Tâm sự đẫm nước mắt của người mẹ từng bị trầm cảm sau sinh
Kể từ lúc sinh con đến giờ, mẹ chưa 1 lần dám rơi nước mắt trước người đã sinh ra mẹ. Có lẽ vì phải cố gồng mình vượt qua tất cả khiến cho mẹ bị stress và trầm cảm.
Mới đó mà con sắp 1 tuổ.i. Gần tới ngày con tròn 1 tuổ.i, mẹ chợt nhớ đến mọi chuyện đã qua. Đó là quãng thời gian vô vàn khó khăn và đầy nước mắt. Quãng thời gian mới sinh con, mẹ bị trầm cảm. Giờ nói ra những lời này mẹ thấy mình thật độc ác và tệ hại.
Mỗi lần con quấy khóc, mẹ chỉ muốn bóp chế.t con, Mẹ chỉ muốn đậ.p con vào tường, con khóc nhiều khiến mẹ mệt, có lần mẹ lấy chăn chùm kín đầu con, mặc con khóc. Không biết bao nhiêu lần khiến con sợ mọi cái chạm vào mặt con đến tận mấy tháng sau.
Nhiều lúc mẹ phải kìm chế bằng cách tự đấ.m vào hai đùi mình thùm thụp, rồi la hét để không đán.h co.n. Giờ nghĩ lại mẹ thấy rất sợ và có lỗi với con. Biết bao đêm con khóc, mẹ chỉ biết ôm con vào lòng khóc theo. Đó là những chuỗi ngày mẹ chỉ dám bật khóc trong bóng tối, chỉ dám khóc khi đêm về. Ban ngày mẹ cố tỏ ra là mình ổn.
Cứ mỗi lần con ốm, nằm viện phải lấy ven tiêm nát hết tay, chân là mẹ lại xót ruột. Lúc ấy mẹ nghĩ, khi bị người đàn ông đó phụ bạc, mẹ vẫn một mình để con đến với thế giới này là đúng hay sai? Nếu không sinh con ra, con đâu phải chịu khổ như vậy.
Con mới 25 ngày tuổ.i, đã bị viêm phổi nặng. Liên tiếp sau đó con luôn ốm. Con chỉ khoẻ nhiều lắm được 2 tuần, lại phải đi viện. Nhiều lúc mẹ thấy ân hận, vì suốt 9 tháng 10 ngày thai nghén, mẹ đã không biết cách chăm sóc tốt cho con từ đầu, để con sinh ra sức khoẻ đã đau yếu liên miên.
Bởi vì mẹ căng thẳng, áp lực và suy nghĩ. Cũng tại mẹ chán nản và uống rượu bia nhiều khiến con luôn thiếu hụt cân nặng. Tới lúc gần ngày sinh, bác sĩ còn lo con bị suy dinh dưỡng nặng. Giờ nghĩ lại, mẹ ân hận quá.
Mỗi lúc nhớ lại thời gian mẹ bị trầm cảm, mẹ ân hện vô cùng vì có nhiều hành động không phải với con (Ảnh minh hoạ)
Video đang HOT
Những lúc bản thân mẹ bất lực và không có lối thoát, những lúc mẹ mất phương hướng không biết phải đưa ra quyết định nào cho con và mẹ. Cứ mỗi lần con ốm lâu, chạy hết phòng khám này đến phòng khám khác, khiến mẹ mệt mỏi nhưng thương xót con thì nhiều hơn. Những lúc ấy mẹ chỉ muốn ôm con đi nhảy cầu cho kết thúc chuỗi ngày mệt mỏi, áp lực.
Không biết bao lần, mẹ muốn chế.t nhưng lại chẳng dám, vì suy cho cùng, chế.t rồi người đời càng hả hê khi đã bỏ rơi mẹ con mình. Ngày hôm nay, khi thấy con lớn lên từng ngày, mẹ càng thương con vô hạn và cũng thật hạnh phúc vì có con bên mẹ. Con là đứ.a b.é mẹ đã từng quyết định bỏ đi hơn 1 lần, nhưng cuối cùng lại không làm nổi. Có lẽ đó là duyên và cũng là sự sắp đặt của ông trời để mẹ có con.
