Tạm biệt em, một người dưng ngược lối…
Anh thấy con tim mình như bị ai bóp nghẹt khi chứng kiến em trong tay người lạ, âu yếm và đắm say…
Em à! Hôm nay, anh tình cờ nhìn thấy em trên đường, tay trong tay một chàng trai khác. Em cười với anh ta, vòng tay qua eo ôm anh ta thật chặt. Em đang say đắm, ngây ngất với tình yêu nên chẳng nhận ra cách đó không xa, có một kẻ lặng lẽ đứng nhìn, kéo chiếc mũ lưỡi trai sụp kín mặt. Em đang hạnh phúc ngập tràn, còn anh thì… chỉ thấy nỗi đau dội lại, nhức nhối tâm can.
Chỉ mới 1 tháng trước thôi, anh tưởng chừng mình là người may mắn nhất thế gian khi nhận được dòng tin nhắn của em: “Mình yêu nhau anh nhé!”. Dòng tin nhắn khiến anh như vỡ òa bởi anh đã âm thầm chờ đợi suốt 4 năm. Tình yêu đơn phương của anh cuối cùng cũng được đáp lại.
Trong anh chẳng còn bận tâm đến những bộn bề của cuộc sống xô bồ này để yêu em nhiều hơn. Anh muốn dành cho em tất cả những gì yêu thương nhất, ấm áp nhất tận sâu thẳm trái tim mình.
Anh đã nghĩ, ngày ngày sẽ đưa đón em đi học, chạy xe chầm chậm trên con đường quen thuộc với hai hàng cây lộng gió, khe khẽ hát em nghe những bản tình ca và dịu dàng lồng bàn tay bé bỏng của em gọn trong tay anh. Rồi mỗi cuối tuần, mình sẽ ngồi đâu đó trong góc quán cafe nhỏ, trên tay là tách capuchino thơm lừng tỏa khói nghi ngút, cùng lắng nghe những bản nhạc phát ra từ chiếc đĩa hát cũ kỹ. Xa hơn nữa, anh còn nghĩ đến cả ngày hạnh phúc nhất cuộc đời – ngày mình chung đôi…
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Nhưng anh còn chưa kịp nói, chưa kịp làm nhiều điều thì em đã vội chia tay, cũng chỉ qua một tin nhắn. Một ngày, hai ngày, rồi cả tháng, xung quanh anh bộn bề những câu hỏi không lời đáp. Anh chỉ biết duy nhất một điều có thực: em rời xa, em đã rời xa… bỏ anh lại một mình với giấc mơ ngắn ngủi, với những hồi ức đứt đoạn và tình yêu tuyệt vọng. Cứ thế, anh sống trong nỗi đau câm lặng, tự ru ngủ mình bằng kỷ niệm và những mộng ước hão huyền.
Chiều nay, một lần nữa anh thấy con tim mình như bị ai bóp nghẹt khi chứng kiến em trong tay người lạ, âu yếm, đắm say. Em lướt qua anh trong tích tắc, nhưng cũng đủ để anh hiểu ra tất cả. Anh muốn chạy ngay tới, nhìn sâu vào mắt em, muốn nghe từ em một lý do dù là dối trá để tự an ủi tâm hồn đang thương tổn của mình. Nhưng rồi anh khựng lại, quay gót. Trách em cũng nào ích gì đâu? Có trách, chỉ nên trách anh đã yêu em quá nhiều!
Thôi thì, cứ xem chúng ta như hai người dưng ngược lối, mãi mãi đi về hai phía… không bao giờ gặp nhau. Anh sẽ thôi thổn thức về em, về những yêu thương ngắn ngủi, sẽ đứng dậy bước tiếp trên hành trình dài nhiều mỏi mệt. Con đường vắng bóng em sao buồn quá, cô đơn bủa vây rợn ngợp… nhưng anh tin, nhất định le lói ánh sáng cuối đường hầm.
Hi vọng ngày mai trời nắng đẹp, để anh sớm quên những ngày mưa lê thê u ám. Tạm biệt em – người dưng ngược lối!
Theo Yume
Bà nội khó tính làm khổ mẹ tôi vì lý do không đâu
Tôi thương bố mẹ rất nhiều, nhưng cũng chỉ biết khóc mà chẳng biết phải làm thế nào để giúp bố mẹ. Bà là bà nội của tôi, tôi cũng yêu quý bà và thực sự không muốn gia đình mình có chuyện buồn chỉ vì những lý do không đâu như vậy
ảnh minh họa
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuần nông. Bố mẹ tôi có 3 người con, anh trai, tôi và một em gái sinh đôi với tôi. Anh trai tôi hiện là công nhân Nhà máy may Quốc phòng ở Hà Nội, còn tôi và em gái hiện đang là sinh viên năm cuối Học viện Ngân hàng.
Ngay từ nhỏ, khi biết gia đình nghèo khó, hai chị em đã cố gắng phấn đấu học hành để không phụ lòng bố mẹ. Bố mẹ tôi cũng rất tự hào về chúng tôi. Gia đình tôi ở cùng với bà nội. Ông nội tôi đã hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bà chỉ có mình bố tôi là con trai. Cô và bác gái tôi đều ở xa.
Bà nội tôi có lương và cuộc sống của bà khá độc lập. Bà hay tham gia phong trào của Hội người cao tuổi ở địa phương và được nhiều người quý mến. Bà tôi lại mắc chứng đau đầu kinh niên và thỉnh thoảng cũng đau ốm vì tuổi già. Bố mẹ tôi thì bận việc đồng áng, chúng tôi đi học xa nhà nên không thể giúp đỡ được bà và bố mẹ.
