Tê tái chị dâu bị em chồng “đâm” sau lưng
Chị Thảo Hương (Thạch Thất, Hà Nội) sẽ nhớ mãi không quên “cú đâm” ấy. Chị không ngờ rằng người em mà chị coi thân thiết nhất trong ba chị em chồng lại đối xử với chị như vậy.
Thảo Hương và Quỳnh Phương trước khi trở thành chị em dâu, đã từng là đồng nghiệp. Ngày đó, thấy Quỳnh Phương là một cô gái hòa đồng, vui vẻ với mọi người nên Thảo Hương tìm cách giới thiệu cho em trai chồng. Và họ trở thành chị em một nhà nhờ mối lương duyên đó.
Bởi vì đã từng là đồng nghiệp nên hai chị em càng dễ dàng thân thiết nhau hơn khi trở thành người một nhà. Thế nhưng những xung đột khi sống chung trong một gia đình nhiều thế hệ càng khiến họ trở nên xa cách. Dẫu vậy, với Thảo Hương cô luôn tâm niệm đã là chị em, lại là đồng nghiệp, lại cùng phận đi làm dâu nên luôn tìm cách bảo vệ Quỳnh Phương. Trong mọi câu chuyện mọi người nói đến dẫu không hài lòng về Quỳnh Phương nhưng Thảo Hương luôn ra mặt bảo vệ em dâu của mình.
Trái lại, Quỳnh Phương luôn ghen với Thảo Hương kể cả trên cơ quan đến khi đã về một nhà. Có lần, thấy mẹ chồng đứng nấu ăn, Thảo Hương và Quỳnh Phương cùng đi làm về đến nơi, Thảo Hương nhanh nhẹn bảo mẹ lên nhà để cô nấu giúp dù chưa kịp thay quần áo. Thấy vậy Quỳnh Phương bèn nói “chị nấu thì nấu cả bữa nhé, đừng đến nửa bữa lại gọi em vì lát em đi có việc rồi!”. Nói xong, Quỳnh Phương bước lên nhà trong ánh mắt ngỡ ngàng của Thảo Hương. Dù hơi ngại với mẹ chồng, cảm giác “mất mặt” nhưng rồi Thảo Hương cũng bỏ qua cho Quỳnh Phương.
Video đang HOT
Ảnh minh họa.
Lần khác, cả gia đình đang ăn cơm cười nói vui vẻ. Mẹ chồng kể chuyện họ hàng bị tai nạn và muốn các con ngày mai nên vào thăm. Thảo Hương vì có lịch họp với sếp tổng từ trước nên xin phép khéo: “Mai con lại có chút việc họp với sếp tổng, hay là mai mọi người đi rồi con sẽ vào thăm sau được không ạ?”. Chưa kịp để cho mẹ chồng lên tiếng, Quỳnh Phương vội cắt lời: “Chị hủy họp đi. Bộ việc gia đình không quan trọng bằng việc cơ quan sao? Người thân của mình có làm sao em có phải nghỉ việc em cũng nghỉ”. Thảo Hương giận lắm nhưng cố gắng kiềm chế.
Chờ lúc chỉ có hai chị em, Thảo Hương tâm sự thì Quỳnh Phương chia sẻ: “Chị để bụng làm gì, tính em thẳng chị biết rồi mà. Mà em nói thế chứ nói nữa mẹ vẫn yêu quý chị đấy thôi. Thôi, đừng có để tâm em làm gì. Chị em mình cùng cảnh đi làm dâu, em hiểu chứ. Nếu chị không thích thì giờ em không nói gì nữa”. Mối quan hệ chị em dâu từ đó trở nên xa cách. Thảo Hương có buồn nhưng cũng thấy rằng kể từ đó gia đình trở nên bình yên hơn vì không bị ai nói ra nói vào nữa.
