mẹ con em trước cửa.
Bố mẹ em xót xa đón con gái về chăm sóc. Em đau khổ và uất nghẹn tới mức không ăn uống được gì, đêm nào cũng khóc sưng mắt. Cuối cùng, em kiệt sức phải vào nhập viện cả tháng trời.
Ở trong viện, nhìn bố mẹ tiều tụy vì em, nhớ tới con gái nhỏ nheo nhóc vì không có mẹ chăm lo, em mới gắng bình tâm lại, sống vì những người thân yêu nhất của mình.
Đến tận bây giờ, khi viết ra những dòng này, em vẫn thấy tim đau quặn, dạ dày thắt lại như muốn nôn. Em cảm phục chị vì dám thoát ly khỏi những người chồng chẳng ra gì và dũng cảm tìm hạnh phúc mới. Nhưng bên cạnh đó, nhìn cảnh “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa” của chị, em cũng thấy sợ lắm.
Cũng có đôi người giới thiệu cho em 1 vài đối tượng để “rổ rá cạp lại”, nhưng giờ em sợ đàn ông, sợ lấy chồng. Em không dám đi bước nữa, không dám tin tưởng bất cứ ai. Em chỉ sợ sảy chân rồi lại phải chịu nhục, chịu khổ.
Giờ đây em cô đơn lắm, buồn tủi lắm. Em vẫn chưa thoát khỏi bóng ma của cuộc hôn nhân trước đây. Nếu có thể, chị Liên cho em mail để liên lạc, tâm sự nhé. Em rất cần một người cùng hoàn cảnh để đồng cảm, sẻ chia những lúc này.
Theo VNE
Thân em như hạt mưa sa
"Tôi 33 tuổi, làm kế toán doanh nghiệp. Tôi đã từng kết hôn 8 năm trước, nhưng hiện đã ly hôn gần 1 năm. Chồng cũ của tôi làm ở văn phòng cơ quan nhà nước.
ảnh minh họa
Vợ chồng tôi bị vô sinh, đi khám bác sĩ nói tôi không có vấn đề gì, nhưng chồng tôi thì bị yếu tinh trùng. Song anh ta khăng khăng đó là lỗi của tôi chứ anh ta khỏe như vâm, mỗi tuần "lao động" cả chục lần vẫn không hề hấn gì...
Bác sĩ khuyên anh bỏ thuốc lá, bỏ rượu, chịu khó tập thể dục nhưng anh không hề tuân theo. Còn tôi vẫn nhẫn nại uống thêm thuốc bắc để tăng hy vọng có con. Do uống thuốc nên tôi cũng tăng cân khá nhiều. Không rõ vì chê tôi béo hay muốn chứng minh "hàng họ" tốt, khỏe mà chồng tôi đi lăng nhăng, cặp bồ ở ngoài.
Không những thế, anh ta còn về khoe "thành tích" với tôi, rằng cô nọ khen ngợi, cô kia mê mẩn anh ta, chẳng qua chưa muốn có con chứ không thì anh ta đã có "cả đội bóng" rồi. Khi tôi phản ứng, anh ta mạt sát tôi không tiếc lời, sau đó đằn ngửa tôi ra, áp dụng mọi "cách thức" mà anh ta mới học được, bắt tôi làm theo. Anh ta vừa làm, vừa chê tôi "béo như con lợn, béo lấp hết trứng"...
Tôi thực sự trải qua đủ cay đắng, tủi nhục. Sau hai năm chịu đựng, tôi quyết định ly dị cho dù anh ta phản đối, đe dọa, van xin. Tôi đơn phương ly hôn, ra đi tay trắng không đòi chia sẻ bất cứ tài sản gì. Mặc dù vậy, anh ta vẫn tiếp tục lui tới chỗ tôi thuê trọ, quấy rối, chửi mắng tôi.
