Tâm thư của một người chồng gửi vợ khiến nhiều phụ nữ rơi lệ, đàn ông phải nhìn lại mình
Không ít người chồng vô tâm không để ý đến cảm xúc của vợ, bao nhiêu bực dọc ngoài xã hội đều đem về hằn học với người phụ nữ “đầu gối tay ấp”. Bức tâm thư dưới đây của một người chồng gửi vợ chạm đến ẩn ức của nhiều phụ nữ, và khiến nhiều đức lang quân phải nhìn lại mình.
Vợ đòi ly hôn. Đó là những chuỗi ngày quá căng thẳng và nặng nề.
Một buổi tối thứ Sáu không giống mọi ngày. Khi các con đã ngủ, em sang phòng làm việc của anh và nói rằng em cần nói chuyện với anh, một cách nghiêm túc và thẳng thắn. Anh đã linh cảm có điều gì đó không ổn khi nhìn vào mắt em.
Cho anh một cơ hội để anh có thể làm tốt hơn, cũng là để cho cả 4 người chúng ta có một gia đình trọn vẹn. (Ảnh minh họa).
Em muốn biết kế hoạch công việc của anh trong những năm tới. Em hỏi anh liệu chúng ta có thể vượt qua khó khăn này hay không? Phương án dự phòng của anh trong trường hợp xấu nhất là gì? Em không thể cứ phải tỏ ra thờ ơ và giữ thái độ bình tĩnh mãi được. Em cần biết để có kế hoạch cho cuộc đời mình. Em mệt mỏi quá rồi khi ngày ngày phải nhìn anh trong bộ dạng đó. Chúng ta thậm chí không thể nói với nhau những lời nhẹ nhàng. Anh cố tình gạt đi mỗi khi em muốn nói chuyện. Em tôn trọng anh nhưng có lẽ đã quá đủ rồi. Em cần những lời chia sẻ thẳng thắn của anh về công việc, dự định, suy nghĩ của anh về em và kế hoạch cho tương lai của các con. Em muốn biết ít nhất là trong 5 năm tới.
Anh hỏi em tại sao? Em trả lời rằng để nếu có thể, em sẽ buông tay anh trước khi mối quan hệ của chúng ta trở nên căng thẳng hơn nữa. Hoặc sẽ có những điều chỉnh để con đường mà anh vạch ra, em và con có thể cùng bước đi. Tuy nhiên, nếu con đường đó quá trái chiều, em không thể làm gì hơn ngoài việc tự tạo cho mình một cơ hội.
Anh hỏi em, em đã sợ rồi sao? Em trả lời rằng: “Em rất sợ”. Em bảo, suốt 4 năm qua, anh chưa từng đặt mình vào vị trí của em để hiểu và cảm thông cho em. Em là phụ nữ, đã lấy chồng và sinh 2 con. Nếu không thể có cho mình một công việc tốt, với một mức thu nhập khá, em gần như không có khả năng tồn tại trong xã hội này nếu bị anh “đá” ra đường. Em sẽ mất tất cả: Thanh xuân, gia đình, con cái. Chẳng còn lại gì ngoài nỗi cô đơn và hoài nghi về cuộc sống đầy rối ren này. Em không giống anh, em cô đơn ngay cả trước khi chúng ta lập gia đình. Nỗi sợ hãi đó trong em là quá lớn.
Anh im lặng. Thực sự, anh đã không biết phải nói gì vào lúc đó. Đó là lần đầu tiên anh hiểu được cảm giác của em. Nỗi sợ của em, anh chưa từng nghĩ tới, chưa từng hiểu nên chẳng thể cảm thông. Anh chỉ nghĩ rằng, bản thân mình phải nỗ lực trong công việc để mang tới cho em và con một cuộc sống đủ đầy, giàu sang về vật chất. Em hoàn toàn xứng đáng được sống cuộc đời tốt đẹp hơn bởi anh biết, em đã quá khổ rồi! Anh không biết rằng, những suy nghĩ của mình quá đơn giản. Em là người đa sầu đa cảm và mang nặng quá nhiều nỗi lo toan. Anh đã quá ích kỷ.
Ngàn lần xin lỗi em!
Video đang HOT
Tất cả những gì em cần chỉ là một bờ vai, cùng em chia sẻ bớt những gánh nặng gia đình trong việc chăm sóc, nuôi dạy con cái. Em cần có thời gian dành cho công việc. Em cũng có ước mơ, hoài bão. Em cần phát triển sự nghiệp. Và không thể làm điều đó nếu không có sự ủng hộ, giúp đỡ của anh.