Thế rồi một ngày, Thảo Hương lờ mờ nhận ra mẹ chồng thân thiết với Quỳnh Phương và tỏ thái độ ghét ra mặt đối với mình. Thảo Hương lân la muốn nói chuyện với mẹ chồng nhưng bà luôn lánh mặt. Rồi chuyện cũng đến tai chồng cô. “Em nói xấu gì mẹ ở trên cơ quan mà cái Phương nó về mách lại thế. Người trong nhà sao không đóng cửa bảo nhau mà lại đi nói xấu mẹ chồng lên tận cơ quan là sao?”, chồng cô chất vấn. Giờ thì Thảo Hương đã hiểu. Cô không ngờ những chuyện nhỏ nhặt trong gia đình, giữa cô và mẹ chồng bị Quỳnh Phương thêm thắt.
Thảo Hương tìm cách nói chuyện với mẹ chồng về tất cả. Hóa ra chỉ một câu cô nói trước đồng nghiệp “Nay mẹ chồng cho ăn món dưa chua quá, ợ suốt nãy giờ” cũng bị Quỳnh Phương thêm thắt thành một câu nói xấu mẹ chồng. Thảo Hương đã hiểu mình cần phải làm gì nhưng cô không hết buồn. Thảo Hương chưa bao giờ muốn gia đình lại có thêm một “cái loa phường” như thế.
Theo Giadinh
Tôi làm mọi chuyện vẫn không được em dâu hợp tác
Nhìn chị em dâu nhà khác ngọt ngào, đi chơi chung và chia sẻ với nhau mọi thứ trên đời mà tôi thấy thèm.
ảnh minh họa
Cách đây 6 năm, tôi về làm dâu nhà chồng sau 5 năm quen nhau, chúng tôi là bạn học đại học. Sau đó năm rưỡi thì chú út cũng lấy vợ, em dâu nhỏ hơn tôi 8 tuổi. Chúng tôi ở chung nhà cùng ba mẹ chồng, nói là chung nhưng chúng tôi ở riêng trên tầng 2, còn ba mẹ ở tầng một. Em dâu cưới về được thời gian ngắn thì bầu bì, do sức khỏe yếu nên sẩy một lần và đứa sau sinh non, không đi làm lại, đến giờ con được hơn 3 tuổi, không muốn đi làm lại, tài chính trong nhà do ba mẹ chồng lo hết. Ông bà nuôi luôn vợ chồng chú út với đứa cháu trai 3 tuổi đó. Vợ chồng tôi có công việc ổn định hơn, dù lương không cao nhưng cũng đủ chi phí cho con cái, xăng xe hai vợ chồng. Lúc đầu, tôi vì thương em dâu nhỏ tuổi, lại yếu nên thỉnh thoảng có mua đồ tặng, tôi còn mua cho cả cháu nếu thấy cần. Thấy em ở nhà nhiều, tôi thỉnh thoảng cũng rủ đi ăn vặt và đi chơi nếu điều kiện cho phép. Người xung quanh tôi nói chị em dâu như bầu nước lã, tôi có cố gắng mấy cũng công toi thôi. Tôi lại không tin vào điều đó nên gắng hết sức để có thể giữ hòa thuận trong nhà.
Thế nhưng, những gì tôi làm để thắt chặt tình cảm chị em lại dường như không mấy tác động đến cô em dâu. Có lúc tôi phát hiện em lẻn vào phòng, lục lọi gì đó, hoặc tự ý lấy chìa khóa dự phòng của phòng riêng chúng tôi để sử dụng. Trước đó tôi phát hiện mất đồ nhưng nghĩ là chồng giữ, chồng nghĩ là vợ giữ, cả hai đều bận nên không hỏi nhau. Rồi buổi chiều, em dâu lại xách con lê la nhà hàng xóm, kể chuyện chị em dâu, cố tình làm màu trước mặt ba mẹ chồng rằng em là người chăm chỉ, còn tôi đi làm cả ngày nên chẳng phải đụng tay việc gì, thực tế là khi ba mẹ quay lưng đi thì em cũng lên phòng nằm chơi.
