Suýt hủy hôn vì người cha ngoại tình
Tôi đã không còn niềm tin vào đàn ông bởi người như cha tôi mà còn phản bội thì thử hỏi những người đàn ông khác có mấy ai chung tình?
Hôm đó, nếu như không tình cờ nghe được những lời ba nói với mẹ thì tôi không bao giờ tin rằng người đàn ông mà tôi yêu quý, kính trọng nhất trên đời lại có thể thốt ra những lời lẽ ấy. Trong tôi, thần tượng đã sụp đổ.
Bao nhiêu năm qua, tôi sống trong vầng hào quang hạnh phúc mà các đấng sinh thành đã tạo nên quanh tôi. Ba tôi là một người đàn ông thành đạt nhưng hết lòng với vợ con. Đó là điều ai cũng cho rằng hiếm hoi trong thời đại này. Ba sẵn sàng bỏ những bữa tiệc tùng để chở tôi đi nhà sách, từ chối những cuộc vui chơi cùng bạn bè nếu mẹ có việc cần đến ba.
Tôi chưa bao giờ thấy ba từ chối mẹ điều gì. Những lời nói ngọt ngào, sự chăm sóc ân cần, tràn ngập yêu thương là những gì ba biểu hiện trong mắt chúng tôi. Ngày lễ, Tết; kỷ niệm ngày cưới, sinh nhật mẹ, ba là người nhắc chúng tôi tặng quà, chúc mừng “người phụ nữ vĩ đại nhất thế giới của gia đình”.
Có như vậy là vì mẹ đã hi sinh quãng đời đẹp nhất của mình để sinh con, nuôi con, nuôi chồng ăn học ở nước ngoài, chăm sóc cha mẹ chồng già yếu. Mẹ đã gánh thay ba những gánh nặng ấy suốt những năm tháng dài mà không hề than van. Trong mắt chị em tôi, ba mẹ là một cặp trời cho; chúng tôi lớn lên khỏe mạnh, thông minh, nên người chính là nhờ đã hít thở không khí ấy.
Thế mà hôm nay, nếu như không tận tai nghe được thì tôi sẽ không bao giờ tin rằng ba tôi là người đã nói lên những lời lẽ cay nghiệt ấy. “Em làm ơn tha cho tôi đi. Chờ con Mai đám cưới xong thì chúng ta ly dị. Tôi hết chịu nổi rồi. Hãy buông tha cho tôi đi, van em đấy”. Những lời lẽ của ba tuôn ra như một dòng suối nước độc ngấm vào trái tim tôi.
Mẹ tôi im lặng rất lâu rồi mới khó nhọc nói: “Không phải em muốn làm to chuyện mà tại vì cô ta quá đáng. Bao nhiêu năm qua, em có nói gì đâu, tại sao cô ta không để yên cho em? Em biết mình đã già, đã xấu và không còn gì cho anh nhưng em có đáng để bị cô ta sỉ nhục như vậy không? Cô ta nhắn tin chửi mắng em, anh thấy rồi đó, sao anh không ngăn cô ta lại? Nếu muốn, anh có thể ra đi ngay từ bây giờ chứ không cần chờ đến khi gả cưới con xong…”.
Không nghe ba tôi nói gì. Giọng mẹ tôi như bị ngạt mũi: “Thật sự em thấy mình đã sai lầm khi thông đồng với anh để gạt con, gạt mọi người. Gia đình hạnh phúc ư? Cha mẹ mẫu mực ư? Vợ chồng yêu thương ư? Em không thể hình dung mình có thể đóng kịch hay như vậy. Nhưng bây giờ, sức chịu đựng của em đã cạn kiệt. Không cần anh phải van xin. Em buông tay rồi. Anh cứ đi đi. Các con đã lớn, tụi nó cũng sẽ hiểu khi một người đàn ông không còn tình yêu trong tim họ thì có níu giữ cũng vô nghĩa”.
Tôi nghe một tiếng động mạnh trong phòng ba mẹ. Sau đó mẹ bước ra ngoài. Trông thấy tôi, mẹ sững sờ nhưng ngay lập tức, mẹ kéo tay tôi lên lầu: “Sao con về giờ này? Có nghe thấy gì chưa?”. Tôi không nói được, chỉ gật đầu. Rồi tôi ôm chầm lấy mẹ. Tôi không biết làm cách gì để chia sẻ với mẹ nỗi đau mà mẹ đã và đang gánh chịu. Tại sao một người hiền lành như mẹ, tốt bụng như mẹ, hiếu thảo như mẹ lại phải gánh chịu những nỗi bất hạnh lớn lao như vậy? Ông trời có mắt hay không? “Chuyện của người lớn, các con hãy để người lớn thu xếp với nhau, không được hỗn hào, vô phép với ba. Mẹ cấm”- mẹ tôi lau nước mắt.
