Tại sao khi yêu trai tân, gái “nạ dòng” luôn khổ?
Lam thê nao khi trong tôi luôn suy nghi liêu gia đinh anh co châp nhân tôi không? Va anh co thưc long yêu tôi không? Tại sao khi yêu trai tân, gái “nạ dòng” luôn khổ?
Ảnh minh họa
Sang năm la tôi bươc sang đâu 3x, tôi đa li di chông cach đây 2 năm va hiên tai đang nuôi 1 con trai gân 3 tuôi. Sau khi kêt thuc cuôc hôn nhân ngăn ngui tôi không bao giơ nghi trai tim minh lai co thê loan nhip như bây giơ, nêu co thi cung phai vai ba năm nưa.
Thơi gian sau li hôn, tâm trang tôi cam thây thoai mai va hai long vơi cuôc sông hiên tai la đi lam kiêm tiên nuôi con. Khi buôn thi tám chuyên, tu tâp vơi nhom ban thân đa co gia đinh… Vây ma, tinh cơ tôi lai nôi liên lac đươc vơi ngươi ban thơi sinh viên ma tôi va ngươi đo cung co cam tinh vơi nhau. Nhưng vi tôi nghi tinh sinh viên không đên đâu va anh lai không phai ngươi Viêt ma la ngươi Lao nên tôi đa chu đông không găp anh nưa cho tơi hôm nay.
Video đang HOT
Tôi thât sư không biêt đây co phai la “cai duyên tinh” hay không nưa. Môt ngươi ban thân (ngươi Lao) cung chơi vơi nhau thơi sinh viên, năm rôi co qua lai Việt Nam đê công tac va tinh cơ goi cho tôi. Thê la tôi biêt ngươi xưa vân con hoc lên ơ Việt Nam. Tôi rất bât ngơ va rôi chung tôi đa liên lac vơi nhau. Sau đo không lâu chung tôi lai mât liên lac với nhau cả hai đứa đều bị mất điện thoại.
Và rồi ngươi ban cu của hai chúng tôi lại qua Việt Nam 1 lân nưa va rôi người ấy lại như sơi dây nôi 2 chung tôi lai vơi nhau. Sau lân đo, không hiêu sao tinh cam xưa lai quay vê vơi tôi. Va thê la tôi lai co 1 nguôn vui mơi. Anh ấy la 1 ngươi hiên va trung thưc, sau khi biêt anh vân chưa co ngươi yêu sau khi chia tay môi tinh đâu cach đây 5 năm va anh cung co tinh cam như tôi, thê la tôi la ngươi chu đông đên vơi anh. Đên hôm nay chung tôi chinh thưc yêu nhau chi đươc gân 5 thang…
Điêu ma tôi suy nghi nhiêu nhât đo la tôi la gai “na dong” con anh la trai tân, lai nho hơn tôi 1 tuôi va không phai la ngươi Viêt. Anh noi anh không quan tâm chuyên qua khư trươc đây cua tôi như thê nao, không noi trươc đươc tương lai sau nay ra sao ma quan trong la hiên tai anh ây yêu tôi la đươc rôi va khuyên tôi đưng suy nghi gi va cung đưng buôn.
Anh la ngươi it noi, va tôi biêt vơi thơi gian 5 năm sông không yêu ai thi tinh cam trong anh cung nguôi lanh va không “lang man” như nhưng ai thương xuyên yêu va đươc yêu. Vì thế, tôi cung không quan tâm lăm chuyên anh co tăng hoa, tăng qua, noi lơi yêu thương,… quan trong anh co la ngươi như thê nao.
Va tôi cung đa thăng thăn noi ra nhưng gi tôi suy nghi: sơ gia đinh anh không châp nhân tôi. Tôi muôn anh quan tâm tôi hơn, bây tỏ tinh cam nhiêu hơn nưa va hay noi cho tôi biêt tât ca nhưng gi anh găp phai trong cuôc sông. Va anh noi anh se lam theo y tôi va noi tôi hay chơ anh lam điêu đo.
Tôi cung đa noi anh hay thăm do y kiên cua ba me anh xem sao khi anh quen tôi va không giâu bât cư điêu gi vê hoan canh cua tôi. Vi qua khư đo chi la sư vâp nga đâu đơi không ai mong muôn chư tôi không muôn giâu điêu gi ca. Anh noi se noi vơi ba me nhưng tư tư se noi va noi khi nao noi anh se cho tôi biết. Nhưng thơi gian gân đây (anh vê Lao) tôi thây anh rât buôn va co điêu gi đo bât ôn, tôi hoi nhưng anh không noi.
Bây giơ tôi thât sư cũng như bạn đang không biêt phai thê nao, nên tiêp tuc hay nên dưng lai?Tại sao cứ qua một lần đò rồi, người đàn bà đến với hạnh phúc của mình sao khó khăn và mệt mỏi thế?
