Tết về trên xóm Cồn
Nó nôn nao đi xé từng tờ lịch của năm cũ, nó xé toạc rớt cả cùi lịch, rồi cười khúc khích “mấy đứa cưng thấy hông chiều nay mấy chị em mình có bánh phồng ăn rồi nè”…
Đó là mấy đứa nhỏ xóm Cồn của tôi. Đứa lớn bảy tuổ.i lớp một, đứa nhỏ từ năm đến ba tuổ.i tóc tai còn bù xù với cái đầu được uốn kiễu cao bồi để chuẩn bị đón Tết…
Giữa cái lạnh se se của những ngày giáp Tết, những cơn mưa bất chợt do thời tiết thất thường, và nỗi buồn len lỏi cứ đán.h thức đứa con gái đang độ tuổ.i trưởng thành như nó mang nỗi nhớ mang tên “Tết về trên xóm Cồn”. Cuộc sống, vật chất, gia đình được đổi cả thanh xuân, cả hồi ức của nó, ba mươi tuổ.i, học rồi làm, chạy theo quy luật đó, đến cả gia đình, mùi vị Tết nó cũng bỏ quên theo thời gian. Tết của những ngày trưởng thành đầy đủ bánh mứt, mọi thứ có đủ, chỉ thiếu niềm vui chưa trọn vẹn.
Ảnh: IT.
Những căn nhà nhỏ ở xóm Cồn, mang dáng dấp cổ xưa lấp ló sau hàng tre xanh mát rì rào, có tụi nhỏ vẫn háo hức mong chờ Tết về. Hai mươi tháng Chạp, trống trường còn vang, tụi bạn trong xóm đã trốn dần ở nhà, điểm danh ngày một ít tiếng “Dạ có”. Những buổi học niềm vui tiếng cười, ấm áp trong chiếc áo bông ngày đó. Đến lớp, hai ba đứa tụ lại ngồi gần nhau để ngửi hơi ấm, gió rít qua da thịt tím tái, những đứa bạn nghèo quá đến cái áo gió cũng không đủ tiề.n mua, thầy thương quá, cho chạy vòng sân trường, giờ ra chơi trai gái xúm nhau nhảy dây, mồ hôi nhễ nhại, mệt lả người nhưng đứa nào cũng cười vui thỏa thích.
Hai mươi ba tháng Chạp, ông Táo về trời, cái Tết mong chờ đầu tiên của tụi nhỏ, thể nào thì tối đó cũng được ăn bánh phồng của nội nướng trên bếp lửa hồng, vừa ăn vừa đưa ông bà Táo về thiên đình, dường như tụi trẻ chúng tôi thời đó đứa nào cũng thuộc làu vở diễn ông Táo dẫu rằng chẳng có chiếc tivi màn hình phẳng lì như thời đại công nghệ số.
Những đêm chợ ma làng chiếu Định Yên nhộn nhịp hẳn ra, hàng bông mọc hai bên bờ, bán được đôi chiếu thì đổi sang chợ bông, những chậu hoa thọ, hoa cúc, dường như trở thành nữ vương một cõi, không như bây giờ lưu ly, bách hợp, giá trị hơn, mắc tiề.n hơn. Hương thơm của thọ, cúc lan tỏa một vùng, đẹp óng ánh dưới ánh đèn dầu le lét như nàng thiếu nữ e ấp bên đôi chiếu chờ chàng đón chàng đưa. Còn tụi tui thì thôi rồi, cứ nắm áo bà mà đi theo bán chiếu, chờ được mua cây kẹo kéo như một phầ.n thưởn.g to nhất trên đời.
Đêm ba mươi, cả xóm nhộn nhịp, rộn ràng với từng bước đi, bếp lửa thì nghi ngút, đỏ rực cả miền quê. Năm nào cũng vậy, ông nội cũng chuẩn bị mấy dây pháo treo trước nhà, bà với mẹ thì tất bật từ chiều với nồi bánh mứt, ba thì gánh đôi nước cho đầy các lu, đó gọi là phong tục của Tết quê. Mấy chị em với lũ bạn trong xóm thì ngồi len lén đán.h cắp lúa bỏ vô bếp lửa, mỗi cái “bốc” là hạt cốm trắng tinh rơi ra, tranh nhau nhặt mà ăn. Rồi hát vang mấy bài “ nhạc rap”, những bản nhạc mà mấy đứ.a tr.ẻ chúng tôi nhặt được từ lời ca tiếng hát của ông bà, từ lời ru đến giọng hò quê hương, ráp lại thành điệp khúc mùa xuân mới. Hát để còn tỉnh táo đón giao thừa, chứ đứa nào cũng ngồi ngáp dài, cơn ngủ nó mon men làm nhíu cả mắt. Và chúng tôi đã ngủ, giấc ngủ ngon lành và bình yên đến lạ.
Ảnh: IT.
