Tâm sự của người đàn ông dứt bỏ người yêu chạy theo con gái sếp
Đêm ấy em đã trao cho tôi thứ quý giá nhất của đời người con gái. Nằm trong vòng tay âu yếm, hai đứa không thôi nghĩ về tương lai tươi sáng.
Góc quán chiều nay buồn hiu hắt, mưa giăng giăng như nỗi niềm câm lặng trong lòng tôi, ly cafe từng giọt đắng ngắt gợi tôi nhớ về em, về một thời quá vãng đã xa.
Ngày ấy em là cô sinh viên năm 2 xinh đẹp như bông hoa hàm tiếu e ấp trong sương mai. Mái tóc dài thướt tha cùng đôi mắt đen láy, em đã hút hồn biết bao gã si tình. Còn tôi khi ấy chỉ là chàng sinh viên nghèo từ miền quê cát trắng Quảng Bình vào Đà Lạt với khát vọng đổi đời.Tôi chỉ biết ôm đàn hát trong kí túc xá những chiều mưa và ước ao được sánh bước cùng em trên những con đường trải đầy sắc hoa mimoza.
Chẳng hiểu vì duyên trời sắp đặt hay thượng đế thương tình đã se duyên mà trong buổi văn nghệ của trường năm ấy tôi may mắn được song ca cùng em một bài hát. Đây trở thành tiền đề cho những buổi gặp gỡ tập tành văn nghệ và những dịp để tôi có cớ mời em đi chơi hoặc sang phòng em. Tôi âm thầm chinh phục em bằng những sự quan tâm bình dị từ cuộc sống sinh hoạt đến học tập của em. Và có lẽ chính sự chân thành, đằm thắm ấy mà em dần có tình cảm đối với tôi, một tình yêu ngây thơ, trong sáng, thánh thiện.
Ảnh: Hoài Anh
Theo thời gian, tình cảm của chúng tôi cũng lớn dần lên theo năm tháng, mỗi góc phố, con đường, hay giảng đường đều in dấu chân hai đứa. Chúng tôi trở thành điểm tựa cho nhau.
Những ngày cuối tháng hết tiền hai đứa chia nhau ổ bánh mì, rồi có lần tôi ốm liệt giường em bón từng thìa cháo cho tôi, chăm chút cho tôi từng miếng ăn giấc ngủ.
Mối tình đầu bình dị ấy cứ thế vượt qua chuỗi ngày thiếu thốn của cuộc sống xa nhà, qua nỗi buồn niềm vui của quãng đời sinh viên. Chúng tôi ấp ủ và chia sẻ ước mơ khát vọng về một tương lai hạnh phúc với công việc ổn định khi ra trường và tổ ấm bé nhỏ dệt thêu từ tình yêu thương tha thiết.
Tốt nghiệp đại học, cầm trong tay tấm bằng cử nhân mà niềm vui khôn xiết, em ngả đầu vào vai tôi nũng nịu: ‘Ra trường rồi có khi nào mỗi đứa một nơi không anh? Có khi nào anh rời xa em không nhỉ?’.
Video đang HOT
Tôi thì thầm vào tai em nói khẽ: ‘Anh sẽ không bao giờ để mất em đâu, suốt đời này anh sẽ mãi yêu mình em và sẽ đem đến cho em hạnh phúc.
Đêm ấy em đã trao cho tôi thứ quý giá nhất của đời người con gái. Nằm trong vòng tay âu yếm, hai đứa không thôi nghĩ về tương lai tươi sáng.
Ra trường chúng tôi ở lại thành phố, háo hức cầm hồ sơ đi xin việc nhưng nỗi thất vọng tràn trề vì đâu đâu người ta cũng yêu cầu kinh nghiệm, mà sinh viên mới ra trường như tụi tôi thì lấy đâu ra. Lăn lộn mấy tháng trời ròng rã, tiền ‘khởi nghiệp’ mà gia đình cho cũng dần cạn kiệt, thế là em đành gác lại ước mơ để tôi được tiếp tục ‘đeo đuổi khát vọng sự nghiệp’.
Đồng lương công nhân của em khi đó tuy ít ỏi nhưng thật sự là ‘phao cứu sinh’ giúp chúng tôi trang trải tiền nhà trọ, tiền ăn ở, sinh hoạt và giúp tôi có thể yên tâm tập trung tìm việc.
Trời không phụ lòng người nên một thời gian sau đó tôi cũng tìm được một công việc phù hợp với chuyên môn của mình. Oái oăm một nỗi nữ đồng nghiệp – con gái sếp và là vợ tôi bây giờ lại dành tình cảm cho tôi.
Tôi đau đầu vắt óc suy nghĩ khi phải đối diện với sự lựa chọn rất khó khăn, một bên là tình yêu tha thiết, một bên là sự nghiệp sáng lạn. Nếu lựa chọn tình yêu có nghĩa là tôi sẽ lại trở về với vạch xuất phát ban đầu, lại tiếp tục công cuộc mang hồ sơ vất vả chạy ngược chạy xuôi đi kiếm việc, còn nếu chọn sự nghiệp thì đồng nghĩa với việc tôi sẽ đánh mất tình yêu bốn năm đẹp đẽ của mình, đánh mất người con gái tôi yêu và yêu tôi tha thiết.
