Tạm biệt Toác em yêu
Anh biết hôm qua, hôm nay và mãi mãi sau này trên con đường anh đi không còn bóng em đợi chờ.
Lý toác em yêu!
Khi mới quen em, anh muốn em hãy chỉ cho anh con đường bước tới trái tim để anh rút ngắn quãng thời gian cho chúng mình sớm được ở bên nhau. Vậy rồi thời gian trôi qua, cuộc đời nghiệt ngã, sóng tình xô đẩy lại bóp lát cuộc tình tuyệt đẹp của đôi ta, mà chúng ta từng ngày từng ngày vun đắp trong suốt 7 năm qua.
Chúng ta đã trải qua bao nhiêu bão tố của biển đời, với bao nhiêu những kỷ niệm buồn vui, với bao nhiêu địa danh mình cùng nhau bước tới như Sapa kỷ niệm của những ngày tươi đẹp, Yên Bái kỷ niện của những chuyến xe đi, Lai Châu kỷ niệm của quãng đường khúc khuỷu đã làm em đảo lộn ruột gan, Sơn La địa danh mà em học tập và đó cũng là nơi hàng tuần anh nóng lòng muốn đến để được bên em và nhiều địa danh với những giây phút bên nhau với những kỷ niệm êm đềm của hai ta.
Sự nỗ lực học tập của em, sự cố gắng xây dựng con đường sự nghiệp của anh với mong đợi chúng mình sẽ có điều kiện tốt đẹp hơn, gia đình chúng ta luôn được tươi vui hạnh phúc, đầm ấm bên nhau.
Lý em yêu! Mỗi khi chúng mình bên nhau, chúng mình có những giây phút thật tuyệt vời, em hạnh phúc, anh hạnh phúc, chúng ta hạnh phúc. Những lời hứa sẽ mãi bên nhau dù cho khó khăn thế nào, rồi nói cho nhau nghe những ước mơ tương lai của hai đứa, ước mơ về một gia đình nhỏ bé, có anh, có em và những đứa trẻ, rồi những dự định cho ngày cuối tuần chúng ta về thăm bố mẹ hai bên, nhưng bây giờ thật xa vời và viển vông quá phải không em?
Anh biết em rất buồn về việc mình chia ly, trái tim anh cũng tan thành trăm mảnh, tháng ngày buồn trùng trùng điệp điệp tiếp nối bên anh.
Video đang HOT
Anh biết chắc hình bóng em không bao giờ phai mờ trong trái tim anh (Ảnh minh họa)
Khi anh nói không còn yêu em. Chắc em biết em đã có được cả trái tim anh rồi, đó là tình yêu anh dành cho em. Còn em đã bỏ lỡ một người yêu em, thương em thật nhiều! Có đôi lúc, sự ích kỷ của hai ta đã làm trong suy nghĩ của chúng ta xuất hiện những suy nghĩ không tốt và sự hiểu lầm lẫn nhau. Tình yêu giữa chúng ta cần xuất phát cả từ hai phía em à.
Toác à! Anh vẫn gọi em với cái tên thân thương từ trước, anh biết hôm qua, hôm nay và mãi mãi sau này trên con đường anh đi không còn bóng em đợi chờ, anh không trách em vì em đã không dối anh, không dối lòng mình. Con đường em đi sẽ có người nắm tay em, không phải là anh. Hạnh phúc đôi khi nhẹ như gió bay, đưa đến một luồng gió mát rồi bay đi mãi mãi.
Anh biết làm sao khi em muốn ra đi dù đau đớn lắm nhưng anh không thể làm khác được, tin nhắn gửi đi nhưng khóe mắt vẫn còn cay cay. Khi trong tim em đã không còn anh nữa thì buông tay là lựa chọn tốt nhất để cho em được hạnh phúc. Dù sâu thẳm trong con tim anh đang vỡ vụn, chấp nhận nó như một định mệnh khi chúng ta có duyên mà không có phận với nhau.
Từ xưa nay anh vẫn thường ghét hai từ “giá như”, vì khi nuối tiếc một điều gì thì người ta sẽ dùng đến nó, nhưng anh vẫn muốn nói: Giá như ta có thể hoán đổi vị trí cho nhau thì em sẽ hiểu anh, hiểu những khó khăn, những nỗi đau dằn vặt mà anh phải chịu đựng và vượt qua, thấu hiểu được trái tim anh và biết anh mơ ước điều gì, như thế có lẽ ta đã không mất nhau em nhỉ!
Nếu cho anh một lần nữa lựa chọn thì anh vẫn chọn là gặp em, quen em và yêu em. Dù biết tình yêu của anh dành cho em cũng chỉ là vô vọng, anh là người giờ em đâu còn quan tâm nữa, dù có làm gì đi nữa cũng đâu được sự đáp lại của trái tim em, cũng có thể hình bóng anh đã bị nhạt nhòa và trái tim em đã có người thay thế. Vậy thì thôi… dù ra đi biết là đau lòng nhưng anh vẫn phải ra đi vì biết chắc rằng hạnh phúc đó không thuộc về anh. Cảm ơn chúa đã cho anh được gặp em một người phụ nữ thủy chung. Anh biết chắc hình bóng em không bao giờ phai mờ trong trái tim anh, thế nhưng anh vẫn mong ngày nào đó trái tim anh có thể quên em để cho con tim anh được nhẹ nhàng thanh thản và anh luôn mong em được hạnh phúc.