Thế là Tết đã về, mở mắt ra chào đón mai vàng rực rỡ, hình ảnh ông bà ngồi uống trà ăn bánh, thích nhất là ông cóc, ông móm mém cái miệng để nhai bánh in, bộ râu trắng còn vướng đầy vụn bánh. Cả năm cày cấy ngoài đồng, giờ là giây phút được nghỉ ngơi của người nông dân xóm Cồn. Người lớn ngồi bàn chờ lũ trẻ chúng tôi chúc sức khỏe, chúc phát tài, vạn sự mọi điều may mắn. Còn chúng tôi thì chờ lì xì, hai nghìn, năm nghìn, món quà vô giá đối với lũ trẻ thời đó, đủ cho chúng tôi kéo nhau đi chơi mấy ngày Tết, thậm chí còn tiết kiệm để mua bút thước đi học. Vui nhất là việc rủ nhau tụm năm tụm bảy, mặc áo đẹp dắt tay nhau đi chúc Tếtcụ ông cụ bà trong xóm, nhìn ông bà vui xoa đầu chúng tôi ngoan.
Đó Tết xóm Cồn vui biết bao, ấm áp và rất tuyệt vời trong mớ ký ức của những đứa bỗng dưng trưởng thành, mang bao nỗi cô đơn giữa cuộc sống hối hả. Bạn bè gặp gỡ nói chuyện dăm ba câu rồi lại đi, anh chị em đứa bận này bận kia nên ít họp mặt nhau, cha mẹ vẫn ngồi đấy, vẫn làm nhiều bánh kẹo, chỉ mong tụi nhỏ Tết này chúng nó lại về, mong cái Tết đoàn viên của những ngày nghèo khó.
NGUYỄN THỊ TRÚC LY
Theo thegioitiepthi.vn
Tết về nhà là bình yên nhất
Tết rồi đó, cuộn hết quà Tết, quần áo mới mua vào bao lô, rồi đùm đề ràng vào yên sau xe. Xuất phát về nhà, chắc trong lòng ai cũng háo hức như những đứa nhỏ?
Ngây thơ thôi, về rồi vùi vào ngực Mẹ nghe trái tim nhẹ nhõm khi con cái đoàn tụ sau bao ngày xa nhớ, gối đầu lên đùi Ba ngủ một giấc tròn ấm hơi rượu đế Ba lai rai với chú hai hàng xóm trưa nay... như vậy đã đủ bình yên rồi phải không?
Nghe bài hát Tết xa - Bảo Uyên
Sáng hôm qua, tôi gọi điện về nhà cho anh tư:
"Anh ơi, nay 23 Tết anh nhớ đưa ông Táo nha anh", giọng tôi hơi nhỏ, mỗi lần nói chuyện với anh qua điện thoại, tôi đều cố gằng giọng hét lớn. Anh bị viêm tai từ hồi lớp 10, Mẹ kể, vì anh lặn sông lớn mò tôm nên nên nước vô lỗ tai, không còn nghe rõ nữa, phải nghỉ học sớm.
Hồi còn bé, với tôi, anh là người đẹp trai và cưng chiều tôi nhất nhà. Anh thường chọn bức tường gạch phẳng phiu nhất để dán giấy khen của tôi với vẻ rất tự hào. Anh nấu ăn ngon lắm và hay nhường phần ngon nhất cho em gái, đi đá banh với bạn là đội tôi trên vai, phi đi như ngựa để Mẹ khỏi la. Anh đi làm xa hồi 19 tuổ.i, mỗi lần về nhà anh đều mua cho tôi bao nhiêu thứ tôi thích ăn: ấu, đậu phộng, bắp, bánh bao...
Anh lúc đó, là thợ hồ, tôi không hiểu nhưng biết là anh phải làm ngoài nắng nhiều, áo quần nhanh cũ và bám đầy xi-măng; anh trắng, cao gần 1m8, thích ăn ngọt, các món có nước cốt dừa... Tính anh thật thà nên thường bị ăn hiế.p, đến khi tôi hiểu chuyện, tôi ghét những người chơi xấu anh hoặc nhờ vả chuyện không đâu. Bây giờ, tôi 26 anh 36. Anh đã đen hơn, già đi nét xương xương của một người đàn ông trưởng thành, là cha của 2 đứ.a tr.ẻ, là trụ cột của một gia đình nhỏ. Nhưng anh, vẫn thế, vẫn dành cho tôi tình thương và sự cưng chiều của ngày xưa.
"Ừ, anh biết rồi. Chiều đi làm về, anh mua đồ về cúng. Nay mày về luôn chưa?"
"Em còn chút việc chưa về nhà được."
Tôi lấp lửng ơ a, rồi sực nhớ còn hỏi bé Bắp và Phúc Anh cao bao nhiêu để biết đi mua đồ cho hai đứa. Năm nào tôi cũng lảo rảo ngoài đường rất lâu để mua chút đồ mang về nhà, khoảng thời gian chọn chọn lựa lựa mứt kẹo, đồ Tết cho mấy đứa cháu làm tôi nhớ nhiều đến lúc nhỏ được mẹ dắt đi chợ sắm đồ mới. Thích ơi là thích! Tết nhỉ?