Đến chuyện ăn uống trong nhà tôi lại phát hiện em dâu hay thu giấu đồ ăn riêng một góc trong bếp, có khi lại cất giữ trong giỏ áo quần của con. Tôi nhắc riêng những việc đó thì em chối, hoặc giả lơ như không biết gì, mẹ chồng có hỏi thì em nói không biết hoặc không làm, ở nhà buổi tối chỉ hai chị em dâu, việc xảy ra trong nhà mà em không làm sẽ chỉ có mình tôi làm. Cả ngày, ai cho thứ gì em chẳng dám ăn hoặc uống, tối đợi mọi người lên phòng hết hoặc đi ra khỏi nhà thì có bao nhiêu thức ăn trong tủ lạnh em dọn ra nấu và ăn sạch. Tôi nói ra điều này có vẻ như đang coi miếng ăn to nhất, nhưng thực tế lại nghĩ giùm cho mẹ chồng, bà đi làm cực khổ cả ngày, mua thức ăn để trong tủ lạnh dùng dần, phải nấu nướng hợp lý, em chưa làm ra tiền phải biết sử dụng một cách phù hợp, nếu đói bụng thì nấu vừa đủ ăn.
Thực tế là thu nhập của vợ chồng em dâu cũng không đến nỗi tệ, tất cả chi phí của riêng gia đình em dâu lại được bao cấp 100% bởi ba mẹ chồng. Các móc áo quần chúng tôi cũng phải sắm riêng, với màu riêng để có thể sử dụng. Nếu dùng chung thì y như rằng tôi chỉ có thể móc áo quần ướt bằng những cái móc cũ gãy, phải tự uốn lại bằng tay. Những vấn đề này tôi đều có nói lại với em chồng, chồng, thấy không có gì cải thiện, tôi nói thẳng với ba mẹ chồng để họ có cái nhìn khách quan về việc ai đúng ai sai. Thế nhưng, những gì tôi nhận lại chỉ là những lời trách móc, hoặc nói rằng em ở nhà làm việc cả ngày, ba mẹ chồng cho phép được như vậy, còn tôi đi làm cả ngày, không quan tâm đến việc trong nhà nên không có quyền ở đây. Những lời này, nói ra trước mặt hai đứa con dâu, làm cho một đứa thêm nản chuyện làm dâu, một đứa thì nghênh mặt lên trời như thể ta đây đúng rồi.
Thêm chuyện con tôi và con của em dâu, đến giờ tôi chẳng còn mấy cảm tình với em nhưng vai vế làm chị, tôi thỉnh thoảng phải la con mình vì chẳng chịu với các em, dù lòng tôi rất xót khi phải la con như vậy. Tôi phải thể hiện sự khách quan, thánh thiện khi đối xử với em dâu trước mặt mọi người, trong khi bản thân chẳng muốn phải gồng mình lên như thế. Có nhiều lúc, em cư xử hỗn láo đến mức tôi chỉ muốn tát nhưng rồi cố dằn mình lại, không muốn ba mẹ chồng cho rằng có hai chị em dâu trong nhà mà cũng có chuyện, rồi lại làm vấn đề đàm tiếu cho thiên hạ. Hàng xóm tôi toàn người thích hóng chuyện nhà khác, tôi cũng ít tiếp xúc, không muốn chuyện nhà mình để nhà khác biết.
Tôi viết những dòng tâm sự này một mặt để nhẹ lòng, mặt khác tìm kiếm sự đồng cảm hay góp ý sao cho gia đình đừng lục đục bởi những chuyện không đâu này nữa. Nhiều khi tôi thấy chị em dâu nhà khác ngọt ngào với nhau, đi chơi chung và với nhau mọi thứ trên đời mà thấy thèm.
Theo VNE
Ngày Tết, chị em dâu tuyên bố 'không nhìn mặt nhau' vì bao lì xì Nhà chồng tôi có 2 em. Chồng tôi là anh cả, Thành là con út. Đúng là ngón tay còn có ngón dài, ngón ngắn, chồng tôi từ bé khác hẳn với Thành. Trong khi chồng tôi chăm chỉ học hành, chịu khó đỡ đần bố mẹ công việc thì Thành chỉ ham chơi, lười học. Khi lớn lên, chồng tôi đi học...