Tái mặt vì 1 giờ sáng trở về và không nhìn thấy vợ đâu
Vào phòng ngủ không thấy vợ nhưng vẫn nghe tiếng nước chảy từ nhà tắm. Lò dò qua phòng tắm thì thấy nước đang chảy, tràn ngập cả chậu áo vest của tôi. Gọi vài câu không thấy vợ đâu…
Em nói em sẽ chính thức trở thành vợ tôi khi nào em cảm nhận được tình cảm của tôi dành cho em. (Ảnh minh họa)
Vợ tôi rất xinh đẹp và hiền lành. Duy chỉ một điều, em thất học từ nhỏ. Nhà vợ tôi gần nhà tôi nên em hay sang nhà tôi chơi và rất được lòng bố mẹ tôi. Ngày ông bà gọi tôi về cưới vợ, tôi còn không thể tin được.
Lúc ấy, tôi đang rất hạnh phúc bên người yêu của mình. Dù tôi dẫn cô ấy về nhưng bố mẹ tôi vẫn một mực không đồng ý. Họ nói họ không thích con dâu có học vấn cao, suốt ngày làm bên ngoài xã hội mà không dành thời gian cho chồng con. Mẹ tôi còn nói chỉ nhận một mình em làm con dâu, ngoài ra không nhận bất cứ cô gái nào nữa.
Tôi đương nhiên cãi lại. Tôi còn cho rằng bố mẹ có suy nghĩ cổ hủ. Thời hiện đại, ai cũng chăm chăm tìm người có địa vị xã hội, năng động, sành điệu chứ chẳng ai muốn lấy một cô gái suốt ngày làm nông, học hành ít ỏi. Tôi không ngờ, lúc tôi to tiếng, vợ tôi lúc ấy đã nghe được tất cả.
Thế rồi chính cô ấy cũng từ chối cuộc hôn nhân gượng ép này. Việc này khiến mẹ tôi đau buồn mà đổ bệnh. Những ngày chăm mẹ ở viện, tôi mới hiểu được lí do vợ mình bỏ học. Hóa ra, em học rất giỏi nhưng nhà quá nghèo. Em nghỉ học là để dành cơ hội cho 2 đứa em nhỏ của mình. Biết được lí do, lại thấy em chăm sóc mẹ tôi chu đáo như dâu con trong nhà, trong khi cô người yêu tôi thì sớm bỏ về thành phố. Tôi dần xiêu lòng.
Sau khi khỏi bệnh, tôi chấp nhận lấy em làm vợ với điều kiện em phải theo tôi về thành phố sống và không được can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng tư của tôi. Lúc đầu, em không đồng ý, nhưng gia đình em và gia đình tôi đều hối thúc vào, nên em cũng miễn cưỡng tổ chức hôn lễ.
Video đang HOT
Đêm tân hôn, giữa chúng tôi là một chiếc gối ôm dài. Vợ tôi vẫn mặc bộ áo ngủ in hoạt hình kín mít chứ không hề có một cái váy sexy nào. Ở quê được vài ngày, tôi dẫn vợ lên phố sống. Lúc đó, tôi vẫn chưa được đụng vào người vợ. Em nói em sẽ chính thức trở thành vợ tôi khi nào em cảm nhận được tình cảm của tôi dành cho em.
Lên thành phố, dù được tôi mua cho nhiều quần áo mới nhưng vợ tôi vẫn chỉ mặc những bộ quần áo cũ kĩ. Em nói em không muốn giống như cô gái thành phố, suốt ngày chỉ biết ăn diện, em cũng không muốn vì tôi mà em thay đổi bản thân. Càng nghe vợ nói, tôi càng thấy chán.
Một đêm, mượn cơn say, tôi cố tình ép vợ làm chuyện ấy. Mặc cô ấy khóc lóc, tôi vẫn nhất định đòi quyền làm chồng sau gần 1 tháng cưới nhau. Kết quả, vợ tôi có thai.