Tôi băn khoăn, do dự và cuối cùng xót xa quyết định đón nhận tình yêu mới. Trái tim tôi đau nhói, tôi không đủ can đảm đối diện với em nói lời chia tay. Tôi để lại lá thư như là lời cuối cho cuộc tình đẹp đẽ rồi xách va li ra đi.
Lấy con gái sếp tôi có tất cả ngoại trừ tình yêu. Tôi cố gắng là một người chồng tốt, sống có trách nhiệm với gia đình, nhưng quả thực đó chỉ là một vai diễn bởi tình yêu trong tôi đã dành hết cho người con gái năm xưa.
Hàng đêm nằm bên vợ, ân ái với vợ mà hình ảnh người xưa cứ len vào tâm trí khiến tim tôi đau thắt. Vợ tôi như cảm nhận được điều gì đó sâu thẳm trong lòng tôi, nàng rất buồn nhưng không gặng hỏi. Tôi biết là nàng rất đau khổ, tôi thương nàng nhưng không biết phải làm sao? Đã nhiều lần tôi thầm ước mình có thể xóa nhòa kỉ niệm, vùi hết quá khứ để sống trong hiện tại, toàn tâm toàn ý với vợ con nhưng điều đó dường như không thể. Quá khứ năm xưa cứ quyện chặt vào hiện tại để ám ảnh tôi, day dứt tôi về tội lỗi của mình.
Tôi cố công đi tìm người xưa nhiều năm nay mà vẫn chưa gặp, chỉ nghe nói là em đang sống và nuôi con một mình. Tôi không biết đó có phải là cốt nhục của mình không nữa.
Có lẽ tôi là một thằng đàn ông tồi, một thằng đàn ông xấu xa khi đã tham vàng bỏ ngãi, phản bội lời thề tình yêu để chạy theo xa hoa danh vọng. Rồi khi sống trong xa hoa, danh vọng với người vợ hết mực yêu thương chồng thì lại nhung nhớ người xưa. Tôi phải làm gì đây trước nỗi đau của hai người phụ nữ?
Hiệp Lê
Theo docbao.vn
Ngày 8 tháng 3, không hoa hồng chẳng phải hết yêu...
Ngày lễ tình nhân, ngày Quốc tế phụ nữ 8.3, chúng tôi so kè mức độ hạnh phúc hay ai đang 'có giá' nhất trong tình yêu bằng cách... đếm số hoa mỗi người được tặng.
Thời của những năm tháng tuổi trẻ, tôi vẫn có nhiều mộng mơ và yêu đương theo kiểu choáng ngợp với hình thức bên ngoài. Thời ấy chúng tôi là sinh viên và ở trọ ký túc xá. Phòng nhỏ hẹp nhưng luôn vui vẻ và quây quần tới 8 -10 bạn nữ với nhau. Ngày lễ tình nhân, ngày Quốc tế phụ nữ 8.3, chúng tôi so kè mức độ hạnh phúc hay ai đang "có giá" nhất trong tình yêu bằng cách... đếm số hoa mỗi người được tặng.
Năm thứ hai của quãng đời sinh viên, tôi yêu Cương, sinh viên khoa Xây dựng trường đại học Kiến trúc Hà Nội. Tính anh hiền lành mộc mạc, chẳng bao giờ có khái niệm tặng hoa hay quà bạn gái vào những dịp lễ tết. Bù lại, tình cảm anh đối với tôi rất chân thành. Anh luôn dành cho bạn gái sự quan tâm và chăm sóc hết sức có thể. Tuy nhiên con gái vốn dĩ chẳng bao giờ hài lòng với những gì bản thân đang có. Sự dằn dỗi ấy, tôi hay trút lên anh mỗi dịp lễ, khi bạn bè tíu tít với việc nhận hoa, quà tặng từ người yêu, còn tôi thì hẩm hiu chẳng có lấy một bông hồng trang trí trong góc phòng ký túc xá.
Tôi hoang mang khi có lần Thanh, bạn gái ở chung phòng ký túc hồi đó nhấm nhẳng: Mày xem lại tình yêu anh ấy dành cho mày đi, yêu đương kiểu gì mà ngày lễ tết chẳng có lấy bông hồng gọi là "ghi dấu ấn". Con gái người ta cũng có giá chứ, bố mẹ sinh ra nuôi nấng cho ăn học đến bằng này. Ít ra dịp lễ tết cũng có bó hoa để con người ta còn có cái so kè, nở mày nở mặt với bạn bè xung quanh, đằng này cứ lờ đi. Yêu sâu đậm mức nào không biết, nhưng cách thức đơn giản nhất thể hiện tình yêu thì không có.
