Thẩm phán và cậu sinh viên nghèo
Túng quẫn vì thiếu tiền đóng học phí, một sinh viên nghèo trót dại trộm cắp tài sản. Thấu hiểu hoàn cảnh, tòa đã khoan hồng, cho cậu hưởng án treo để tiếp tục việc học hành…
Đứng trước vành móng ngựa, PQB – sinh viên năm cuối một trường đại học ở TP.HCM co ro thừa nhận hành vi trộm cắp xe máy của mình. Trên bục xét xử, HĐXX ngồi nghe từng lời B. kể lại về hoàn cảnh và nguyên nhân đã dẫn đến việc B. phạm tội.
“Mồ côi má, lót lá mà nằm”
B. quê ở huyện Tháp Mười (Đồng Tháp), mồ côi mẹ từ nhỏ, cha đi lấy vợ khác. mẹ ghẻ con chồng không hợp, B. về sống với bà nội. Cuộc sống vất vả nhưng hai bà cháu có nhau. Tốt nghiệp cấp 3, B. thi đậu vào một trường đại học tư và lên TP.HCM trọ học ở quận 11.
Thời gian đầu, người cha còn giấu giếm vợ gửi tiền cho B. học hành. Nhưng chỉ vừa học hết năm đầu thì B. đã phải tự lo thân bởi người cha không dám gửi tiền nữa, còn B. cũng tự ái trước những lời chì chiết của mẹ ghẻ. B. bươn chải làm thuê nhiều nghề nhưng vẫn thiếu trước hụt sau vì học phí khá cao. Lo đi làm, không có thời gian ôn bài thi, B. bị trượt vài môn.
Rồi gần đến ngày thi tốt nghiệp. B. phải đóng tiền để thi hết các môn nợ mới đủ điều kiện thi tốt nghiệp mà tiền không có. Túng quá hóa liều, chiều 26-1-2016, tại nơi ở trọ, B. thấy chiếc xe Yamaha Mio của chị P. (người thuê cùng nhà, khác tầng) để không khóa cổ, không có người trông coi nên đã nảy lòng tham. B. mang chiếc xe đi nơi khác gửi định đem bán lấy tiền. Không có giấy tờ, bán xe không được, B. mang xe về quê đưa cho người dì sử dụng.
Túng vẫn hoàn túng, tối 15-3, đi làm về nhà trọ, B. lại nhặt được chùm chìa khóa xe máy của chị P. ở dưới chân cầu thang. B. mở khóa xe, thấy bên trong cốp có một bóp màu đen, giấy tờ và 2 USD cùng 200.000 đồng. B. liền mang xe đi gửi nơi khác.
Ba ngày sau, B. mang xe cầm cố ở một cửa hiệu cầm đồ trên đường Âu Cơ (phường 10, quận Tân Bình) được 7 triệu đồng. Đến ngày 7-4, B. bị cơ quan công an mời lên làm việc, kiểm tra trong bóp có giấy tờ, biên nhận cầm cố chiếc xe của chị P. B. cúi đầu nhận tội.
Video đang HOT
Tấm lòng của hai người dưng
Ra tòa, người bị hại đã lấy lại được tài sản, đồng thời cảm thông hoàn cảnh của B. nên không yêu cầu bồi thường gì. Phía dưới phòng xử không có một người thân nào của B. Chỉ đến khi phiên tòa gần kết thúc mới có một cô bé rụt rè giơ tay xin được nói.
HĐXX cho phép cô nói. Cô cho biết mình là bạn học cùng lớp, cùng nhóm học tập với B. Với cảm nhận của bạn bè, cô biết B. là người hiền lành, thật thà. Khi kết bạn, cô mới thấu hiểu hoàn cảnh của B. Cô có giúp B. đôi lúc khó khăn nhưng vì cũng là sinh viên nên khả năng có hạn. Bẵng đi ít ngày không gặp, qua nhà trọ tìm bạn, cô mới biết B. đang bị vướng vào vòng lao lý. Rưng rưng nước mắt, cô mong HĐXX chiếu cố cái tình, cái lý để giúp B. có cơ hội hoàn thành việc học.
Những lời nói chân thành, những giọt nước mắt của cô bé đã khiến phòng xử trầm lắng hẳn. Rồi không khí im lặng bị phá vỡ khi một người đàn ông giơ tay xin HĐXX cho được trình bày ý kiến. Ông tự giới thiệu là giám đốc trung tâm tư vấn việc làm, nơi B. được nhà trường giới thiệu đến thực tập. Thấy B. siêng năng, hiền lành nên hết thời gian thực tập, ông vẫn tạo điều kiện cho B. tiếp tục làm việc. Ông nói ông thương cái tư chất chịu thương chịu khó của B. nên từng tìm xuống tận nhà cha B. để khuyên họ hãy chăm lo cho con cái.
“Sự túng quẫn nhất thời đã khiến cháu nó trót dại. Xin HĐXX hãy xem tôi như người lớn, người thân của cháu, cho tôi được bảo lãnh cháu ở ngoài để cháu có cơ hội hoàn thành con đường học tập, lối thoát nghèo duy nhất của một đứa trẻ thiếu thốn tình yêu thương, sự chăm sóc của cha mẹ từ nhỏ như cháu” – ông tha thiết đề nghị.
Sự cảm thông của HĐXX
Phiên tòa lẽ ra có thể khép lại một cách đơn giản, nhanh chóng. Nhưng HĐXX đã quyết định tạm dừng để người giám đốc trung tâm tư vấn việc làm nộp một số giấy tờ nhằm xem xét thêm tình tiết giảm nhẹ cho B. Rời tòa, vị giám đốc trung tâm hối hả đi làm các giấy tờ, thủ tục để nộp cho HĐXX và hồi hộp chờ phán quyết của HĐXX dành cho B.