Từ lúc có thai, cô ấy càng khó tính hơn trước, lúc nào cũng im lặng. Tôi hỏi thì nói, không hỏi thì thôi. Chỉ có điều, từ ngày vợ về ở, nhà cửa lúc nào cũng sạch bong. Hàng ngày tôi đều có quần áo tinh tươm đi làm. Tối về đã có sẵn mâm thức ăn nóng đợi sẵn. Nhưng sự cứng rắn của vợ làm tôi chán nản.
Biết vợ có bầu, tôi vẫn đưa em đi khám thai nhưng tôi cũng ham chơi cùng bạn bè. Tôi sợ khi về nhà có vợ mà không khí u ám, trầm lặng.
Một hôm, vợ tôi bảo tôi mua cho em một chiếc điện thoại, lưu vào số của tôi. Tôi ngạc nhiên thì em bảo sáng nay em bỗng thấy đau bụng, có ra một ít máu. Em sợ động thai, xảy ra chuyện gì lại không biết gọi cho ai ở thành phố. Tôi cũng hoảng vội đưa vợ đi khám. Biết con không sao, tôi thở phào nhẹ nhõm.
May mà vợ tôi biết đường gọi cấp cứu, nếu không thì tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. (Ảnh minh họa)
Tối hôm đó, tôi lại đi nhậu cùng bạn. Hết tăng 1, tôi lại đàn đúm đi karaoke tới tận khuya. Lúc 11 giờ đêm, điện thoại tôi bỗng rung lên, là vợ tôi gọi. Đám bạn thấy thế thì giật rồi tắt luôn điện thoại. Tôi cũng yên tâm vì mới đưa vợ đi khám hồi trưa nên chắc chắn không có chuyện động thai nữa. Tôi còn nghĩ mới mua điện thoại đã điện kiểm tra thế này, đúng là phiền phức.
Mãi gần 1 giờ sáng, tôi mới chân nam đá chân chiêu về nhà. Vào phòng ngủ không thấy vợ nhưng vẫn nghe tiếng nước chảy từ nhà tắm. Lò dò qua phòng tắm thì thấy nước đang chảy, tràn ngập cả chậu áo vest của tôi. Gọi vài câu không thấy vợ đâu. Dù đang say tôi cũng phải tỉnh ngay bởi không biết vợ đi đâu vào lúc đêm khuya thế này. Liệu có phải cô ấy giận tôi không về nên xách vali về quê?
Tôi lo tái mặt, mở máy ra gọi điện lại cho vợ thì thấy bắt máy là một cô y tá. Cô ấy nói rằng vợ tôi đang cấp cứu, bảo tôi đến ngay lập tức.
Lúc đến bệnh viện, tôi bị bác sĩ trách vì nồng độ cồn cao, vợ động thai mà điện thoại của chồng gọi chục cuộc vẫn tắt máy, may mắn vợ tôi đã qua cơn nguy hiểm, đứa con vẫn giữ được. Tôi im lặng lắng nghe, cảm thấy mình bất tài vô dụng quá. May mà vợ tôi biết đường gọi cấp cứu, nếu không thì tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Giờ phải làm sao để bù đắp lại cho vợ tôi đây?
Theo Afamily
Món quà 'lố và sến' của chồng ngày rước dâu khiến tôi tái mặt
Ngày cưới, chồng tôi đã dành cho vợ một món quà bất ngờ. Nhưng khi nhìn thấy, tôi 'đỏ mặt' vì ngại và chỉ muốn bật khóc ngay lập tức.
Sau khi ra trường, tôi được nhận vào làm ở một cơ quan nhà nước. Dù mức lương không quá cao nhưng vị trí của tôi là mơ ước của nhiều người. Trong thời kỳ xuân sắc, cũng vì kén chọn mà tôi bỏ qua nhiều người đàn ông tốt. Khi đã ngấp nghé 30 tuổi và bị gia đình thúc giục tôi mới lo lắng.
Mọi người nói nhiều quá, khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Bá tôi còn chủ động giới thiệu cháu gái với một người cũng làm công ăn lương ở làng bên cạnh. Nói thật, khi gặp gỡ tôi không ưng anh này lắm. Người đâu mà đen như Bao Công lại hay "khua môi múa mép".