Em ơi em! Từ đây sẽ có người thay thế anh chúc em ngủ ngon mỗi tối, sáng mai thức dậy sẽ có người thay thế anh gọi em dậy, sẽ bên em khi em cần, sẽ có bờ vai ấm cho em tựa vào khi em mệt mỏi. Tạm biệt em người con gái anh yêu!
Theo VNE
Tôi nuôi con một mình để chồng đi gặp con riêng
Ngày chuẩn bị bay sang Cu Ba làm việc, anh bảo tôi phá thai vì anh không có khả năng lo lắng cho con nhưng tôi một mực giữ lại.
Tôi và anh cùng quê nhưng trước đó lại không biết nhau. Chúng tôi gặp và yêu nhau cũng thật tình cờ, như trò chơi định mệnh sắp đặt. Tôi là một đứa con gái quê lên thành phố học, vì điều kiện gia đình nên tôi rất ít giao du bạn bè. Một hôm đi ăn ốc cùng nhóm bạn độc thân, tôi đã gặp anh ở đó và được giới thiệu làm quen. Anh hiền lành, ít nói, chỉ cười nhiều. Nhưng những ngày sau đó, anh đến xóm trọ của tôi chơi và chúng tôi bắt đầu có thể nói chuyện vui vẻ.
Chúng tôi có tình cảm với nhau rất nhanh. Anh hẹn tôi đi ngắm trăng, ừ thì có gì đâu, đi thì đi. Thời gian cứ thế trôi đi vội vàng. Ngày anh đặt lên môi tôi nụ hôn đầu tiên, tôi cũng không nhớ khi đó đã quen nhau được bao nhiêu ngày. Cũng vì nụ hôn ấy thôi mà từ đấy tôi đánh mất mình một cách nhanh chóng và không làm chủ được khối óc nữa. Trái tim tôi khi đó đã yêu anh thực sự nhưng tôi không biết anh có yêu mình nhiều như vậy không hay chỉ thoáng qua thôi? Và "chuyện đó" là nhu cầu của anh ta thì sao? Tôi nghĩ đến đấy thì thôi không nghĩ nữa bởi tất cả vì tôi ngu muội, nghe theo cái gọi là tình yêu.
Nhưng rồi một ngày, anh tiết lộ đã có một đứa con gái ba tuổi ở nước Cu Ba xa xôi. Ngày xưa anh là du học sinh bên đó, đã yêu một người và sinh ra đứa bé đó. Nhưng anh và mẹ con bé không kết hôn, cũng chẳng liên quan gì tới nhau nữa. Tôi khóc như một người điên nhưng tôi không trách móc gì. Tôi chỉ nói sao anh không bảo ngay từ đầu? Làm thế nào với chuyện này đây? Tôi khuyên anh nên đón hai mẹ con cô gái ấy về nhưng anh bảo anh không lấy người ấy. Bọn anh chia tay khi con bé ra đời nhưng anh vẫn đi lại và hỏi thăm con mình. Anh sẽ không bỏ nó.
Tôi đã suy nghĩ nhiều lắm và quyết tâm không yêu anh nhiều nữa nhưng thật khó. Tôi vẫn ở đó, anh vẫn ở đó thì làm sao chia tay được? Chỉ còn ba tháng nữa tôi ra trường thì hãy cứ lằng nhằng cho tới lúc tôi đi. Nghĩ thế nhưng trong lòng tôi vẵn yêu anh lắm, không nói là không thể thiếu anh nhưng đúng là tôi còn dành nhiều ưu ái cho anh. Bẵng đi vài tháng, tôi lại tình cờ biết anh có quyết định đi phiên dịch cho bộ nông nghiệp ở Cu Ba. Với anh, đó là cơ hội để gặp lại con gái. Nhưng với tôi thì lại là một niềm đau mới. Tôi nói với anh tôi sẽ không hứa gì cả. Sau một năm anh về, nếu còn yêu thì sẽ yêu, không thì mỗi đứa hãy đi con đường riêng. Ôi, định mệnh trêu đùa tôi khi chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa anh đi thì tôi phát hiện mình có thai đã một tháng.