Những lúc ba ôm, tuy rất bận nhưng mẹ tôi vẫn chăm sóc bà chu đáo, gọi bác sĩ đến khám cho bà, mua hoa quả để tẩm bổ. Mẹ tôi nấu cháo và bưng lên bàn cho bà ăn, xong rồi mới ra đồng làm việc. Nếu chỉ như vậy thì chẳng có gì đáng nói. Lúc mẹ tôi bưng cháo lên cho bà, bà bảo cứ để ở bàn, lát nữa bà sẽ ăn. Nhưng rất lâu sau, bà không ăn nên cháo nguội, mẹ tôi ra đồng làm suốt buổi, nên bếp cũng tắt. Thế là bà cho rằng mẹ tôi không quan tâm đến bà.
Có lần mẹ tôi giặt quần áo cho bà, vừa giặt xong, bà ra chê là bẩn, rồi đem giặt lại trước mặt mẹ tôi. Từ đó mẹ cũng không giặt quần áo của bà nữa. Nhưng không giặt thì bà lại bảo là mẹ tôi không quan tâm. Khi khỏe mạnh, bà nội tôi sống khá độc lập nên ăn riêng. Có khi bà lại ăn chung, nhưng được vài bữa bà chê gạo nhà tôi không ngon nên lại ra ăn riêng.
Bà hay gọi điện nói chuyện với cô tôi, nói xấu bố mẹ tôi. Có lần tình cờ khi bà đang nói chuyện với cô thì mẹ tôi nghe được, nhưng mẹ không nói gì, chỉ một mình chịu đựng. Một lần tôi đang trên thư viện, thì nhận được điện thoại của cô. Vừa câu trước câu sau cô đã bảo: "cháu hãy về bảo với bố mẹ cháu chăm sóc bà cho chu đáo. Tại sao bà ốm lại không chăm sóc? Không nấu cháo cho bà mà lại để bà ăn cám lợn? Quần áo bẩn của bà thì không giặt cho bà, bà già rồi không sống được bao lâu nữa, cô thì ở xa, không thường xuyên chăm sóc bà được".
Chỉ nghe có vậy mà nước mắt tôi tuôn trào, tai tôi ù đi. Tôi chạy vội vào nhà vệ sinh đứng khóc mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Sau hôm đó, tôi về quê. Tôi có kể chuyện này với mẹ, thi được mẹ kể lại như trên. Những gì tôi nghe được lại khác so với những gì cô nói. Khi nghe mẹ kể xong, cả hai mẹ con cùng ôm nhau khóc. Tôi rất thương mẹ vì thấy mẹ buồn.
Nhà tôi có mảnh vườn khá rộng và đẹp do bố mẹ tôi cải tạo, tu bổ, xây tường bao quanh, và trồng nhiều cây ăn quả. Tôi còn nhớ ngày tôi còn nhỏ, không có tiền mua gạch, bố mẹ tôi còn mua sỉ về nhà, rồi tự đóng gạch để xây tường bao. Có thể nói khu vườn được như ngày hôm nay là có công tu sửa của bố mẹ tôi, người ngoài khi nhìn vào, ai cũng khen khu vườn đẹp.
Mỗi khi có chuyện xích mích giữa bà và bố mẹ, thì bà lại bảo vườn của bà, ở nhờ bà, mà không biết điều, không đối xử với bà ra gì. Tôi cũng công nhận nhiều lúc bố tôi nóng tính, xảy ra mâu thuẫn gì cũng có lúc cãi lại bà, nhưng những lúc như vậy, mẹ tôi lại đứng ra khuyên ngăn bố. Thế mà bà không công nhận sự chăm sóc và cố gắng của mẹ tôi.
Nếu mẹ không phải, đáng nhẽ bà phải góp ý luôn để mẹ tôi sửa, đằng này bà lại đi nói với cô và lại còn nói sai sự thật. Cô tôi không hiểu rõ chuyện, chỉ nghe một phía, cũng vào hùa ngay với bà và quy chụp tội lỗi cho chị dâu. Hôm nay, mẹ vừa gọi điện lên cho tôi và khóc rất nhiều. Mẹ kể rằng bà vừa đuổi mẹ đi. Mẹ buồn quá, và khóc suốt từ sáng đến giờ vì cảm thấy tủi thân, thấy mọi sự cố gắng của mình đều vô nghĩa.
Bố tôi vẫn chưa biết chuyện vì đi làm suốt ngày. Mẹ bảo rằng mẹ sẽ thu xếp lên nhà anh trai tôi để trông con cho anh chị. Cháu mới được 4 tháng tuổi, anh chị làm công nhân, không có tiền để thuê người giúp việc, nên mẹ sẽ lên đỡ đần cho anh chị. Khi nào cháu lớn, mẹ sẽ tìm công việc trên này luôn, không về nhà nữa.
Tôi thương bố mẹ rất nhiều, nhưng cũng chỉ biết khóc mà chẳng biết phải làm thế nào để giúp bố mẹ. Bà là bà nội của tôi, tôi cũng yêu quý bà và thực sự không muốn gia đình mình có chuyện buồn chỉ vì những lý do không đâu như vậy.
Theo VNE
Bàng hoàng khi phát hiện chồng lập "quỹ đen" Câu chuyện này cho đến giờ mình mới phát hiện ra. Mình không biết nguyên nhân vì sao nữa, vì sao chồng lại giấu giếm mình như vậy. Thật tình, mình rất buồn. Nhưng cái mình lo lắng là chồng mình lại giấu mình chuyện này! Mình đâu có phải là không cho chồng tiền xài, lúc nào mình cũng cho dư giả,...