Anh đưa ra phương án thuê giúp việc, em gạt đi với lý do rằng, con chúng ta sinh ra, em và anh phải tự tay nuôi nấng chúng cho tới ít nhất là 3 tuổi. Em không muốn những ngày tháng đầu đời của con mờ nhạt bóng hình của cha mẹ. Em không thể bỏ mặc con nhưng cũng không đủ sức khỏe để ngày thì chăm sóc con, đêm thức trắng viết bài. Càng không thể ngày ngày nhìn anh với tâm trạng bực dọc. Anh hằn học với em mỗi khi nhìn thấy em ngồi trước màn hình laptop. Anh chỉ muốn em chuyên tâm cho việc gia đình, còn kiếm tiền cứ để anh lo.
Nhưng, có vẻ như anh đã sai rồi. Anh biết, em là người năng động và ưa thích dịch chuyển. Em từng nói rằng, mình là con ngựa hoang rất khó thuần hóa. Nhưng, suốt những năm qua, em lại tình nguyện tạm dừng công việc để dành thời gian chăm lo cho các con.
Anh không nghĩ, việc chăm con lại khiến cho em trở nên căng thẳng đến thế. Anh cứ nghĩ, người mệt mỏi, khổ sở nhất đáng nhẽ phải là anh mới đúng. Anh tự cho mình quyền được ra lệnh cho em, nổi khùng lên khi nghe tiếng con khóc, trách mắng em mỗi khi em quên cho con uống thuốc hay chỉ đơn giản là một nốt muỗi đốt trên má…
Anh xin lỗi. Anh đã không biết rằng em quá cô đơn. Để cho người phụ nữ của mình cảm thấy cô đơn là thất bại lớn nhất của thằng đàn ông. Anh đã thất bại khi không chỉ khiến em buồn mà còn chưa làm tròn trách nhiệm của một người cha. Thời gian anh dành cho con là quá ít.
Anh đã hỏi em muốn thế nào bằng một thái độ cảm thấy phiền phức. Nhưng câu trả lời của em khiến anh quá bất ngờ. Em nói rằng, chỉ cần khi bước về đến nhà, anh hãy tươi cười lên, đừng hằm hằm nét mặt như thể trên đời này chỉ có mình anh đang mệt mỏi vậy. Chỉ cần, khi em quá kiệt sức, anh thay em trông con để em lấy lại sức lực và tinh thần. Chỉ cần một chút thương xót thôi. Anh có thương em không?
Em đã khóc. Anh biết mình sai quá nhiều rồi. Chỉ vậy thôi mà suốt từng ấy năm qua, anh đã không làm được. Anh luôn để những áp lực của công việc biến mình thành một người chồng, người cha tồi.
Anh xin lỗi!
Anh vẫn luôn yêu em, rất yêu em, ngày càng yêu em nhiều hơn. Nhưng, anh đã sai trong cách làm và để bị cảm xúc tiêu cực điều khiển. Anh biết, cho dù sự nghiệp của anh có sụp đổ, em vẫn sẽ luôn ở cạnh anh. Suốt những năm qua đều vậy và hiện tại vẫn vậy. Chỉ là, anh cần phải thay đổi đúng không em?
Cho anh một cơ hội để anh có thể làm tốt hơn cũng là để cho cả 4 người chúng ta có một gia đình trọn vẹn. Trước ngày cưới, anh đã nói với em rằng “một lúc nào đó khi 1 trong 2 ta muốn kết thúc, hãy nhìn lại điểm bắt đầu”. Còn em cũng đã từng nói với anh rằng: “Em đã từng phải sống những ngày tháng ấu thơ cơ cực khi không có cha, lẽ nào, em nỡ để các con phải chịu chung nỗi đau ấy” đúng không?
Ký tên: Chồng của em!
Theo Afamily
Yêu vợ rất nhiều nhưng vẫn không ngăn nổi cơn 'say nắng' cô gái thua mình tận 12 tuổi
Tôi luôn muốn giữ gia đình trọn vẹn, muốn là một người chồng, người bố tốt. Nhưng đôi khi bất giác nhớ đến Hiền, lòng tôi lại xốn xang vô cùng.
ảnh minh họa
Tôi luôn biết ơn định mệnh vì đã cho tôi một người vợ rất tốt. Trong gần chục năm chung sống, cô ấy luôn hoàn thành trọn vẹn thiên chức của mình, dịu dàng, đảm đang và chăm sóc chồng con hết sức khéo léo. Nhưng người ta vẫn nói ăn mãi một món rồi cũng đến lúc ngấy, giống như vợ chồng ở bên nhau cứ thường thường dài lâu đến lúc cũng sẽ nhàm chán.
