Tâm sự của một nữ sinh ‘cuồng yêu’…vì thất tình
Những khi không kiềm chế được cảm xúc, tôi lại gần như phát điên. Tôi tìm anh bằng mọi giá, nếu không được nhìn thấy anh, dù chỉ là nhìn từ xa, tôi sẽ lại lang thang, thẫn thờ đến những nơi tôi và anh từng đến…
Từng được bầu chọn là hotgirl của khối cộng với các mác con gái Hà Nội, tôi được khá nhiều anh theo đuổi. Có chàng ga-lăng cắm chốt ở cổng nhà tôi mấy tháng trời, chỉ chờ tới lúc tôi ra ngoài để đưa đón, có chàng lãng mạn mỗi ngày gửi tặng tôi một bông hồng khi tôi vừa đến lớp, có chàng nghệ sỹ tự tay gấp tặng tôi cả ngàn con hạc giấy để lấy lòng. Nhiều bạn bè ghen tị vì tôi được nhiều người quan tâm.
Vậy nhưng, trái tim tôi vẫn chưa từng loạn nhịp. Trong khi đám bạn thân, đứa nào cũng có người yêu, tôi cũng thèm có được cảm giác ấm áp khi tay trong tay với một ai đó vào mùa đông lạnh giá. Tôi tự hỏi liệu mình có kỹ tính quá không, nhưng quả thực, những người đến với tôi, tôi chỉ xem những trò quan tâm của họ như một hình thức giải trí, không hơn, không kém.
Là một người được sinh ra trong một gia đình gia giáo, gốc Hà Nội, quả thực tôi cũng có chút tự hào. Chính sự giáo dục rất chỉn chu từ gia đình khiến tôi không cho phép mình được yêu đương lăng nhăng như những đứa con gái dễ dãi khác. Tôi rất tự tin về cả hình thức và kiến thức của mình. Có lẽ, vì thế mà bạn bè cho rằng tôi hơi kiêu kỳ. Cũng chẳng sao, bạn bè muốn nói sao cũng được, tôi có cuộc sống của mình, và tôi hài lòng với những gì mình đang có. Còn chuyện tình cảm, cần phải có chữ “duyên”.
Tôi vẫn cứ vô tư sống với bạn bè, sống với những ước mơ, hoài bão của bản thân. Rất nhiều dự định tôi muốn thực hiện sau khi ra trường, do vậy cần phải cấp tập chuẩn bị ngay khi còn ngồi trên ghế giảng đường. Dù phải giành thời gian tham gia thêm nhiều công việc xã hội để có kinh nghiệm trước khi ra trường, nhưng học lực của tôi luôn đứng trong hàng “top ten” của lớp.
Tôi say mê tham gia các hoạt động thiện nguyện trong trường và ngoài xã hội. Đây cũng là một cách giúp tôi có thêm nhiều mối quan hệ – điều cần thiết cho công việc PR của tôi sau này.Chính nhờ những hoạt động này, tôi đã gặp anh – người làm trái tim vốn bình yên của tôi bỗng trở lên rộn ràng rồi nát tan trong phút chốc.
Anh học trên tôi một khóa, là lớp trưởng đầy năng nổ và nhiệt huyết. Trong mắt tôi, anh là một kẻ lãng tử và “bụi bặm”, anh sở hữu nụ cười đẹp bí ẩn, đôi mắt đa tình quyến rũ. Lần đầu tiên gặp anh, tôi đã như bị thôi miên. Cả ngày hôm đó và những ngày sau, tôi không ngừng nghĩ về anh, tôi nhanh chóng thu thập được một mớ bòng bong thông tin về con người này.
Có bạn nói anh ấy giỏi, năng động, có chí tiến thủ, bạn thì bảo anh ấy đào hoa, yêu nhiều, bỏ cũng nhiều, người khác lại nói anh ta hơi phũ với đàn bà. Còn với tôi, anh ấy có sức hút kỳ lạ, dường như tất cả những nhận xét thiếu tích cực về anh tôi đều bỏ ngoài tai. Có lẽ, chưa bao giờ tôi dành sự quan tâm đặc biệt cho một người khác giới, không phải người thân của mình như cho anh. Anh là người đầu tiên tôi thấy ấn tượng.