Theo Afamily
Nỗi buồn khó nói
Nhìn vào công việc của hai vợ chồng, bạn bè và những người thân đều đán.h giá anh so với vợ cứ như "quạ sánh với công".
Anh chỉ là một nhân viên hành chính quèn, làm ngày tám tiếng. Ngược lại, em là giám đốc một công ty, quanh năm bận tít mù với đủ thứ việc. Ngoài việc điều hành công ty, em còn phải làm ngoài giờ với những cuộc tiếp khách, tiếp lãnh đạo, tiếp thanh tra... đến phờ phạc cả người.
Anh rất thương và thông cảm cho vợ, tình nguyện đảm đương hết việc nhà. Hồi các con còn nhỏ, sáng anh lo cho con ăn uống, đưa tới trường. Về nhà lại lo cơm nước, giặt quần áo, quét dọn. Con bỏ ăn, bị ấm đầu, sổ mũi; quê nội, quê ngoại có chuyện vui, chuyện buồn, một tay anh lo liệu hết. Bận rộn vậy, tới cơ quan anh còn mượn miếng đất sau văn phòng tranh thủ trồng rau, mùa nào thứ nấy. Trong cơ quan ai cũng khen anh chịu khó, chỉn chu công việc, có năm còn được bình bầu là chiến sĩ thi đua. Mùa hè, được dăm ba ngày nghỉ cùng cơ quan, anh khóa cửa dắt hai đứa con xuống biển hay lên núi. Em nhàn tênh việc nhà, chỉ lo chu cấp tiề.n ăn học cho các con.
Hồi còn ở căn nhà cấp bốn, chiều nào anh cũng hì hục chẻ củi, phơi củi, lo chuyện bếp núc. Sau này khá hơn, vợ thương chồng nên sắm bếp gas, anh không phải chẻ củi nữa. Nhưng, ngôi nhà ba tầng xây cất xong, anh lại phải vất vả hai, ba ngày lau nhà, quét cầu thang một lần. Hai đứa con được học hành tử tế, đứa nào cũng thành đạt. Nhưng, mỗi khi gặp lại các con, anh cảm thấy hình như chúng đang dần xa cách cha. Mọi lời răn dạy phải sống như thế nào cho đúng, học thế nào cho tốt, chúng chỉ "dạ... dạ" cho đúng lễ nghĩa, chẳng bao giờ làm theo. Anh biết lúc này, ảnh hưởng của mẹ quan trọng hơn, bởi các nhu cầu về tiề.n bạc, đường công danh của con đều do em thu xếp.
Những ngày gia đình đoàn tụ, trong khi anh lo đi chợ, hoặc lui cui nấu ăn dưới bếp, thì ba mẹ con ngồi chuyện trò rôm rả, nhận xét chỗ này, chỗ kia trên thế giới đẹp hay xấu, văn minh hay lạc hậu. Cơm nước xong, mấy mẹ con kéo nhau ra xe đi siêu thị, shop thời trang, anh lại xắn tay áo với đống đồ dơ. Nhiều đêm em về muộn, say nhừ vì phải tiếp rượu đối tác, anh phải thay đồ, lau người cho vợ mà không hề phàn nàn, trách móc. Có lần, khách hàng người nước ngoài đòi được gặp mặt "phu quân giám đốc" trong tiệc chiêu đãi, anh khấp khởi mừng vì có cơ hội tiếp khách giúp vợ. Không ngờ ông khách nước ngoài tửu lượng cũng cao, anh vô tư uống rồi mời, mời rồi uống. Kết quả là cả khách lẫn chủ say mèm, báo hại em không ký được hợp đồng làm ăn. Từ đó, chẳng bao giờ anh được đi tiếp khách giúp vợ nữa.
Hai đứa con sợ "xấu mặt" cha, bắt mẹ phải mua cho anh chiếc xe hơi đi lại cho đỡ mưa nắng. Xe mua xong, anh phải mất thời gian học lái, thi lấy bằng. Cả năm chỉ đôi ba lần về quê giỗ họ hàng, ngày Tết về thăm ông bà nội, ngoại là anh chở vợ con đi, còn thường là xe trùm mền một chỗ.
Nỗi buồn của anh thật khó nói. Đàn ông vốn phải gánh vác những việc lớn trong gia đình, ngoài xã hội, chịu đảm đang công việc nội trợ như anh là do hoàn cảnh bất khả kháng. Anh chỉ cần sự ghi nhận và thông cảm của mẹ con em, mà biết có được không?
Theo VNE
Nhục vì chồng mê rượu Chị khóc tức tưởi, áo dây bẩn, tóc tai bê bết. Mọi người xung quanh cố dỗ. Ai cũng bảo: "Thôi chấp gì, say mà! Rượu nói chớ phải ổng nói đâu!". Tôi thương chị, nhưng cũng thầm trách, đã "lệch" mà cứ "kê cho bằng", đến nỗi hại mình. Chị là bạn cũ của tôi, vốn là người đàn bà biết "giữ...