Trong một lần tôi sơ hở, anh ta đã xô cửa vào, bịt miệng và cưỡng bức tôi. Hôm đó đúng vào đợt nghỉ lễ, mọi người trong khu nhà trọ đi chơi, về quê hết nên tôi không thể kêu cứu... Hắn còn nói: "Nhìn cô thật tởm quá, béo như con lợn, rồi xem có thằng nào thèm sờ mó không". Tôi đã quá tủi hổ, quá đau đớn nên không thể đi tố cáo, chỉ muốn chôn chặt nỗi tủi nhục để làm lại cuộc đời. Rất may, hắn không quay lại lần nào nữa. Nhưng bây giờ tôi lại phải đối mặt với một nỗi đau khác. Do quá sốc và khủng hoảng tâm lý nên tôi đã không để ý mình bị chậm kinh 2 tháng. Khi tôi bị ngất xỉu trong giờ làm việc, được đồng nghiệp đưa đi viện tôi mới biết mình có thai (kết quả của lần bị chồng cũ cưỡng bức).
Đầu óc tôi rối bời. Tôi đã mong chờ đứa con này suốt 8 năm, nhưng khi tôi đã quá chán nản, quá ghê tởm chồng cũ và bị hắn cưỡng bức thì đứa bé lại xuất hiện. Tôi không biết có nên sinh đứa con do bị cưỡng bức này? Liệu tôi có thể nuôi nó lớn lên khỏe mạnh, thông minh và không giống bố nó? Tôi thề không bao giờ nhìn mặt anh ta nữa, nhưng nếu biết tôi sinh con, liệu hắn có quay lại quấy rầy tôi?".
Đọc tâm sự trên ở một trang mạng, tôi không khỏi cảm thấy xót xa, đắng lòng về thân phận người phụ nữ trong một xã hội được coi là "văn minh, hiện đại", "nam nữ bình đẳng"... Mặc dù đã có khá nhiều chính sách, pháp luật quan tâm, bảo vệ phụ nữ, nhưng tình trạng phụ nữ bị bạo hành bằng nhiều hình thức tàn tệ, quái đản, thậm chí ngày càng biến thái tinh vi, dường như vẫn diễn ra hàng ngày.
Đau xót thay, có những thể loại hành vi khốn nạn của những kẻ mang danh chồng, như mạt sát, xúc phạm vợ "béo như con lợn, trông phát tởm..."; đi mua dâm về còn khoe "thành tích", bắt vợ phục vụ như "gái điếm"; sau khi ly hôn vẫn tìm cách cưỡng bức tình dục vợ cũ... đều là những hành vi bạo hành rất nghiêm trọng, nhưng lại rất khó có bằng chứng để quy tội và xử lý. Cho dù pháp luật đã nhìn thấy, đã cố gắng đưa ra những quy định cụ thể, chi tiết nhằm bảo vệ người phụ nữ khỏi nạn bạo hành (ví dụ chồng chửi bới, chì chiết vợ... sẽ bị phạt từ 500 nghìn đến 2 triệu đồng), nhưng trong thực tế lại hoàn toàn không có tính khả thi, chưa thông qua đã phải huỷ bỏ. Ngay cả những điều luật hiện hành nhiều khi cũng trở nên vô tác dụng.
Thú thực, bây giờ ra ngoài xã hội, nhìn vào mặt những người đàn ông (đủ các loại), họ ăn uống, họ chém gió, họ thể hiện tinh vi... phụ nữ đều có cảm giác bất kỳ ai trong số đó cũng có khả năng là một kẻ "bạo hành". Đàn bà bây giờ lấy chồng cũng vẫn là nhắm mắt đưa chân, may nhờ rủi chịu, cũng vẫn là "thân em như hạt mưa sa, hạt vào đài các hạt ra ruộng cày"... Nếu chẳng may bị chồng bạo hành thì cũng chả mấy ai nghĩ đến nhờ pháp luật can thiệp, vì lợi bất cập hại. Nếu chưa "chết người" thì họ vẫn cố ngậm đắng nuốt cay chịu đựng, hoặc tự giải quyết, tự tìm cách bảo vệ mình. Trong "cuộc chiến" âm thầm, dai dẳng này, người phụ nữ vẫn vô cùng đau khổ và đơn độc.
Theo VNE