Cuối cùng là một kết thúc có hậu, khi HĐXX chỉ tuyên phạt B. chín tháng tù treo về tội trộm cắp tài sản. Đọc bản án xong, vị chủ tọa phiên tòa mỉm cười đôn hậu.
“Khi nghiên cứu hồ sơ, rồi theo diễn biến của phiên tòa, HĐXX đã băn khoăn nhiều về hoàn cảnh của cháu. Với hình phạt và mức án như trên, chúng tôi muốn cho cháu một cơ hội để tiếp tục việc học hành. Chúng tôi tin rằng mai này B. sẽ nên người khi xung quanh cháu vẫn có những người dưng tốt bụng như vậy” – vị thẩm phán chủ tọa tâm sự sau khi phiên tòa kết thúc.
HOÀNG YẾN
Theo PLO
Băng trộm chuyên móc cốp xe ở ngân hàng, tiệm vàng lãnh án
Sau khi nghị án kéo dài TAND tỉnh Tây Ninh vừa tuyên án đối với tám bị cáo chuyên canh người đến giao dịch ở ngân hàng và tiệm vàng để móc cốp xe lấy trộm tài sản.
Các bị cáo tại phiên tòa.
Theo đó bị cáo Nguyễn Thị Phước (sinh 1970) 19 năm tù, Nguyễn Thị Thơm (sinh 1970) 18 năm tù, Mai Thị Tho (sinh 1969) 16 năm tù, Nguyễn Văn Hòa (sinh 1989) 15 năm tù, Nguyễn Thị Phụng (sinh 1968) 12 năm tù, Trần Lệ Thu (sinh1965) tám năm tù, Nguyễn Văn Trung (sinh 1979) 10 năm tù (các bị cáo này cùng trú tại huyện Châu Thành) và Nguyễn Thị Thao (sinh 1990, trú tại thị xã Hồng Ngự (Đồng Tháp) tám năm tù.
Tòa đã tuyên phạt tám bị cáo tổng cộng 106 năm tù cùng về tội trộm cắp tài sản. Ngoài ra tòa còn buộc các bị cáo có trách nhiệm liên đới bồi thường cho các gia đình bị hại hơn 400 triệu.
HĐXX nhận định hành vi phạm tội của các bị cáo là nguy hiểm cho xã hội, đã trực tiếp xâm phạm đến tài sản hợp pháp của công dân được pháp luật bảo vệ, gây hoang mang lo sợ trong quần chúng nhân dân,...
Tính chất vụ án đặc biệt nghiêm trọng, các bị cáo đều nhận thức được việc trộm cắp tài sản của người khác là trái pháp luật nhưng vẫn cố ý thực hiện. Các bị cáo đã thực hiện hành vi phạm tội một cách táo bạo, xem thường pháp luật...
Như đã đưa tin, các bị cáo Phước, Thơm, Tho, Phụng, Thu và Hòa là những người có tiền án về tội trộm cắp tài sản. Sau khi mãn hạn tù, tháng 5-2015 các bị cáo này liên lạc với nhau bàn kế hoạch tiếp tục trộm cắp tài sản.
Các bị cáo thuê nhà sống chung trong một xóm trọ thuộc huyện Châu Thành đều là bà con anh em, mẹ con ruột với nhau. Sau khi phân công vai trò nhiệm vụ các bị cáo tìm đến các tiệm vàng và ngân hàng trên địa bàn tỉnh Tây Ninh chờ sẵn.
Khi phát hiện những người đến hai nơi này giao dịch (đặc biệt là phụ nữ) có tài sản cất giữ trong cốp xe máy, thì các bị cáo theo dõi. Chờ khi có cơ hội, các bị cáo phân công nhau cảnh giới và ngáng đường để che khuất tầm nhìn của người bị hại và những người xung quanh rồi dùng tay móc cốp xe lấy trộm tài sản.
Theo kết luận điều tra, từ tháng 5 đến tháng 10-2015, tám bị cáo đã tổ chức thực hiện năm vụ trộm trên địa bàn huyện Châu Thành, Hòa Thành và Gò Dầu (Tây Ninh). Tổng số tiền các bị cáo đã trộm được là hơn 860 triệu đồng.
Tại phiên xử sơ thẩm vào ngày 11-8, phần thẩm vấn tại phiên tòa các bị cáo đều khai báo thành khẩn. Nhưng khi chủ tọa hỏi đến số tiền trộm được thì các bị cáo khai đã xài hết, giờ chỉ biết... "ở tù trừ"...
Đại diện VKSND tỉnh Tây Ninh cho rằng các bị cáo phạm tội trộm cắp tài sản theo điểm a khoản 4 Điều 138, BLHS nên đề nghị tòa phạt bị cáo Phước từ 18 đến 20 năm tù, Thơm từ 17 đến 19 năm tù, Tho từ 16 đến 18 năm tù, Phụng từ 12 đến 14 năm tù, Thu từ 8 đến 10 năm tù, Thao 10-12 năm tù, Trung từ 8 đến 10 năm tù, Hòa từ 15 đến 17 năm tù.
THANH TÙNG
Theo PLO
VKSND Tối cao rút kinh nghiệm toàn ngành một vụ trộm cắp tài sản Mới đây, sau khi TAND một tỉnh xử phúc thẩm vụ BĐH phạm tội trộm cắp tài sản và chấp nhận kháng nghị của VKS tỉnh, VKSND Tối cao đã đưa vụ án này ra rút kinh nghiệm chung cho toàn ngành. ảnh minh họa Theo hồ sơ, chiều tối 13-11-2015, H. đi ngang nhà ông NĐC, thấy cửa khóa, trong nhà tắt...