Bất chấp thái độ của tôi thì anh này vẫn nhiệt tình theo đuổi. Anh thường sang nhà tôi chơi vào tối cuối tuần. Thậm chí còn đem cơm lên tận chỗ làm của tôi. Nghĩ đi nghĩ lại thì đúng như lời bố mẹ tôi nói: "Mày đào đâu ra cái thằng quan tâm hết nấc như nó nữa".
Lâu dần, tôi đã siêu lòng trước tình cảm của anh. Những lần hẹn hò sau đấy, anh luôn khiến tôi bất ngờ. Khi thì anh tặng tôi món quà tự tay làm, lúc lại là những lá thư tay mùi mẫn. Những lúc như thế tôi cảm thấy rất ngại vì thời đại nào rồi mà còn tán tỉnh nhau cổ hủ như vậy nữa.
Mang tâm lý của người "ôm bom nổ chậm" nên bố mẹ chỉ mong tôi sớm đi lấy chồng. Cũng vì thế mà đám cưới của chúng tôi nhanh chóng diễn ra chỉ sau khoảng nửa năm yêu nhau. Bận rộn chuẩn bị cho ngày đại hỷ nên tôi và anh không gặp nhau thường xuyên như trước. Trước ngày cưới một hôm, anh nói sẽ dành cho tôi một món quà đặc biệt. Tôi hỏi đó là gì thì anh nhất quyết không chịu nói.
Đến ngày rước dâu, tôi phải dậy từ sớm để trang điểm. Tôi còn mời rất nhiều bạn bè, đồng nghiệp ăn cưới ngày hôm đó để đưa mình về nhà chồng luôn. Anh có nhắn tin về quá trình đi đón dâu. Nhưng điều khiến tôi tò mò là hai nhà không quá xa nhau mà tại sao lại đi đón dâu sớm thế. Nếu đi xe máy hoặc ô tô thì anh qua nhà tôi chỉ mất tầm 30 phút. Tôi chỉ hiểu mọi chuyện khi nhìn thấy món quà bất ngờ mà chồng gửi tặng.
Anh không thuê xe hoa mà trang trí xe trâu để làm phương tiện đón râu. Nhìn thấy thế, tôi ngại đến mức không thể cười được. Chiếc xe trang trí nhiều bóng bay hình trái tim và hoa nhựa trông rất lố. Kinh khủng nhất là chữ hỷ dán ngay mông con trâu. Vì không muốn phá hỏng ngày trọng đại, tôi ngậm ngùi bước lên xe hoa về nhà chồng. Hôm đó, tôi khóc như mưa không chỉ vì cảm giác phải xa bố mẹ mà còn do ấm ức trước món quà của anh. Tại sao anh lại tự mình quyết định mà không bàn bạc gì với tôi chứ.
Thời gian ngồi trên xe tôi có cảm giác dài như cả thế kỷ. Bọn trẻ con trong làng thì chạy theo cười đùa. Còn người trong làng cũng ùa ra xem sản phẩm sáng tạo của chồng tôi. Tôi không biết giấu mặt vào đâu, còn anh thì toe toét vẫy tay chào mọi người. Một số thanh niên hiếu kỳ còn chụp cảnh độc đáo này để tung lên mạng.
Mấy ngày hôm nay, vì hờn chồng vụ xe rước dâu mà tôi không cho anh đụng vào người. Tôi không biết trong khoảng thời gian sống chung anh còn giở trò gì nữa. Biết lấy chồng thế này, tôi thà ở vậy còn hơn.
Theo GĐVN
Vừa đặt chân vào khách sạn, chồng tái mặt khi cô lễ tân cầm tấm hình mình lên săm soi rồi cười khẩy Anh vừa bước chân vào khách sạn thì cô lễ tân khách sạn đã nhìn anh đầy vẻ âu yếm khiến anh lúc đó còn tự đắc nghĩ rằng vì mình đẹp trai, lãng tử nên mới như vậy. Nhưng chỉ 30 giây sau thì mặt anh đã tím tái hết cả lại. Từ khi còn đi học, anh đã phong tặng cho...