Tâm sự của một người mẹ từng sốc nặng khi biết con trai mình đồng tính
Năm con trai tôi đang học năm thứ ba đại học, nó miễn cưỡng nói với tôi một sự thật: “Mẹ ơi, con là gay, mẹ hãy chấp nhận một con người mẹ cho là không lành mạnh”…
Mang thai 9 tháng 10 ngày quả thật vô cùng khó khăn, tôi mong chờ lắm ngày con trai chào đời. Những tưởng giai đoạn tồi tệ đã qua, nhưng thực tế không phải vậy.
Sự lớn lên của một đứa trẻ đòi hỏi có cha mẹ đồng hành, đòi hỏi yêu thương và rất nhiều sự chỉ dẫn từ cha mẹ, điều mà cả tôi và chồng đều không làm được.
Khi con còn nhỏ, vợ chồng tôi bận bịu với công việc kinh doanh. Chúng tôi muốn kiếm thật nhiều tiền cho con, để con có cuộc sống sung túc, như vậy mới là “cha mẹ có điều kiện”. Nhưng chúng tôi đã lầm…
Trong lòng tôi, con trai mình luôn là người rất xuất sắc, ở mọi mặt con đều thể hiện rất tốt. Ai có thể ngờ rằng sự biến đổi của con thật tinh tế mà tôi đã không kịp nhận ra. Mỗi khi gặp con, tôi chỉ cảm thấy con gầy hơn, cao hơn, chứ chưa bao giờ tôi bước vào thế giới của con để hiểu được suy nghĩ của thằng bé.
Năm con trai đang học năm thứ ba đại học, nó miễn cưỡng nói với tôi một sự thật: “Mẹ ơi, con là gay, mẹ hãy chấp nhận một con người mẹ cho là không lành mạnh”.
Tôi đã không thể chấp nhận sự thật con trai mình là người đồng tính (Ảnh minh họa: 163).
Tại thời điểm đó, tôi không thể chấp nhận, cũng không thể làm gì được. Tôi cố tự hỏi mình: “Tại sao con tôi lại như thế này? Tại sao nó không được nam tính như những đứa con trai khác?”. Nhưng tôi không thể tìm được câu trả lời. Chồng tôi không nói lời nào, chỉ biết thở dài. Tôi biết rằng với tư cách là một bậc cha mẹ, ngoài việc tức giận và muốn thay đổi sự thật này, tôi không thể làm gì khác.
Tôi sinh ra trong một gia đình đông anh em, nhà có nhiều con gái hơn con trai. Trong một gia đình như vậy, mọi người đều chăm lo nhiều hơn cho con trai. Chồng tôi và tôi là bạn học cấp ba. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi ra ngoài làm việc chăm chỉ. Năm 23-24 tuổi, chúng tôi kết hôn.
Video đang HOT
Những năm đầu, vợ chồng tôi đều làm nhà máy và buôn bán nhỏ, cuộc sống không hề dễ dàng. Ngay từ khi cưới nhau, chúng tôi đã thỏa thuận là sau này phải làm việc chăm chỉ để con không phải sống thiếu ăn, thiếu mặc. Sự thật đang diễn ra theo hướng này.
Cưới nhau chưa được bao lâu thì tôi có thai, một mình chồng vất vả đi làm bên ngoài. Tôi không muốn nhìn chồng làm việc chật vật bên ngoài một mình. Sau khi sinh, tôi cùng anh ra ngoài kinh doanh. Lúc đó, cuộc sống rất vất vả, nhiều lúc làm ăn không được, thậm chí không trả được tiền thuê nhà nhưng chúng tôi vẫn cố gắng dành dụm hết mức có thể để gửi về quê cho con.
Trong mắt dân làng, chúng tôi là những người có năng lực. Sau tất cả, chúng tôi đã làm việc chăm chỉ trong nhiều năm, và đã có chỗ đứng, có thể nuôi sống một gia đình. Đổi lại, chúng tôi chỉ được gặp con mỗi năm một lần. Hai vợ chồng cũng không dám sinh đứa thứ hai vì biết không thể có thời gian chăm sóc tốt cho con.
Thời gian trôi qua, công việc làm ăn ngày càng phát đạt, gia đình ngày càng lớn mạnh, con trai tôi cũng lớn lên từng ngày. Dần dần, mỗi khi tôi về nhà và nhìn thấy con, lại có cảm giác con xa lạ với bố mẹ. Điều duy nhất mà con trai tôi hài lòng có lẽ là con hơn người khác ở chỗ ăn ngon mặc đẹp. Con tôi mặc hàng hiệu nổi tiếng và ăn ở những chỗ sang chảnh.
