Tâm sự mẹ đơn thân: Tôi sẽ là một người mẹ hạnh phúc
Những ngày đầu làm mẹ đơn thân, tôi chìm đắm trong những suy nghĩ tiêu cực. Rồi mẹ con tôi sẽ sống ra sao đây? Rồi bản thân tôi có nuôi dạy được con nên người?
Tôi đã từng quen biết một vài người mẹ đơn thân. Tôi ngưỡng mộ họ nhưng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đi con đường giống như họ. Tôi nghĩ mình yếu đuối, luôn luôn cần một bờ vai để nương dựa, con tôi luôn cần có cha để dạy dỗ, bảo ban. Nhưng rồi, cuộc hôn nhân không hạnh phúc buộc lòng tôi phải nuôi con một mình.
Cuộc hôn nhân không hạnh phúc, buộc lòng tôi phải nuôi con một mình – Ảnh minh họa: Internet
Tôi cưới chồng khi anh ấy đã qua một đời vợ và có một đứa con riêng. Khi tôi quyết định lấy anh, mẹ tôi ngăn cản. Bà bảo rằng, phụ nữ khôn ngoan đừng bao giờ lấy một người đàn ông trước đó bị vợ bỏ. Ắt hẳn, trong cuộc sống hôn nhân anh ta phải sống tệ bạc như thế nào thì vợ mới đành đoạn dứt áo ra đi. Mẹ tôi không biết nghe ai nói rằng anh là người đàn ông sống quá gia trưởng, ích kỷ nên người vợ trước chịu không nổi. Tôi nghe mẹ nói nhưng trấn an mẹ rằng, đời người ai cũng có những khúc quanh như thế. Đàn ông một đời vợ chưa hẳn là xấu. Vả chăng, đứa con trai của anh ấy cũng quý mến tôi rất nhiều.
Nhưng bước vào hôn nhân, mới thấu hiểu vì sao người vợ trước lại bỏ anh ta. Anh là người gia trưởng, vô tâm, hẹp hòi. Anh bóp nghẹt cuộc sống của tôi. Nhà gần, nhưng mỗi lần tôi về thăm mẹ là anh lại cau có, khó chịu. Anh thuộc kiểu đàn ông “đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành”. Tiền anh đi làm anh cất hết, hàng ngày đưa tôi một khoản để đi chợ nấu ăn. Tôi mua gì phải ghi lại, tiền thừa phải trả lại chồng. Anh không muốn tôi về nhà mẹ đẻ cũng chỉ vì sợ tôi dấm dúi về bên ngoại. Tôi mệt mỏi, chán chường vô cùng.
Video đang HOT
Người đàn ông ấy bóp nghẹt cuộc sống của tôi – Ảnh minh họa: Internet
Cuộc sống hôn nhân mệt nhoài, lại thêm chuyện con chung con riêng khiến tôi khổ sở. Tôi vốn dĩ luôn muốn bù đắp sự thiếu hụt tình mẫu tử với con nhưng cái danh “mẹ ghẻ” luôn khiến người đời ác cảm. Con luôn hỗn hào, gào khóc ăn vạ nếu không được đáp ứng nhu cầu. Khi tôi dạy dỗ con, trách mắng thì con về mách với cha. Hàng xóm bóng gió “mấy đời bánh đúc có xương”, chồng lại bênh con vô lí khiến tôi ngột ngạt vô cùng.
Nhưng đỉnh điểm nhất là khi tôi mang thai và sinh con. Chồng chẳng những không lo lắng, quan tâm mà càng vô tâm, đối xử vô tình. Nuôi con tốn kém, vậy mà anh còn bảo tôi tiêu xài hoang phí, không biết tiết kiệm. Ngay cả những lúc con sốt, bệnh nặng, anh cũng chỉ bảo mua thuốc cho uống chứ đừng đi bệnh viện tốn tiền. Và đau lòng thay, chính tai tôi đã nghe anh nói qua điện thoại với bạn: “Tưởng rước nó về cho nó chăm bẵm con mình, ai ngờ lại mệt mỏi thêm”. Tôi chua xót bẽ bàng.
Tôi viết đơn ly hôn khi con chưa tròn tuổi. Đối lập với sự đau khổ của tôi là thái độ bàng quan của chồng. Tôi đã sống trong những chuỗi ngày tưởng chừng như gục ngã. Tôi chìm đắm trong những suy nghĩ tiêu cực. Rồi mẹ con tôi sẽ sống ra sao đây? Rồi bản thân tôi có nuôi dạy được con nên người?