Không biết mỗi lần gặp tôi, anh có đủ nhạy cảm để nhận ra rằng, trong tôi, con tim đang đập rộn ràng, con mắt tôi lúc nào cũng chỉ muốn đổ dồn về phía anh, chỉ chờ ai đó không để ý, nó sẽ liếc ngang, liếc dọc để nhìn chộm anh.
Video đang HOT
Câu lạc bộ tình nguyện triển khai một phong trào mới, thật may mắn, tôi và anh được xếp cùng một đội. Khỏi phải nói tôi mừng thầm trong bụng thế nào, đó là một thứ cảm xúc mà tôi không thể định nghĩa được. Tôi ao ước có nhiều hoạt động tập thể để có cơ hội cộng tác cùng anh.
Có lẽ, tôi ngụy trang một cách tài tình trong cái vẻ đoan trang, kiêu kỳ vốn có nên anh không thể nhận ra rằng, tôi đang thầm thích anh. Trời không phụ lòng mong mỏi của tôi, mọi hoạt động tôi tham gia, đều thấy có tên anh bên cạnh. Tôi đủ thông minh để hiểu rằng, có lẽ, đây không đơn giản là sự sắp đặt một cách ngẫu nhiên.
“Hình như anh đang thích em”, một lời thì thầm của anh vào tai tôi khi chúng tôi đang tập một vở kịch tuyên truyền an toàn giao thông. Tôi vờ vĩnh quay lại nhắc khéo anh: “Câu này không hề có trong kịch bản”. Anh nhìn tôi tủm tỉm cười, chắc anh cũng nhận ra, tôi đang đỏ mặt. Mặc kệ, tôi vẫn là đứa kiêu kỳ, không thể vì một hai lời ong bướm mà tỏ ra xiêu lòng ngay được. Những ngày sau đó, tôi thấy anh khác hẳn, anh quan tâm, chăm sóc cho tôi một cách “đặc biệt”.
Cả đội tình nguyện đã rình rang đồn đại anh thích tôi. Họ cho rằng chúng tôi là một cặp trai tài, gái sắc, rất đẹp đôi. Họ còn nghĩ ra một loại nickname để chọc ghẹo mỗi khi nhìn thấy tôi và anh đi cùng nhau. Nào là “đôi vẹt xanh” (vì chúng tôi hay mặc áo xanh tình nguyện), “Romeo & Juliette”, “cặp đôi hoàn hảo”,… Như một cách tự nhiên, chúng tôi ngày càng thân thiết và xích lại gần nhau.
Ngày anh nói lời yêu tôi là ngày tôi hạnh phúc nhất trên đời. Mọi thứ quanh tôi dường như đều đứng lại, tôi ngất ngây trong một thứ men tình anh trao. Chưa bao giờ cảm xúc về thứ tình cảm nam nữ lại khiến tôi đê mê đến vậy. Những vòng tay xiết chặt, những nụ hôn nồng nàn, da diết đủ để cho tôi nhận ra, anh là tất cả những gì tôi muốn có. Tôi đã yêu anh, yêu bằng cả con tim nóng bỏng và tha thiết. Mối tình “sét đánh” ấy khiến tôi luôn lơ lửng như đi trên chín tầng mây.
Nhưng, như người ta nói, cái gì đến nhanh thì đi cũng rất vội. Sau 1 tháng nói lời yêu tôi, anh đột ngột nói lời chia tay với lý do … phải tập trung học kỳ cuối. Lý do lãng xẹt đó đã khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm. Tôi đủ sự thông minh để hiểu rằng, đó không phải là lý do thực sự. Vì sao anh đến với tôi như một cơn lốc, cuốn phăng tôi đi cả ngàn dặm rồi phút chốc dừng lại nói tôi quay trở lại vị trí ban đầu?
Vì sao một kẻ với vẻ ngoài lịch lãm như anh lại đối xử như vậy với tôi cơ chứ? Một tháng qua, có lẽ với ai đó, nó quá ngắn để tình yêu trở lên sâu sắc, nhưng với một đứa con gái lần đầu tiên biết thế nào là tình yêu như tôi thì nó đủ dài để có những kỷ niệm khó quên. Tôi đã thật ngốc nghếch khi vội vàng trao trọn sự trinh nguyên cho anh, ngỡ rằng, anh là tất cả.