Tôi phải làm sao với đứa bé đây? Nó là con của tôi và anh, những người biết chuyện đều khuyên tôi hãy bỏ đứa bé vì tôi còn quá trẻ. Tôi mới 23 tuổi, chưa ra trường, không công ăn việc làm... Ngay cả anh cũng bảo tôi bỏ đi vì anh không có khả năng lo lắng cho con. Nhưng tôi sợ lắm vì không đủ can đảm để giết đi đứa bé vô tội đang lớn dần trong cơ thể tôi. Tôi qyết định giữ lại con. Điều làm tôi cay cú là vì sao ngày xưa anh không bắt người kia bỏ con mà giờ con tôi, anh không muốn nó ra đời? Nghĩ thế, tôi càng nghĩ tôi càng quyết tâm giữ cho bằng được đứa bé. Tôi chấp nhận để anh đi một năm, để anh gặp lại con riêng, chỉ cần anh đồng ý cho con tôi một danh phận đủ bố, đủ mẹ.
Đám cưới được diễn ra một cách vội vã và vụng về. Gia đình anh không đồng ý tôi vì cho rằng không môn đăng hộ đối. Mẹ anh rất gay gắt, không cho tôi cầm một đồng tiền nào của anh gửi về. Thời gian chửa, tôi cũng không được chăm sóc tử tế. Họ luôn coi tôi và đứa bé là của nợ. Rồi tất cả cũng qua đinh, tôi sinh con, một bé trai kháu khỉnh, khỏe mạnh, giống hệt bố. Tôi khóc như mưa vì vui sướng khi con tôi khỏe mạnh. Đó là lý do duy nhất khiến tôi muốn sống thật dài để yêu thương con. Đáng buồn hơn cả là dù tôi sinh cháu trai nhưng mẹ chồng tôi vẫn không hề thay đổi thái độ, vẫn ghét tôi, ghét cả con tôi.
Tôi ngày càng ức chế mà không biết nói với ai. Chồng tôi thì chỉ biết im lặng, mặc kệ chuyện ở nhà. Vì thế, tôi trút hết bực tức lên anh, khiến anh đã nổi giận. Từ đó, tình cảm vợ chồng tôi đi xuống trầm trọng. Anh không còn muốn nhắn tin hỏi thăm vợ con. Tôi có hỏi thì anh nói, không thì thôi. Có phải chồng tôi không còn yêu thương tôi nữa? Nhưng vì con nhỏ nên tôi cũng không có nhiều thời gian nghĩ linh tinh, có nghĩ cũng chẳng giải quyết được gì. Tôi đành dặn lòng chờ đợi ngày anh về thì nói cho rõ.
Bây giờ anh đã về, con của tôi cũng đã sáu tháng tuổi rồi nhưng anh vẫn xa lạ với tôi. Dù tôi đã cố gắng hàn gắn những rạn nứt trước đây nhưng anh vẫn dửng dưng. Cơ hội nói chuyện với anh, tôi cũng không có. Tôi dỗ con và hay ngủ sớm, còn anh ngồi máy tính tới 1-2 giờ sáng mới vào phòng. Tôi tỉnh dậy muốn nói chuyện thì anh nói anh buồn ngủ và cứ thế chúng tôi xa nhau nhiều hơn. Tôi còn bực hơn nữa khi anh luôn coi bố mẹ có quyền to nhất nhà. Họ quản lý tài chính và cả việc ăn uống của hai mẹ con tôi.
Tôi không muốn hy sinh hạnh phúc của mình và con trai cho người khác nữa. Một năm qua, hai mẹ con tôi đã quá khổ rồi. Làm sao tôi có thể cao thượng tới mức dành hạnh phúc mong manh của mình cho quá khứ của anh nữa. Nhưng anh dường như để ngoài tai những gì tôi nói. Bố mẹ anh không có lương lại khao khát tiền nên rất ủng hộ việc chồng tôi ra đi.
Vừa hôm qua, vợ chồng tôi lại to tiếng vì anh cứ mải mê máy tính, để mặc con khóc. Tôi bực điên lên và ẵm con đi thay đồ. Lúc sau anh lên gọi tôi đi ăn cơm, sẵn cơn điên trong người, tôi quát anh tránh ra. Anh cũng nổi giận, chửi lại tôi và định tát tôi. Tôi thất vọng vì anh quá. Tôi muốn chia tay anh từ lâu nhưng vì thương con còn bé nên lại chần chừ. Đến giờ, tôi không chịu được nữa và chính thức viết đơn ly hôn. Anh không ký, cũng chẳng nói gì. Chỉ còn 15 ngày nữa anh lại bay sang đất nước xa xôi kia thì tôi sẽ thế nào đây? Trong lòng tôi rối bời lắm, không biết làm sao cho đúng? Mong các bạn cho tôi lời khuyên để có quyết định đúng đắn, cho hai mẹ con tôi một con đường tương lai.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bẽ bàng vì màng trinh giả "Vá" cái ngàn vàng để rũ bỏ quá khứ nhưng lại tạo ra bi kịch mới. Bác sĩ vá màng trinh là... bạn chồng Huyền đã từng tin chắc rằng cái quá khứ nông nổi và dại khờ của mình sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi khi cô sửa chữa cho nó bằng việc "vá" lại "cái ngàn vàng". Để an toàn, cô...