Tôi nhớ khi con học lớp 7, nó đã gọi điện hỏi tôi: “Mẹ ơi, sắp tới có buổi gặp phụ huynh học sinh, mẹ đi cùng con được không?”.
Tôi do dự một lúc rồi đồng ý. Nhưng khi đến giờ gặp cô giáo của con, tôi đã thất hứa, vì phải đi công tác đột xuất. Tôi gọi điện xin lỗi con trên đường ra sân bay, thằng bé chỉ nhẹ nhàng nói: “Con hiểu, tất cả là vì gia đình chúng ta”.
Lúc đó tôi nghĩ mình rất may mắn vì con trai tôi có thể hiểu được sự khó khăn và bất lực của chúng tôi với tư cách là cha mẹ, nhưng tôi không nghĩ quá nhiều về điều đó. Tại thời điểm này, con trai tôi đã thay đổi.
Khi con tôi học lớp 9, cô giáo trao đổi với tôi qua điện thoại rằng thằng bé có tính cách rất kỳ quái. Nó không thích chơi với bạn, chỉ ngồi vẽ. Tôi nghĩ đó là do tính cách của con, một vấn đề nhỏ mà cô đang làm quá lên, tôi không mấy bận tâm.
Sự việc cứ thế xảy ra khiến tôi đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để chấn chỉnh tâm lý cho con. Có thể kể từ đó, con tôi đã thay đổi tâm lý.
Trong mắt cha mẹ, việc một đứa trẻ đã lớn có cá tính riêng là điều đáng mừng, tôi hoàn toàn không nghĩ đến những khía cạnh khác. Xét cho cùng, kết quả học tập của con tôi luôn ở mức tốt, và con rất tự lập. Chúng tôi không bao giờ phải lo lắng về con, luôn cảm thấy yên tâm về con.
Năm thứ 3 đại học con vẫn duy trì thành tích xuất sắc, chắc chắn sẽ học cao học trong tương lai. Nhưng ai ngờ lúc này, con lại nói với tôi rằng nó là người đồng tính.
Vợ chồng chúng tôi không biết nên trách con hay trách mình vì nỗi cay đắng này. Chồng tôi sau cùng nói với vợ: “Con chọn con đường nào thì chúng ta cũng phải trân trọng, dù sao mấy chục năm nay chúng ta vẫn luôn thế này, giờ sửa đổi cũng muộn”.
Chấp nhận thực tế và dũng cảm đối mặt với nó là điều chúng ta cần làm với tư cách là cha mẹ.
Sau khi con trai tôi tốt nghiệp đại học, nó đưa bạn trai về nhà ra mắt. Chúng tôi không nói gì, dù đã hỏi ý kiến bác sĩ tâm lý, câu trả lời mà chúng tôi nhận được cũng giống như những gì chồng tôi nói. Trong bốn năm qua, rất vất vả, nhưng tôi thấy con trai tôi hạnh phúc hơn rất nhiều. Có lẽ, chỉ vậy thôi là đủ.
Con dâu sốc khi biết sự thật về 'lá bùa bình an' mẹ chồng đưa cho con trai
Mẹ chồng đưa cho chồng tôi một lá bùa và bảo đấy là bùa bình an, tránh xui xẻo trong tháng cô hồn. Thế nhưng, tôi lại vô tình nghe thấy bà tiết lộ sự thật khác.
Hai năm qua, tôi nghỉ làm, chỉ ở nhà chăm con. Chồng tôi giỏi giang, kiếm mỗi tháng cũng hơn 40 triệu đồng.
Gia cảnh nhà chồng tôi cũng thuộc tầm khá giả, có của ăn của để. Nhà mẹ của tôi ở nông thôn, quanh năm chỉ chăn nuôi gia súc, gia cầm.
Từ đầu, mẹ của chồng tôi đã không mấy hài lòng khi con trai đòi cưới vợ tỉnh lẻ, lại có gia cảnh nghèo khó. Bà nói việc không môn đăng hộ đối sẽ dẫn đến lệch pha, hôn nhân không hạnh phúc.