Xót thân, chỉ biết giận mình, tôi đã bị anh mang ra để làm trò đùa. Sau khi cất công tìm hiểu, tôi mới biết rõ rằng, anh không hề yêu tôi, anh tán tỉnh tôi chỉ vì một lời thách đố từ bạn bè. Thật chua xót! Thật đau đớn! Mọi thứ trong tôi như vỡ tan. Tôi tìm đến rượu để giải khuây, để quên mọi thứ.
Từ một “hot girl” kiêu kỳ, tôi đã hạ mình để xin anh quay lại
Nhưng trò đời, càng cố quên, lại càng không thể quên được. Những thứ tôi đã có với anh, nó đến như một giấc mơ, rồi giấc mơ ấy nhanh chóng vỡ vụn, những mảnh vỡ ấy cứa vào tim gan tôi, khiến tôi hoảng loạn, khiến tôi không còn biết tin vào ai nữa. Những cảm xúc khi bên anh, phút giây tôi trao anh thứ quý giá nhất của thời con gái ám ảnh tôi khôn nguôi, thỉnh thoảng nó lại ùa về như cơn lốc. Muốn xóa đi, nhưng không xóa được. Hơn lúc nào hết, tôi thấy thèm muốn được ở bên anh, dù biết rằng, anh bội bạc với tôi.
Mỗi ngày, tôi càng lún sâu hơn vào cuộc tình bi lụy, bạc bẽo này. Từ một “hot girl” kiêu kỳ, tôi đã hạ mình để xin anh quay lại. Ngày nào cũng vậy, tôi lần sờ, nhìn ngắm tất cả những thứ liên quan tới anh: Từ tấm ảnh chụp chung, chuỗi vòng cổ anh tặng tôi, chiếc áo anh bỏ quên trong túi tôi, bức tượng do hai chúng tôi tự tô, cho tới chiếc bút anh hay dùng để viết lách.
Chỉ cần nhìn thấy chúng, cảm xúc về tình yêu với anh lại dâng trào trong tôi. Chẳng rõ tự khia nào, tôi hay khóc và dễ bị kích động hơn khi nghĩ về anh. Những khi không kiềm chế được cảm xúc, tôi lại gần như phát điên. Tôi tìm anh bằng mọi giá, nếu không được nhìn thấy anh, dù chỉ là nhìn từ xa, tôi sẽ lại lang thang, thẫn thờ đến những nơi tôi và anh từng đến, từng có nhiều kỷ niệm. Có lẽ, tôi yêu kẻ bạc tình ấy đến điên dại thật rồi.
Sau cú sốc về việc anh thẳng thừng tuyên bố đã yêu người khác, tôi thực sự hoảng loạn và suy sụp. Đã có lúc tôi nghĩ tới cái chết. Nhưng giờ đây tôi thấy những hành động của mình thật điên rồ. Thật may mắn, tôi đã kịp thời tìm đến trung tâm tư vấn tâm lý, ở đó, tôi đã biết mình mắc “bệnh cuồng yêu”.
Theo Tuổi Trẻ Thủ Đô
Tuổi trẻ chông chênh với thất nghiệp, thất tình và thất vọng...
Tuổi trẻ, em để mặc cho sóng gió và chông chênh của cuộc đời mạnh mẽ đạp đổ hoài bão, niềm tin. Em mang trong mình sợ hãi và một đôi cánh bị tổn thương. Em từ bỏ, em miễn cưỡng chấp nhận nó...
Em à! Tôi biết em đang trải qua những ngày tháng chông chênh nhất của tuổi trẻ, khi mang trên mình ba chữ "Thất": Thất nghiệp, thất tình và thất vọng.
Tuổi trẻ, em không được quyết định mọi thứ, từ lựa chọn công việc yêu thích cho đến cách sống của mình. Em không dám ích kỉ cho bản thân. Vì em yếu đuối, em sợ người ta phàn nàn, sợ sự chờ đợi kì vọng của bố mẹ và em sợ bản thân mình vấp ngã.