Tôi đã không còn là người đàn bà yếu đuối, hay khóc lóc ngày nào – Ảnh minh họa: Internet
Đàn bà chỉ biết mình mạnh mẽ như thế nào khi rơi vào những hoàn cảnh khốn cùng. 2 năm qua đi, cuộc sống của tôi dần ổn định, con tôi cũng đã bi bô tập nói. Rời xa người chồng ấy, cuộc sống của tôi như được giải thoát. Tôi đã không còn là người phụ nữ yếu đuối, hay khóc ngày nào. Tôi chăm chỉ kiếm tiền nuôi con. Tôi sẽ trở thành người mẹ hạnh phúc, và con tôi cũng sẽ hạnh phúc dẫu thiếu đi người cha bên cạnh.
Nam Khuê
Theo phunusuckhoe.vn
"Con gái, chào mừng con trở về nhà"
Sáu năm trước, khi tiễn con lên xe hoa, nhìn con xinh đẹp rạng ngời, mẹ khóc. Sáu năm sau, nhìn con một tay dắt con nhỏ, một tay kéo va ly trở về nhà, bơ phờ, mệt mỏi, mẹ mỉm cười đón con.
Con gái, cuối cùng thì con cũng ly hôn rồi. Có gì khủng khiếp đâu, chỉ là ly hôn thôi mà. Chỉ là một người mình không còn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc khi sống chung thì rời bỏ. Mẹ chào đón con trở về nhà.
Tối qua, cả hai bố mẹ đều không ngủ chỉ để bàn về chuyện sau khi hai mẹ con con về, chúng ta sẽ sắp xếp mọi chuyện thế nào cho ổn thỏa, cho con thoải mái như khi con còn ở nhà.
Có lẽ con đã rất khó khăn khi quyết định ly hôn. Mẹ cũng không cần biết là con làm vậy sai hay đúng. Cũng như ngày con quyết định kết hôn, vì con nói đó là người con yêu, con chọn, bố mẹ cũng không lăn tăn phản đối điều gì. Đường đời, mỗi người đều tự mình phải bước đi, tự mình vấp váp khổ đau, còn mọi "biển cảnh báo" đặt bên đường không phải lúc nào cũng khiến người ta để tâm chú ý hay sợ hãi.
Mấy hôm trước, con có nói rằng con đã lựa chọn sai người, con hối tiếc vì thanh xuân của con đã lãng phí cho một người đàn ông không xứng đáng. Nhưng con ạ, có những quyết định chỉ đúng trong một thời điểm nào đó. Ở thời điểm đó, lựa chọn ấy là đúng, chỉ là nó không thể đúng mãi mà thôi. Vậy nên con đừng tự dằn vặt, đừng trách móc bản thân, cũng đừng nuối tiếc quá nhiều vì những điều không thể thay đổi được.
Có vài người họ hàng khi biết tin có có ý định ly hôn đã bảo mẹ nên tìm cách khuyên ngăn. Họ nói, là đàn bà lỡ dở một lần, sau này khó tìm bến đỗ mới. Họ nói rằng con trẻ tốt nhất nên có mẹ có cha đủ đầy. Họ còn nói rằng, vợ chồng nào chẳng có những bất đồng cãi vã.
Những điều đơn giản đó, lẽ nào bố mẹ không biết. Mẹ chỉ nghĩ, nếu đó là nơi hạnh phúc ấm êm, hẳn con đã không phải đắn đo để rồi buông bỏ. Nếu mái nhà ấy đủ bình yên và ấm áp, có lẽ con đã không bước chân rời đi. Nếu bờ vai kia đủ vững vàng cho con dựa vào, con đã không phải một mình tỏ ra mạnh mẽ.
Có người từng nói với mẹ rằng: Làm cha mẹ, điều đau đớn nhất không phải là không lo cho con một cuộc sống đủ đầy, không nuôi con được thành tài, giỏi giang. Điều đau đớn nhất chính là những khi con mình ra đời bị người ta ức hiếp, bị khổ sở thiệt thòi nhưng vẫn cam tâm chịu đựng chứ không dám trở về nhà. Nếu đến nhà mình mà con mình cũng không dám về thì mình là một người cha, người mẹ thất bại.
Những nỗi buồn của con, con không kể hết, mẹ cũng không thể tận tường. Con trở về nhà sau một cuộc hôn nhân, chẳng có gì ngoài một đứa con trai và một trái tim vụn vỡ. Đôi khi, chúng ta phải có đủ dũng khí kết thúc thì mới có cơ hội để bắt đầu. Dù bùn có dưới chân mình thì trên đầu mặt trời vẫn rọi, cứ vững vàng mà bước thôi con.
Theo Dân Trí
Tâm sự mẹ đơn thân: Dù người cha đó đáng bị khinh khi nhưng tôi vẫn nói tốt mỗi lần con hỏi Một người mẹ đơn thân như tôi, còn gì quý giá hơn chuyện con mình được bình yên, được hạnh phúc? Dẫu người cha của con có thật sự tệ thì tôi cũng mong tuổi thơ con hồn nhiên, yên bình. Không một người đàn ông nào tốt mà lại để con mình lớn lên thiếu thốn tình thương của cha, để vợ...