Tôi thề rằng trước đây, trong lòng mình chưa bao giờ có suy nghĩ rằng sẽ ngoại tình và phản bội vợ con. Tôi luôn muốn giữ gia đình trọn vẹn, muốn là một người chồng, người bố tốt. Nhưng rồi tôi đã không ngăn nổi cảm xúc khi gặp Hiền. Cô gái ấy trẻ hơn tôi tận mười hai tuổi nhưng lại giống như một làn gió mát thổi đến xâm chiếm bầu không khí xung quanh tôi vậy.
Ừ thì tôi rõ ràng biết mình đã cảm nắng người ta khi gương mặt ấy nở một nụ cười với tôi. Hiền nhanh nhẹn, thông minh và ở em toát lên một sự quyến rũ khó cưỡng của sức trẻ. Tôi cứ không thể thôi mong ngóng mỗi ngày đi làm để đến cơ quan được gặp em, được nói chuyện đôi ba câu với em, dù chỉ xoay quanh nội dung công việc.
Tôi không biết phải diễn tả cảm xúc của mình thế nào nữa, cứ lâng lâng như thể chưa yêu lần nào. Rồi tôi còn lén nhìn em, đôi khi còn thầm vào facebook để tìm kiếm những bức ảnh của em và ngắm nhìn mỗi buổi trưa rảnh rỗi.
Về nhà, tôi vẫn đối xử bình thường với vợ con. Nhưng đôi khi bất giác tôi lại cứ nhớ đến Hiền mà trong lòng thấy xốn xang vô cùng. Cuối tuần, tôi thấy thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp khi mãi chưa đến thứ 2, được đi làm để gặp em.
Tôi nén tất cả những tâm tư này lại trong lòng, chưa bao giờ dám để lộ ra cho bất kỳ ai biết, kể cả Hiền. Nhưng có vẻ như Hiền cũng cảm nhận được điều gì đó khác lạ nên em luôn cố tình tránh né ánh mắt của tôi. Nhiều lần cơ quan tổ chức đi ăn uống, liên hoan, tôi đều muốn ngồi gần hoặc đối diện với Hiền, nhưng rồi em cũng tinh ý tránh thật xa tôi.
Tôi thấy bản thân mình đầy mâu thuẫn, nửa muốn tiếp cận em nhưng nửa cũng thấy lo lắng sợ hãi sẽ đánh mất gia đình. Nhưng đôi khi tôi không làm chủ được chính mình, cứ muốn tặc lưỡi để kể mọi chuyện đến đâu thì đến. Vì tôi không thể nào dứt hình ảnh của Hiền ra khỏi tâm trí được.
Ảnh minh họa
Hôm nay, biết trước là ngày sinh nhật em, tôi bí mật mua một cái túi xách để tặng em nhưng rồi em lại từ chối không nhận.
Tôi buồn, mang túi xách ấy về nhà cho vợ. Vợ tôi đã rất sung sướng, tưởng tôi quan tâm đến cô ấy nên cứ xoắn xuýt nói lời cảm ơn. Trong tôi tự dưng nhen lên một cảm giác tội lỗi vô cùng, bỗng nhận ra rằng đây là món quà đắt tiền duy nhất mà tôi tặng vợ mình trong suốt gần chục năm chung sống.
Có lẽ tôi đã luôn là một người chồng vô tâm nên dù vợ không đòi hỏi tôi cũng không bao giờ tặng quà cho cô ấy. Và ngay cả khi tôi luôn thầm biết ơn vợ vì đã xây cho tôi một tổ ấm thật hạnh phúc thì tôi cũng chẳng bao giờ thể hiện ra ngoài, mà nay lại còn nảy sinh những vấn vương bên ngoài. Tôi thấy mình thật đáng trách biết bao.
Biết vậy nhưng rồi khi nghĩ đến hình ảnh của Hiền, tôi lại không thể nào rõ ràng được. Mọi thứ cứ nhập nhằng, luẩn quẩn trong đầu tôi. Đôi khi, tôi rất muốn được phiêu lưu tình ái một lần, muốn cứ mặc kệ mà say nắng như thế này cho đời thi vị một chút. Nhưng cũng sợ những cảm xúc này dẫn tôi đi đến đâu thì không biết được và phần nào cũng áy náy với vợ. Tôi không biết mình phải làm thế nào nữa đây?
Theo Tinmoi24
Yêu 3 năm chồng cởi trần không có hình xăm nhưng đêm tân hôn lại có hình con bướm to Thấy hình xăm đó trên người chồng có gì sai sai, Liên liền hỏi anh 1 câu đơn giản để kiểm tra thì sau câu trả lời hồn nhiên của anh, Liên đau đớn người đang làm tình với mình không phải Tùng! Anh... anh tránh xa tôi ra, anh không phải chồng tôi!! (ảnh minh họa) Sau 3 năm yêu nhau, không...