Mẹ chỉ hy vọng con luôn khoẻ mạnh và bình an. Mẹ biết, dù cho con có thiệt thòi, nhưng mẹ sẽ cố gắng để con không thua kém các bạn đồng trang lứa. Dù cả cuộc đời con có nhiều khiếm khuyết, nhưng con sẽ là một người con ngoan của mẹ. Chính con là động lực duy nhất giúp mẹ mạnh mẽ để bước về phía trước…
Theo Báo Xã Hội
Tâm sự nghẹn lòng của con về căn bệnh trầm cảm của bố
Năm 2015, bố mắc bệnh trầm cảm. Hồi đầu, mẹ, anh trai, chị gái và tôi đều cho rằng bố chỉ là nhất thời nghĩ không thông, rồi mọi chuyện sẽ tốt lên.
Không ngờ, nửa năm trôi qua, bệnh trạng của bố không những không tiến triển tốt mà còn trở nên xấu hơn. Bố trở nên trầm mặc, không nói, khuôn mặt không biểu lộ tình cảm, dần dần, bố thích tách xa khỏi mọi người sống đơn độc, không muốn chuyện trò với bất cứ ai, thậm chí bố thích nhốt mình trong một căn không ánh đèn...Mẹ hỏi bố đang nghĩ gì thì bố chỉ trả lời duy nhất một câu "Tôi không nghĩ gì cả".
Những ngày buồn nối tiếp nhau
Buổi tối là khoảng thời gian khủng khiếp nhất đối với bố bởi những cơn mất ngủ hồi đầu giờ đã khiến buổi đêm trở nên dài vô tận. Bố trở mình suốt đêm mà không sao ngủ được. Mẹ hỏi bố đang nghĩ gì thì bố vẫn trả lời duy nhất một câu đó. Chúng tôi đều cho rằng chắc bố không nghĩ gì, có lẽ chỉ uống vài viên thuố.c ng.ủ là sẽ khá hơn.
Nỗi khổ đó chỉ bản thân họ biết và có lẽ mỗi bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm đều sống trong thể giới riêng của mình (Ảnh minh họa)
Dần dần mẹ phát hiện thấy bố luôn tỏ ra khó khăn khi đối mặt với một chuyện dù là rất nhỏ và luôn nghĩ nó theo chiều hướng xấu nhất, điều này vô hình chung gia tăng sự lo lắng trong bố. Bố là bác sĩ có tiếng trong thôn, kinh nghiệm bao năm làm bác sĩ khiến ông đức cao vọng trọng. Nhưng sự thay đổi về tâm lý này khiến bố mất tự tin vào khả năng nhạy cảm của mình, thậm chí bố luôn liên kết những hành vi của mình với những kết quả tồi tệ nhất.
Ví dụ, có phải đã tiêm nhầm thuố.c cho bệnh nhân, chẩn đoán sai bệnh cho ai đó, có phải bệnh của họ nặng hơn... hình thành sự đối chiếu giữa sự nghi ngờ trong tâm và sự cứng nhắc bề ngoài và chính sự lo lắng trong tâm đó mới chính là ngọn lửa đốt cháy họ. Nỗi khổ đó chỉ bản thân họ biết và có lẽ mỗi bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm đều sống trong thể giới riêng của mình.
Đến tháng 10 thì bệnh tình của bố đã phát triển đến mức trầm trọng. Là người luôn ở bên cạnh bố, mẹ là người hiểu rõ nhất bệnh tình của bố. Bố trầm lặng, thích được ở một mình, không giao lưu với bất kỳ ai, những cơn mất ngủ triền miên khiến thể trạng bố suy nhược nhanh chóng, da dẻ lão hóa, táo bón...bố dần trở nên vô cảm với tất cả mọi thứ. Tất cả những biểu hiện này trái ngược hoàn toàn với bố trước đây.
Hồi đó, tôi và anh trai đang sống trên Hà Nội. Khi biết mình không thể chống cự được nữa, bố muốn lên Hà Nội sống với chúng tôi một thời gian. Sau này bố bảo, thời gian đó bố cảm thấy mình như sắp điên đến nơi, ông rất nhớ chúng tôi, ông bảo, ở bên chúng tôi ông mới thực sự cảm thấy thoải mái và an toàn.
