Tan nát vì rượu
Thỉnh thoảng xóm tôi lại náo loạn bởi tiếng la hét, chửi bới, đập phá từ nhà bà Bảy. Nhà tôi ở cạnh nhà bà, những lúc như thế, bao giờ vợ chồng tôi cũng chạy qua đầu tiên.
ảnh minh họa
Sau đó là ông tổ trưởng cùng mọi người hớt hải đến, chỉ sợ chậm trễ, thằng Tài con bà gây họa. Nó cầm dao rượt mẹ và vợ đòi tiền. Công an đưa nó lên phường mấy bận rồi cũng thả về, đâu lại vào đó.
Tôi là hàng xóm của bà Bảy từ khi thằng Tài chưa được mười tuổi. Ông Bảy mât sớm, một mình bà nuôi dạy nó. Lúc đó bà là trưởng phòng của một công ty. Bà bận rộn công việc nên có ít thời gian cho con. Bù lại, bà luôn chiều theo ý thích của nó, cho nó tiền xài mà ít để ý xem nó dùng tiền như thế nào. Có lẽ sai lầm của bà là quá nuông chiều con. Lớn lên, Tai theo đòi bạn bè tập tành hút thuốc, ăn nhậu, chẳng chịu học hành. Bà la rầy chẳng có tác dụng. Bà nhờ người xin việc cho nó làm, chỉ được dăm bữa nửa tháng là nó bỏ. Chỗ thì nó than cực, chỗ thì nó chê lương ít. Bà sắm xe máy cho nó đi làm, nó đem đi cầm lấy tiền ăn nhậu; bà chuộc về, rốt cuộc rồi nó mang bán luôn.
Video đang HOT
Cưới Lài về làm vợ, tưởng thăng Tai sẽ thay đổi, nhưng nó chỉ tử tế được vài tháng, mê nhậu hơn tất cả mọi thứ trên đời. Vợ nó khuyên bảo, rồi năn nỉ, giận hờn, khóc lóc đều vô hiệu. Tài càng nhậu càng lầy, nỗi khổ mà mẹ và vợ nó phải chịu đựng tăng theo những cuộc nhậu. Hàng tháng, lãnh lương hưu, bà Bảy phải gửi hàng xóm, nếu đem về không cách gì giữ nổi với nó. Không lấy được tiền của mẹ, Tài quay sang trấn lột vợ. Nữ trang cưới, vòng vàng mấy năm đi làm dành dụm bị nó lột sạch chỉ sau ngày cưới có vài tháng. Tài đem nướng hết vào những độ nhậu tưng bừng với lũ bạn. Hết tiền, nó lại về đòi tiền vợ, không có thì chửi, đánh không thương tiếc. Lúc đó nhìn nó chẳng khác gì con quỷ đội lốt người. Xe máy Lài sắm ba lần nó bán cả ba, cuối cùng cô phải đi xe đạp. Lài mang bầu, dành dụm được ít tiền, nó lại tìm cách lấy sạch. Thương con dâu, bà Bảy lên tiếng thì nó chửi cả bà, còn dọa đốt nhà. Bà nghe xanh mặt im thin thít. Có tiền trong tay, Tài đi mấy ngày đêm không thèm về.
Tài đi rồi, mẹ chồng con dâu ôm nhau khóc. Đêm đó bà đem số nữ trang lâu nay giấu kỹ đưa hết cho Lài, biểu cô mai đem bán hết gửi ngân hàng đến ngày sinh con có cái mà lo. Con bé Mi ra đời trong nước mắt của bà nội và mẹ nó. Từ nhỏ xíu nó đã phải làm quen với nỗi lo sợ, hãi hùng mà cha nó gây ra. Nhiều lần bà bảo Lài ly hôn cho đỡ khổ nhưng cô không đành. Lài lo cho bà, mà cô cũng không muốn gia đình này tan vỡ. Lài mồ côi cha mẹ từ nhỏ, thiếu thốn tình cảm nên thèm có một gia đình như người ta. Cô muốn bé Mi có cả cha, cả mẹ…
Cách đây vài tuần, Tài đòi một số tiền lớn để hùn hạp làm ăn. Không có tiền, nó điên tiết đập phá, đòi đốt nhà. Thấy nó xách can xăng, bà Bảy và Lài vội nhào tới chụp. Tài hung hăng hất bà Bảy té cái oạch. Lài la lên, giằng co kịch liệt với nó. Tài dùng hết sức đạp vợ té bật ngửa, đầu đập vô cánh cửa, máu tuôn xối xả. Lúc đó nó mới buông tay nhưng còn gằn giọng: “Cho mày chết luôn!” rồi bỏ đi. Lài phải cấp cứu, bị tét đầu may một đường dài, nằm viện mất hai tuần. Ở nhà Tài lùng sục lấy hết số tiền học cô chưa kịp đóng cho con. Lần này bà Bảy kiên quyết bắt con dâu phải ly hôn. Bà bảo, cứ thế này thì không còn là sống nữa. Đừng để bé Mi bị cướp mất tuổi thơ. Bà còn bảo, nó như vậy cũng một phần do bà nuông chiều. Bà già rồi, để bà “sống chết” với nó…
Lài ly hôn. Thoát khỏi “con sâu rượu” ấy, ai cũng mừng cho mẹ con Lài, nhưng lại xót xa đời cô dang dở khi còn quá trẻ. Cứ cuối tuần người ta lại thấy Lài chở bé Mi về thăm bà Bảy, Lài còn hy vọng Tài bỏ rượu. Nhưng cô không biết điều đó là xa vời, bởi chất độc của rượu đã ngấm sâu vào máu thịt nó mất rồi! Rượu đã tàn phá, hủy hoại cơ thể nó, nhân cách nó. Nhìn nó bây giờ đâu có ra con người, chỉ tội bà Bảy không biết phải chịu đựng cái “nghiệp chướng” này cho đến bao giờ?