Tuổi trẻ, em có những đam mê và cuồng nhiệt cháy bỏng, những hoài bảo to lớn được giấu kĩ sau cái ngông chẳng ai có thể biết trước được. Nhưng rồi em lại loay hoay trong vỏ kén của chính mình. Luẩn quẩn không tìm thấy lối ra. Em chông chênh, lạc lối, mất phương hướng. Em không biết nên bắt đầu từ đâu? Không biết nên làm gì? Không biết mình thuộc về đâu? Rốt cuộc mình sống vì cái gì? Và thế là em " thất nghiệp" dài ngày.
Tuổi trẻ của em, là những khát vọng, là những nuối tiếc mãi về sau. Em cũng lạ lắm cô gái ạ! Một cô nhóc chưa yêu bao giờ mà cứ tự nhận mình thất tình là sao? Mấy tuổi rồi mà vẫn như đứa trẻ con chìm đắm trong mơ mộng vậy? Lúc nào cũng cắm cúi vào mấy cuốn truyện ngôn tình sướt mướt cùng với suy nghĩ về một ai đó. Tôi bất giác bật cười khi nhớ về hình ảnh một cô nóc tự tin vỗ ngực nói với tôi:" Chắc chắn ở một nơi nào đó trên thế giới này có một ai đó đang nghĩ về em. Cho dù không biết em là ai? Trông em như thế nào? Em sống ở đâu? Nhưng chắc chắn họ vẫn ngày đêm nghĩ về em, nhớ nhung em như em vậy". Em cứ thế, cứ mải đắm chìm trong câu truyện ngôn tình của mình. Để rồi ngẩn ngơ cười hạnh phúc khi nhớ về họ. Để rồi buồn tủi, tổn thương khi chờ đợi mãi mà họ vẫn chưa xuất hiện. Và em bảo rằng đó là "thất tình".
Tuổi trẻ, em để mặc cho sóng gió và chông chênh của cuộc đời mạnh mẽ đạp đổ hoài bão, niềm tin. Em mang trong mình sợ hãi và một đôi cánh bị tổn thương. Em từ bỏ, em miễn cưỡng chấp nhận nó vì cho rằng vốn dĩ đó là số mệnh của cuộc đời. Em thấy bế tắc vì mọi thứ, không dám đối diện với thực tại, không dám đối diện với gia đình và không dám đối diện với chính bản thân. Và rồi em thu mình lại,cuộn tròn trong vỏ kén ngập đầy "thất vọng".
Nhưng em à! Tuổi trẻ của em còn có những mảnh khuyết của thời gian. Hãy chắp vá chúng lại. Hãy cho mình thời gian để suy ngẫm. Hãy quay lại hỏi niềm đam mê ban đầu của mình là gì? Bản thân thật sự muốn gì? Rồi tiếp tục đứng lên đi tiếp nhé! Chắc chắn trên con đường đó sẽ lại có nhiều thứ đường, sẽ làm em bối rối, đau đầu, thậm chí là tổn thương và mất mát. Nhưng tin tôi đi, chuyện gì rồi cũng sẽ qua. Mọi chuyện rồi cũng sẽ đâu vào đấy dù bằng cách này hay cách khác mà thôi. Em đã thất vọng nhiều rồi, thêm một chữ nữa cũng không hề hấn gì đúng không.
Và cô gái à! Tuổi trẻ, em còn có gia đình, có những cậu bạn cô thân và còn có cả tôi. Sẽ luôn bên cạnh, sẽ tiếp thêm sức mạnh, sẽ không bao giờ bỏ rơi và sẽ cùng em bước qua đoạn đường tuổi trẻ đầy chông chênh này. Vì vậy hãy can đảm lên, mạnh mẽ lên cô gái của tôi.
Tôi tin em nhất định sẽ làm được! Thương em-cô gái mạnh mẽ của tôi/...
Theo VNE
13 câu nói không được phép sử dụng để an ủi người đang thất tình Khi thất tình, trái tim như bị bóp nát, chẳng còn cảm nhận được gì nữa. Nhưng nhiều người cứ nghĩ, nỗi đau này có là gì, vài ngày rồi hết, nên dễ dàng buông ra những lời tiếp tục làm tổn thương.... Lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau. Những người thất tình vốn đã...