Cái hơi lạnh phả xòa vào mặt, luồn vào chiếc jean rách một mảng gối lớn, thứ lành lạnh đôi lúc thít vào người đến độ rùng mình. Nhưng, N-H-À có một đỗi ấm áp vương vương trên môi cười, có xuyến xao như bối rối tình đầu, có chỗ trú trong những ngày thườn thượt rong ruổi mưu sinh...
Tết rồi đó, cuộn hết quà Tết, quần áo mới mua vào bao lô, rồi đùm đề ràng vào yên sau xe. Xuất phát về nhà, chắc trong lòng ai cũng háo hức như những đứa nhỏ? Ngây thơ thôi, về rồi vùi vào ngực Mẹ nghe trái tim nhẹ nhõm khi con cái đoàn tụ sau bao ngày xa nhớ, gối đầu lên đùi Ba ngủ một giấc tròn ấm hơi rượu đế Ba lai rai với chú hai hàng xóm trưa nay... như vậy đã đủ bình yên rồi phải không?
Ừ, Tết đấy... tôi nghĩ về N-H-À mình. Không buồn nhiều, nhưng vắng, vẫn muốn trở về, ngôi nhà ấy chờ những nén hương tôi thắp, nấu một bữa ăn đơn sơ, đi chợ sắm Tết, trang trí một bình vạn thọ, cắt nhánh mai trước nhà, đặt lên bàn thờ mâm ngũ quả anh tư đi xin nhà hàng xóm, thế nào rồi anh cũng lụi hụi trèo dừa bẻ cho đủ mâm, hái cho tôi một quay dừa uống nguyên cái Tết. Tôi muốn giữ chút, muốn làm những thứ Mẹ từng làm, giữ hồn Tết N-H-À dù không còn trọn vẹn.
Tôi thấy nhà mấy người bạn rộn màu xuân, mứt dừa, mứt gừng, mứt mãng cầu, mứt chuối... Hồi ấy, mấy anh em tôi cũng quay quần, thức cả đêm dài ngào mứt... tôi trẻ con chẳng biết gì, ngủ quên rồi thức dậy vừa kịp ngấu nghiến món mứt dậy mùi thơm lừng cho "đã cơn thèm". Tết mà, như thế mới vui, cùng làm mứt, nấu gì đó cùng nhau mới thật là Tết đoàn viên chứ?
Và khi sương đêm bắt đầu ướm vào lòng phố, tôi vui phố lên đèn lung linh, trời lành lạnh, hoa rợp sắc rực rỡ đến lạ lùng!
Đường phố có vẻ bị chật rồi, người xe chen chúc ngay ngã tư. Đoạn đường tôi chạy xe ngang, bỗng nong đầy sắc màu, hình như màu của xuân mới đương bắt đầu chớm rộ. Phố cứ ỏm tỏi ồn ào và khản tiếng còi xe...
"Tích tắc đồng hồ đang trôi
Tết đến còn vài ngày thôi
Lũ bạn đã kéo nhau đi về rồi!
Phố xá những ngày năm cuối
Hối hả dòng người ngược xuôi..."
Tết rồi, về nhà sẽ ấm thật ấm. Năm nay cuộc điện thoại báo tin mình về muộn, anh chị lo: "Tết mà, công việc thì công việc, nhớ về sớm. Có làm cho mày mứt khóm, mua bắp cho mày ăn nguyên cái Tết nè...".
Ai cũng lý do cả, không ai không có những bao biện cho lý do của mình nhưng đừng để nuối tiếc gì, "chậm một giây đã trở thành quá vãng rồi".
Thôi đừng xạo, "giá như" hay "phải chi", mọi thứ sao mình không làm hết lòng khi mình có thể đi? Ầm ừ gì nữa, trong khi mình may mắn còn đó thời gian bên cạnh Ba Mẹ thì nhiều người, nhiều nhà đến mỗi việc trở về cũng trở nên xó.t x.a kia mà:
"Nhớ quá không khí trong nhà
Nhớ quá tiếng pháo giao thừa...
Nhớ quá câu chúc câu cười
Nhớ quá những lúc bên Cha
Nhớ những bát canh chua và bữa cơm Mẹ nấu
Bất giác chợt rơi nước mắt
Tết này con chẳng về được Mẹ ơi!"
"N-H-À" của "gã hay mơ" vẫn đầy những niềm thương của "N-H-À".
Chuông Mây-HBLinh
Theo blogradio.vn
Tôi chênh vênh khi Tết này về quê vắng bóng cha mẹ 2 năm mất cả bố lẫn mẹ khiến tôi đau lòng, giờ nhà ở quê không người ở, chỉ có bát hương và di ảnh bố mẹ. Ảnh minh họa Tôi sinh ra và lớn lên ở mảnh đất Nam Định, nơi những con người lao động cần cù với cây lúa quanh năm. Bố mẹ tôi sinh được 2 chị em, đến...