Theo VNE
Tan nát nhà cửa vì vợ ghen vô cớ
Vợ một lần cầm chày, một lần cầm dao chém trước mặt tôi nhưng chắc vẫn còn chút lý trí nên cách mặt tôi gang tay.
ảnh minh họa
Lúc viết những dòng này tôi đang ở một nhà nghỉ với nỗi niềm của ông chồng bị vợ nhiếc móc không ra gì. Chuyện bắt đầu từ chồng một đồng nghiệp của vợ tôi ngoại tình, từ đó vợ lại quy chụp tôi cũng y như thế, ngày nào cũng lục lọi tin nhắn, điện thoại. Mới tối qua thôi, vợ không vào được chat vì gõ mật khẩu sai, nghi ngờ tôi đổi pass, thế là những lời tra khảo nhiếc móc không ngừng.
Thấy con sợ quá khóc thét, tôi nói vợ chồng cãi nhau cũng đừng làm trước mặt con, không nó ám ảnh. Thế là rầm, cái smartphone của tôi tan tành. Tôi cố nhịn đưa con đi chỗ khác, vợ không dừng lao vào tôi. Chịu hết nổi tôi cho hai cái tát vào mặt rồi bế con vào khóa cửa dỗ nó ngủ. Tội nghiệp con chưa tới 3 tuổi biết gì đâu, thấy mẹ la lồng lộn ở ngoài nó ôm cứng người ba, nói ba đừng ra không mẹ đánh, người cha nào nghe con nói vậy mà cầm được xúc động.
Vợ vẫn điên loạn ở ngoài, trong khi công việc tôi còn dự án phải giao cho khách hàng. Tôi nín nhịn, ra nói cho vợ biết đã gõ sai pass rồi lại còn hỗn xược như vậy, tốt nhất để tôi ra khỏi nhà ngủ, cốt là tôi cần yên tĩnh để làm việc vì không thể đôi co với vợ được. Tôi vơ bộ đồ cho vào balo, thế là vợ chửi rủa, lao vào vật lộn cấu xé. Tôi không dưới 3 lần nói nhỏ nhẹ với vợ đừng có hỗn xược như thế, vợ vẫn không chịu thua lao vào tôi.
Không thể chịu nổi, tôi hai lần vật vợ xuống đất, cốt là để vợ sợ mà im đi, thấy đầu vợ lỡ cụng đốp đốp vào giường một lần, vào nền nhà một lần tôi xót cả ruột. Vậy mà vợ nào có chịu thua, một lần cầm chày, một lần cầm dao chém trước mặt tôi nhưng chắc vẫn còn chút lý trí nên cách mặt tôi gang tay. Thấy ở nhà càng làm tình hình tồi tệ, có thể nóng giận xảy ra chuyện không hay, tôi nín nhịn xách xe đi nhà nghỉ ở.
Sáng vợ gọi điện lên cơ quan nói giấy tờ nhà đâu, đưa đây rồi đi đâu thì đi. Tôi nói đang làm việc đừng có như vậy, lúc sau vợ chở con đến tận cơ quan gọi, tôi sợ rùm beng ở nơi làm việc sẽ chẳng ích gì nên ra chở con và vợ ra quán ngồi để nói chuyện. Chưa kịp cho con ăn xong cốc sữa chua vợ kéo con về và không quên ném mũ bảo hiểm của tôi cái rầm vào ghế, nói đừng vác mặc vào nhà nữa, đã đổi ổ khóa rồi, lại còn nói không dung túng vì tôi đã ôm ấp mấy người đàn bà khác, mà nào tôi có như thế.
Lúc sau tôi lẳng lặng đi bộ đến cơ quan làm việc. Tôi không biết có nên về căn nhà đó nữa không khi vợ hỗn xược như vậy, mặc dù thương vợ thương con vô cùng. Xin mọi người chia sẻ giúp. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Trái tim khuyết Sau đám cưới một năm, chị sinh cho anh một cậu con trai bụ bẫm. Ngày đầy tháng con, nhà chị làm đến hơn chục mâm ăn mừng đứa cháu đích tôn, mai sau sẽ là trưởng họ. Nhưng, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Con lên hai, thấy con vẫn chưa bi bô tập nói, mẹ gọi không quay lại, trẻ con...