Tâm sự của một quý ông và nỗi nhục mang tên “tiền của vợ”
Sau sự vụ cãi nhau vì tiền của vợ chồng tôi một năm trở lại đây, bản thân là thằng đàn ông tôi đã rút kinh nghiệm xương máu cho mình. Sau này, nếu công việc tốt trở lại, tôi có kiếm nhiều tiền thì cũng sẽ chỉ đem về nộp cho vợ một phần thôi. Đàn ông cũng phải giữ lấy một ít mà phòng thân.
Bỗng dưng tôi cũng thấy ngán ngẩm cái kiếp làm đàn ông ở Việt Nam mình quá thể. Đàn ông gì mà lúc nào cũng phải tự nhận hay tự gồng mình lên làm trụ cột và là người kiếm tiền chính trong gia đình. Đã có nhiều lúc, tôi mệt mỏi và cảm giác như không làm được. Tôi thèm được ở nhà thay vợ trông con rửa chén cho vợ trụ cột gia đình hộ.
Điều tôi chỉ không ngờ được, vợ tôi hiền thế cũng có ngày trở nên ghê gớm, ích kỷ và không biết điều. Tôi cũng thực sự cảm thấy nhục vì bị vợ khinh khi sa cơ lỡ vận.
Nhiều lúc tôi thấy, vợ tôi thật là một người đàn bà thiếu chia sẻ và thiếu tâm lý với chồng quá đi mất. Mà tôi đâu phải là người vô dụng, không chịu bôn ba kiếm tiền đâu chứ. Chỉ là do tôi đang ở thời kỳ quá độ thôi.
Mấy năm trước đây, lúc bất động sản sốt sình sịch, mỗi tháng tôi kiếm được rất nhiều tiền. Có tháng thậm chí tôi còn kiếm được vài trăm triệu rất ngon. Tiền kiếm được, tất nhiên tôi không đưa cho vợ (chỉ đảm bảo 10 triệu tiền ăn tiêu cho vợ cố định hàng tháng). Tất cả số tiền lời lãi kiếm được, tôi đầu tư vào làm ăn.
Cũng phải thú thật một điều, vì kiếm nhiều tiền nên tôi cũng thoải mái sắm sửa quần giày dép hàng hiệu. Lúc thì tôi mua cái áo hiệu này, giày hiệu nọ. Vợ tôi cứ kêu la tôi vung tay quá trán.
Nhưng cô ấy đâu có hiểu muốn làm ăn lớn, tôi cũng phải đầu tư diện mạo bên ngoài sao cho đàng hoàng và xịn chứ. Cũng như tối đến, nhiều lúc dù không muốn tôi cũng phải đi đánh bài, nhậu lai rai, thậm chí gái gú để tiếp đối tác cho công việc suôn sẻ.
Thì ra vợ tôi cũng chỉ là một nàng dâu so đo tính toán với nhà chồng. Thế mà khi hàng tháng nhận 10 triệu của chồng trước đây, vợ tôi buồn rầu than thở vì không mang đủ tiền về nhà. Giờ thì biếu bố mẹ chồng, vợ tôi cũng tiếc và sợ bị tay trắng.
Đỉnh điểm nữa là khi tôi đã có tiền nên cũng muốn vợ mình đẹp hơn lên. Thấy cô ấy không tự giác làm đẹp để xứng với chồng, tôi đòi hỏi vợ phải giảm cân, phải làm đẹp các kiểu. Nhưng vợ tôi nhất định không chịu.
Video đang HOT
Cô ấy quay ra mắng tôi là người chồng không biết điều, sĩ diện hão. Bởi vì tôi mang tiếng kiếm nhiều nhưng chưa lo cho vợ con được gì. Rồi cô ấy nói nhà vẫn đang phải đi thuê nhà chung cư ở trọ này nọ. Cô ấy bảo tôi, nếu có tiền thì mua nhà cho vợ con ở đi rồi tính đến cái hão huyền xa xa xỉ kia.
Nói về chuyện này, tôi thấy đàn bà đúng là tóc dài mà não ngắn quá các bạn nhỉ? Sao vợ tôi không được như các bà vợ khác mà hiểu rằng phải đầu tư cho tương lai để gia đình giàu có hơn. Chứ cái nhà thì ở hết mấy mà phải lo nhà cửa? Lúc ấy mà lo, tôi có thể lo cho vợ biệt thự, xe hơi, không thèm mua cái chung cư nhỏ xíu mà chúng tôi đang thuê ấy chứ.