Khi bố mẹ lên Hà Nội chúng tôi phát hiện ra rằng bệnh tình của bố đã rất nghiêm trọng vì thời gian trì hoãn quá lâu. Chúng tôi không biết trầm cảm cũng là một loại bệnh, nếu bản thân tự điều tiết tốt thì không coi là "bệnh". Bác sĩ bảo, thần kinh của bố bị tổn thương, rất khó hồi phục lại như ban đầu. Ý chí của bố cũng không còn mạnh mẽ như trước nữa, ông rất yếu đuối và nhạy cảm. Mẹ buồn lắm, bà khóc rất nhiều. Nhìn thân hình gầy gò, khô đét của mẹ chúng tôi không sao kìm nổi nước mắt.
Tất cả chúng tôi đều thấy buồn khi biết rằng bố sẽ không thể hồi phục được như trước, bố sẽ không còn biết đến cảm giác của hạnh phúc nữa rồi. Ngày mẹ đưa bố lên Hà Nội, tôi đang là nghiên cứu sinh. Tôi đã thuê một căn phòng có hai buồng, mặc dù trông nó hơi tuyềnh toàng nhưng như vậy tôi sẽ được ở bên bố mẹ, hàng ngày có thể ăn những món ăn mẹ nấu, có thể trò chuyện về gia đình cùng bố.
Thời tiết mới đầu thu không lạnh lắm, nhiệt độ trong phòng vẫn khá ấm áp. Đợi đến mùa đông, khi những chiếc lá bị cơn gió mùa đông bắc thổi bay, cái lạnh mới kéo vào phòng. Mùa đông đến khiến căn bệnh viêm ruột thừa của mẹ lại tái phát, cứ ăn xong là lại nôn thốc nôn tháo, mấy lần phải đi bệnh viện, thời gian đó, bệnh tim của mẹ cũng dở chứng mấy lần. Đó là khoảng thời gian vô cùng khó khăn với chúng tôi.
Một tia sáng hé mở
Thời gian đó tôi thường xuyên lên mạng, xem tivi hoặc đọc các bài viết về căn bệnh trầm cảm. Thời gian rảnh, tôi đến các trung tâm tâm lý chuyên điều trị căn bệnh này để tìm hiểu. Thao tác chủ yếu của họ là dùng ngôn ngữ để "trao đổi thông tin". Đầu tiên là họ tìm hiểu về bệnh tình của bố và quá trình phát triển, sau đó đưa ra một số câu hỏi để tiến hành tư vấn tâm lý, cảm xúc cho bệnh nhân. Thuố.c thường đóng vai trò hỗ trợ, "tiềm năng" ý chí của bệnh nhân hay còn gọi là "đi tìm" ý chí bản thân hoặc sự hồi phục yếu tố điều khiện giá trị mới là yếu tố quan trọng của quá trình điều trị.
Tôi phải kiên cường sống vì bố mẹ và vì ước mơ chưa hoàn thành
Trong vòng hơn 1 tháng, với sự trợ giúp của thuố.c và sự quan tâm của mọi người, bệnh tình của bố có những tiến triển rõ rệt, sắc mặt trở nên tươi tắn, hồng hào hơn. Thấy việc học của tôi khá bận, trời lại lạnh, bệnh tình cũng có chuyển biến nên bố quyết định về quê. Trên đường tiễn bố mẹ ra bến xe, tôi giúi vào tay mẹ hơn 2 triệu tiề.n lương vừa lĩnh. Mẹ nhất định không nhận vì biết tôi sống cũng không dư giả gì. Tôi một mực bắt mẹ phải cầm. Đứa con bất hiếu này giờ chỉ làm được có vậy. Mẹ khóc khiến tim tôi nhói đau.
Tiễn bố mẹ lên xe, dõi theo thân hình đang ngày một già nua của hai người, nước mắt tôi lại trực tuôn rơi. Trên đường về, tôi nghĩ mình phải kiên cường tiếp tục sống, vì bố mẹ và vì ước mơ chưa hoàn thành. Bố, con cũng mong bố sẽ kiên cường, dần tìm lại ý chí đã mất, vì bản thân bố, vì mẹ và vì cả gia đình mình.
Theo GĐVN
8 năm gồng gánh nuôi một gã t.ệ bạ.c, tôi đã phải dọn nhà đi trong đêm khuya với nỗi hận ngút trời Tôi lặng người đi rồi cười trong nước mắt. Tôi hỏi anh: "Vì sao tôi biến thành thế này? Vì ai?". Anh chỉ im lặng không đáp một lời. Tôi và người yêu đã bên nhau được 8 năm nay. Từ khi còn đi học đại học đến khi cả hai đều đã có việc làm, câu mà tôi nghe từ anh nhiều...