Quả thật, tôi thấy bà nói cũng có phần hợp lý. Việc chênh lệch gia thế khiến cho tôi có nhiều áp lực. Những ngày đầu về làm dâu, tôi vô cùng bỡ ngỡ, sợ sệt. Dù nhà có người giúp việc nhưng con dâu phải lo cơm cho cả nhà. Gia đình anh toàn ăn các món ngon, chuẩn vị, có lúc phải làm món Tây mà tôi lại chẳng biết nấu. Bởi vậy, mẹ chồng vốn đã không ưa, nay còn có lý do để ghét bỏ tôi.
Trong nhà, từ mẹ chồng cho đến em chồng đều mặc hàng hiệu, cả đồ ngủ cũng toàn đồ đắt tiền. Còn tôi chỉ mặc hàng chợ, vừa rẻ vừa luộm thuộm.
Mỗi lần thấy tôi, mẹ chồng đều đổi sắc mặt không vui. Từ lúc sinh con, tôi nghỉ việc ở nhà thì bà càng ra lời nặng nhẹ. Bà bảo tôi ăn bám nhà chồng, mỉa mai tôi ăn chặn tiền chợ mang về cho mẹ đẻ...
Tôi đau lắm nhưng không dám cãi, bởi chỉ cần tôi lên tiếng bà lại lu loa rằng con dâu hỗn hào. Những lúc như thế, dù tôi đúng hay sai thì chồng tôi vẫn phải đứng về phía mẹ ruột.
Anh dặn dò tôi phải nhịn mẹ. Nếu không nhịn mẹ lại làm ầm lên bắt anh bỏ vợ hoặc đuổi cả hai ra khỏi nhà. Từ nhỏ, anh đã sống cảnh đầy đủ nên nếu ra ở trọ, chắc chắn anh không chịu nổi.
Thế nhưng, tôi càng cố nhẫn nhịn, mẹ chồng càng quá quắt. Đầu tháng 7 Âm lịch vừa rồi, mẹ đưa cho chồng tôi một lá bùa. Bà bảo đó là bùa bình an, dặn anh phải bỏ trong túi thường xuyên, tránh gặp điều xui rủi.
Nghe bà nói thế, tôi chẳng quan tâm, cứ kệ chồng muốn làm gì thì làm, bởi vốn dĩ tôi cũng không tìm hiểu nhiều về bùa chú. Cho đến cách đây một tuần lễ, trong lúc đi vệ sinh, tôi bất ngờ biết được sự thật về lá bùa từ miệng của mẹ chồng.
Bà kể với con gái rằng lá bùa bà thỉnh về không phải bùa bình an mà là lá bùa chia rẽ tình cảm vợ chồng. Chồng tôi chỉ cần mang bên mình thì thể nào cũng quen được người phụ nữ khác có gia cảnh giàu có.
Chỉ khi yêu người phụ nữ khác, anh mới có thể rời bỏ mẹ con tôi, có cuộc sống ngồi mát ăn bát vàng.
Biết sự thật phía sau lá bùa, tôi khóc nghẹn và vô cùng bối rối. Tôi không mê tín dị đoan, không tin bùa ngải có thể chia rẽ tình cảm vợ chồng. Thế nhưng, điều khiến tôi đau đớn chính là lòng dạ hiểm độc của mẹ. Tôi tự hỏi bà có phải là mẹ ruột của anh không, mà lại làm điều tàn nhẫn như thế. Cháu nội chỉ mới 2 tuổi mà bà đã muốn vợ chồng con trai mình chia tay.
Tôi cũng không biết mình có nên nói chuyện này cho chồng nghe hay không. Nếu anh chất vấn mẹ chồng thì bà sẽ cố cãi đó chỉ là bùa bình an và tất nhiên tôi không có cách nào chứng minh điều ngược lại.
Lúc đó, mẹ chồng lại có cơ hội ỉ ôi, chửi bới tôi đổ oan cho bà. Chồng tôi sẽ rơi vào hoàn cảnh khó xử. Bây giờ, tôi vô cùng bối rối và không biết phải làm như thế nào cho đúng.
Ông ốm bố mẹ không chăm sóc, tôi đưa ông đến nhà để phục vụ, rồi ông đưa ra quyết định khiến tôi rơi nước mắt Gia đình tôi sống cạnh nhà ông nội, ông ở trong căn nhà cũ và bà đã mất từ lâu. Tôi thấy bố mẹ chẳng mấy khi để ý đến ông nên tôi thương ông lắm. Tôi sinh ra ở quê, trong gia đình bố mẹ luôn coi trọng con trai hơn con gái. Nhà có hai chị em, tôi là chị nhưng...