Tôi đem nỗi hoang mang ấm ức ấy trút lên anh. Đợi tôi khóc lóc kể lể xong, anh gõ lên trán tôi, nói tôi trẻ con và có phần hiếu thắng. Rằng tại sao tôi phải nhìn quanh để tự làm bản thân hoang mang. Tình cảm anh dành cho tôi 364 ngày còn lại không đủ nói lên điều gì hay sao. Nếu tôi cứ chạy theo trào lưu bằng được, anh sẽ mua hoa tặng tôi. Tuy nhiên theo cách rập khuôn gò bó như vậy, không phải tính cách con người anh.
Chúng tôi chia tay nhau bởi sự hiếu thắng tuổi trẻ và "cái tôi" mỗi người quá lớn. Ảnh: Internet
Tôi nói bản thân không cần những bông hoa theo kiểu gượng ép như vậy. Cá nhân có nhan sắc và nền tảng học thức, rồi sẽ tìm được hằng tá đàn ông tình nguyện chạy theo để tặng hoa mà chẳng cần nhân dịp gì. Chúng tôi chia tay nhau khi cái tôi to tướng của mỗi người nổi lên, át cả phần lý trí lẫn suy nghĩ thấu đáo cần có.
Thời gian sau đó, tôi nhớ anh vô cùng nhưng sự sĩ diện vẫn lấn át tất cả. Bản thân nghĩ anh là đàn ông, không xuống nước và đi tìm tôi thì thôi, sao bản thân phải hạ mình. Cứ thế chúng tôi im lặng và làm mất nhau thật sự trong cuộc đời này.
Tôi tự nhủ không thể để bản thân chìm đắm lâu trong nỗi buồn. Và trong một lần tham gia sinh hoạt ngoại khóa, tôi quen Thông, anh chàng lớp trưởng lớp bên. Thông đẹp trai, quảng giao tốt, nói năng ngọt ngào dễ đi vào lòng người. Khi đó trái tim tôi vẫn còn ít nhiều tổn thương với mối tình trước đó, và nhanh chóng được sự săn đón chiều chuộng của Thông xoa dịu. Chính thức nhận lời yêu Thông, tôi ngây ngất trong sự yêu chiều và tâm lý của anh. Dịp cuối tuần, ngày lễ tết, Thông không bao giờ đặt tôi vào mặc cảm "thua kém" với bạn bè, khi hào phóng mua tặng tôi những bóa hoa to nhất, rực rỡ nhất.
Mối tình của chúng tôi kéo dài chừng nửa năm thì lại đến ngày 8 tháng 3. Hôm đó trùng ngày thứ bảy, anh đến đón tôi sớm và đưa tôi đi ăn uống, không quên quà tặng kèm theo là bó hoa hồng rực rỡ và con gấu bông đi kèm. Tuy nhiên anh nói cảm thấy hơi mệt và muốn về nghỉ ngơi. Tin lời anh, tôi về phòng sớm. Nhìn thấy bó hoa và con gấu, tôi nhanh chóng được đưa "lên chín tầng mây" bởi những lời tán dương, ghen tỵ của bạn bè.
Một lát sau đó, tôi sang dãy ký túc xá nữ bên cạnh chơi. Khi vào phòng một người bạn nữ học cùng lớp, tôi giật mình khi đụng mặt Thông ở đó. Cũng là bó hoa rực rỡ và con gấu bông anh vừa tặng tôi, giờ anh làm một cuộc "sao y bản chính" tặng nàng hoa khôi của phòng đó. Theo lời bạn tôi kể lại, Thông tán tỉnh cô nàng kiêu kỳ đó đã lâu nhưng chưa "đổ".
Mặc cho Thông chạy theo rối rít thanh minh, cảm giác đắng chua cay bám tôi không ngừng. Tôi cay đắng nói lời chia tay Thông sau đó không lâu, khi con gấu bông anh tặng vẫn thèm người ôm và đóa hoa rực rỡ đi cùng vẫn chưa kịp tàn.
Chỉ vì hiếu thắng, chạy theo trào lưu mà tôi lỡ đánh mất tình yêu thật sự trong đời. Yêu Thông sau đó, anh chẳng bao giờ để tôi "thiệt thòi" khi luôn lấp đầy khoảng trống trong tôi bằng những lời ngọt ngào và những bó hoa. Nhưng những đóa hồng, tự thân nó vốn thật đẹp và đầy ắp ý nghĩa. Chỉ vì rơi vào tay một kẻ khả ố như anh, đã bị biến thành công cụ để làm mềm lòng những cô nàng yếu đuối. Những cô gái ấy hay đánh đồng tình yêu thật sự của đối phương phải nhất định được thể hiện bằng hoa và quà kèm theo trong những ngày này.
Ngọc Nhung
Theo phunuonline.com.vn
Tâm sự của người đàn ông 10 năm nuôi con sau khi vợ bỏ đi với bồ Năm con gái lên 8 tuổi, vợ cũ bỏ tôi đi theo người đàn ông khác. Cô ấy cũng mang theo khá nhiều tiền mà vợ chồng tôi tích cóp bấy lâu nay. Năm đó, tôi 27 tuổi. Tôi làm việc tại một công ty xuất nhập khẩu với mức lương tạm ổn. Tôi không hút thuốc, biết nấu ăn, ngoại hình ổn....