Thế mà 1 năm trở lại đây, bất động sản đóng băng liên tiếp mấy năm liền nên công ty tôi cũng gặp nhiều khó khăn. Tôi đi làm lương lậu phập phù, có tháng còn không lấy được lương. Nhiều lúc, phải ngửa tay xin vợ tiền tiêu pha, tôi toàn bị vợ nhiếc móc nói xỏ: “Sao anh không bán áo hàng hiệu, giày hàng hiệu đi mà lấy tiền?”.
Tôi có tự ái to tiếng thì vợ tôi cũng nước mắt chan chứa bực tức đay nghiến lại tôi đại loại rằng: Lúc tôi làm ra tiền thì chẳng coi vợ ra cái gì. Rằng mỗi tháng tôi chỉ quẳng cho vợ chục triệu tiêu pha. Còn mọi việc tiền nhà, tiền sinh hoạt, tiền con học, toàn vợ tôi phải lo toan hết. Rồi vợ tôi còn trơ mặt nói: “Giờ thì anh thản nhiên dùng tiền của tôi”.
Nỗi nhục mang “tiền của vợ” trong tôi càng uất ức hơn khi mới đây bố mẹ tôi có ý xây lại cái nhà ăn. Dù ông bà không đòi hỏi các con phải đỡ đần nhưng tôi cũng hỏi vợ là có thể biếu ông bà 30 triệu được không. Khi tôi chưa nói hết câu, vợ tôi đã phát rồ lên bảo không được.
Rồi cô ấy nói cả nhà giờ chỉ còn 30 triệu. Tiền lương của cô ấy còn chưa đủ chi tiêu trong gia đình 1 tháng. Nên nếu biếu cô ấy chỉ biếu ông bà nội 10 triệu. Còn 20 triệu cô ấy phải để lại để phòng khi con ốm đau hay có việc đột xuất.
Nghe vợ nói vậy tôi quá chán ngán nổi khùng luôn. Vợ tôi cũng không kém cạnh còn gầm lên bảo: “Anh cứ muốn vợ phải hết lòng cho gia đình chồng thì khi con ốm đau, ai là đứa lo đây?”.
Thì ra vợ tôi cũng chỉ là một nàng dâu so đo tính toán với nhà chồng. Thế mà trước đây, khi hàng tháng nhận 10 triệu của chồng tiêu pha thì cô ấy chẳng nói gì. Thậm chí, nhiều lúc cô ấy sưng xỉa và buồn rầu than thở vì chồng không mang đủ tiền về nhà. Giờ thì bố mẹ chồng có việc, biếu bố mẹ chồng, vợ tôi cũng tiếc và sợ tay trắng.
Đời là bi kịch mà. Là thằng đàn ông như tôi mà phải ngửa tay xin tiền vợ là nỗi nhục nhã lớn. Mai này qua cơn bĩ cực, tôi mà kiếm được thì ngoài việc chi tiêu chung còn phải để dành một khoản tích lũy để phòng thân nữa. Để lúc sa cơ, tôi không phải ngửa tay xin “tiền của vợ”. Hoặc có bị vợ đuổi ra khỏi nhà, tôi vẫn sẽ khỏe re. Chỉ cần vẫn có tiền, lúc ấy tôi có thể thuê khách sạn, thuê thêm cả “người giúp việc theo giờ” mà khỏi cần đến cô vợ lắm điều.
Thế mà sáng nay, vợ tôi phải vào sài Gòn côn tác 3 tuần. Thấy vợ không có ý định đưa tiền cho chồng ở nhà tiêu pha, tôi buộc phải dặn với theo một câu khi vợ đang sửa soạn: “Cô đi thì đi nhưng để lại mấy triệu cho tôi dùng nhé!”.
Lúc này ngồi đây tôi đang tự hỏi, có người đàn ông nào cũng chung nỗi nhục tiêu “tiền của vợ” như tôi không thì cho tôi xin ý kiến với. Chẳng lẽ lúc sa cơ lỡ vận, không kiếm ra tiền, là thằng đàn ông, tôi cũng có tội sao?
Theo VNE
Gặp lại
Anh là mối tình thứ mấy tôi không nhớ, nhưng chắc chắn là mối tình sâu đậm nhất trong số những mối tình đã đi qua đời tôi.
Tôi và anh gặp lại nhau trong một chiều thu Hà Nội se lạnh, không mưa. Anh cùng tôi lãng đãng khu phố cổ khi mặt trời nghiêng bóng, ăn kem Tràng Tiền giữa trời thu lộng gió để tìm lại cảm giác yêu thương cách đây mùa thu 10 năm trước.
Hồ Gươm không vắng lặng mà ồn ã, cái ồn ã ta thường bắt gặp mỗi chiều thu cuối tuần. Cả anh và tôi đều không nói gì, cái lặng lẽ bao trùm con tim trước trời chiều lãng đãng.
Tôi cố đi tìm một điều gì đó khác với mùa thu của 10 năm về trước nhưng vô nghĩa. Trong tôi lúc ấy, cái ranh giới giữa thực và mơ quá đỗi mỏng manh. Và dù có nói gì đi chăng nữa tôi cũng tin sẽ không bao giờ phù hợp giữa bối cảnh thế này.
Ngồi dưới những tán Lộc vừng lá vàng đổ bất tận, từng cặp đôi níu lấy tay nhau trước cái lạnh lùng se sẽ, bỗng nhiên tôi thấy rùng mình, rùng mình vì cảm giác đơn côi hiện tại.
Còn anh, biết đâu đấy, sự im lặng kia đầy ẩn ý cho sự kết thúc vĩnh viễn tình cảm một thời từng keo sơn?
Ngày ấy tôi là cô sinh viên báo chí mê văn. Tôi hay lang thang dưới trời mưa và nhặt nhạnh đủ thứ lá cành có thể viết. Tôi yêu từng tán Lộc vừng xanh mướt lấm chấm hoa đỏ, yêu từng tán lá vàng bay. Tôi yêu cái chất lãng tử hào hoa của những chàng trai Hà Nội, yêu tà áo trắng tung bay sau những buổi tan trường. Bởi yêu nhiều cho nên tôi yêu cả anh mà mãi sau mới nhận ra điều đó.
Anh khi ấy là giảng viên báo chí và không dạy trường tôi. Tôi đã tỏ tình với anh bằng những vần thơ, những câu chuyện buồn ướt át. Và rồi cũng để mặc anh với chính những đau đớn do tôi mang lại.
Trải qua 10 năm xa cách mà cứ ngỡ như vừa bước ra từ một giấc mơ dài...
Sau 2 mùa thu gắn bó, tôi và anh đã chia tay khi Lộc vừng vừa rụng lá. Anh không níu kéo mà dặn dò nhiều hơn: "Đừng bao giờ tặng những vẫn thơ đó cho ai nữa em".
Sau anh, tôi đã yêu thêm nhiều điều thú vị nữa và tất nhiên có cả những người đàn ông xa lạ. Nhưng tôi chưa bao giờ tặng thơ cho họ. Đơn giản, sau khi chia tay anh tôi không còn đủ sức làm thêm bất cứ một vần thơ nào.
10 năm, quãng thời gian đủ dài để tôi đeo vào và tháo ra chiếc nhẫn ở ngón áp út. Cuộc hôn nhân tan vỡ vì những đam mê lầm đường lạc lối của cả hai. Tôi chưa bao giờ trách cứ điều gì đến và đi trong cuộc đời mình. Nhưng hôm nay đây, tôi đã tự trách mình, trách những vụng về ngây thơ khi ngày ấy nói lời chia tay anh...
- Anh nhờ em một việc được không?
- Giúp anh viết lại những vần thơ em đã tặng...
- Để làm gì vậy anh?
- Anh muốn trả lại nó cho em, để em có thể tặng cho bất kì ai em muốn.
Và tôi đã viết lại hàng trăm bài thơ như thế nhưng chỉ để tặng chính mình. Anh đã không còn cần đến những vần thơ đó nữa.
Gặp lại, đôi khi chỉ để nhớ về một thời ta đã yêu.
Theo VNE
Tia nắng, tấm gương và chiếc nhẫn méo Buổi sáng sau một đêm mưa lớn, cảm giác thật trong trẻo và tươi mới bao trùm lên không gian. Chim chóc đua nhau kéo về líu lo dưới những tán lá xanh mướt đang đưa mình trước gió. Từ trên cao, một tia nắng xanh bất ngờ sà xuống, đậu lên khung cửa sổ nhà ai đó. Tia nắng nhún nhảy theo...