Tại sao một người hiền lành như mẹ, tốt bụng như mẹ, hiếu thảo như mẹ lại phải gánh chịu những nỗi bất hạnh lớn lao như vậy? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Thế nhưng làm sao tôi có thể yên lặng trước nỗi đau của mẹ? Làm sao tôi có thể tha thứ cho người cha đã lấy cắp lòng tin của tôi suốt bao nhiêu năm qua? Tôi đã không giữ lời hứa với mẹ. Mấy hôm sau tôi đã gọi điện mời ba ra nói chuyện. Cuộc nói chuyện của chúng tôi khi bắt đầu đến khi kết thúc chỉ khoảng 5 phút. Và khi câu chuyện chấm dứt thì nó cũng chấm dứt một thâm tình. “Con yêu cầu ba không được dính líu đến mẹ và chị em con. Đám cưới của con có thể hủy nhưng tình cảm của cha con mình thì không bao giờ được nối lại. Ba đi đi”- tôi nói rồi đứng dậy bỏ về.
Mấy hôm sau, ba tôi đã dọn ra ở riêng với người phụ nữ ấy. Ba làm giấy tờ để lại toàn bộ tài sản cho mẹ và chị em tôi. Tôi nói với mẹ: “Con không lấy chồng nữa, con sẽ ở vậy để chăm sóc mẹ”. Mẹ không hề biết tôi đã mang lễ vật sang nhà Long trả lại. Tôi nói rõ lý do với họ: “Con không còn mặt mũi nào để về làm dâu nhà mình. Với lại, mẹ con giờ không còn chỗ dựa, con phải chăm sóc mẹ. Mong mọi người tha thứ cho con”. Mẹ Long nắm chặt tay tôi: “Đúng là hai bác quá bất ngờ với chuyện này. Thế nhưng ở đời không có chuyện gì là không giải quyết được. Con cứ bình tĩnh, hai bác sẽ qua nói chuyện với mẹ. Chờ thằng Long đi công tác về rồi tính. Nếu con muốn chăm sóc mẹ thì cưới xong hai đứa có thể ở bên kia chứ không nhất thiết phải làm dâu”.
Tôi rất biết ơn gia đình của người yêu đã thông cảm, nhưng với riêng mình, tôi không thể nào xóa bỏ được mặc cảm. Hơn nữa, tôi đã không còn niềm tin vào đàn ông bởi người như cha tôi mà còn phản bội thì thử hỏi những người đàn ông khác có mấy ai chung tình? Thế nhưng mẹ tôi nói: “Đừng bao giờ đánh mất niềm tin con à. Ở đời có người tốt, kẻ xấu. Số phận của mẹ như vậy thì mẹ phải chịu. Mẹ không oán trách ba bởi mẹ nghĩ nhân duyên của mẹ và ba chỉ có chừng ấy. Nếu con vì mẹ mà bỏ thằng Long thì mẹ sẽ vô chùa ở”. Giọng mẹ thật nhẹ nhàng nhưng tôi biết lòng mẹ nát tan.
Theo dự định thì đám cưới của chúng tôi sẽ diễn ra vào dịp Noel năm nay. Tôi nghe lời mẹ không hủy đám cưới. Thế nhưng tôi không cho phép ba có mặt trong ngày vui của tôi. Tôi cũng không ghi tên ba trong thiệp cưới. Ba mẹ chồng tương lai hiểu được tâm trạng của tôi nên cũng không phiền trách, chỉ có cô vợ bé của ba là nhảy dựng lên khi nhận được thiệp báo tin: “Ổng còn sống sờ sờ ra đó mà mấy người không ghi vô là sao? Này, tôi cũng chán lắm rồi, tưởng ngon, ai dè ra đi không một xu dính túi. Nếu muốn, tôi trả ổng về cho mẹ con mấy người đó”.
Thì ra việc ba để hết tài sản lại cho mẹ con tôi đã khiến mối quan hệ giữa cô ta với ông rạn nứt. Bấy lâu nay, ba phải sống trong sự ghẻ lạnh của người tình trẻ mà ba ngỡ là hết dạ thương yêu mình; nào ngờ cô ta chỉ chú ý đến nhà cửa, xe cộ của ba… Tự dưng tôi muốn khóc. “Ba xấu hổ với mẹ và các con… Mà con cũng đừng nói lại với mẹ làm gì…”. Ba chỉ nói vậy rồi gục đầu, đôi vai ba rung lên bần bật.
Bây giờ thì chính tôi lại muốn đưa ba về, muốn ba chứng kiến lễ thành hôn của mình. Thế nhưng tôi không biết phải nói với mẹ, với ba mẹ chồng, với chồng tương lai của tôi như thế nào… Tôi không biết họ có tha thứ cho ba như tôi đã tha thứ hay không? Và điều tôi sợ nhất là họ sẽ nhìn ba tôi như thế nào? Chắc chắn sẽ có người thương hại, cũng có người dè bĩu, rẻ khinh… Mà như vậy thì tôi sợ rằng chính mình cũng sẽ không chịu đựng nổi, huống hồ gì ba tôi…
Theo VNE
Tôi tự biến mình thành "đàn bà hư trên giường"
Tôi đầu tư nhiều hơn vào phòng ngủ, áo quần và đặc biệt là cơ thể mình. Nhờ sự phấn khích và đổi mới của vợ, lần nào anh cũng hưng phấn. Tình cảm vợ chồng vì thế mà khăng khít thêm.
Kết hôn đã 8 năm nhưng chồng tôi chưa một lần ca thán chán vợ. Không cần đến quá nhiều chiêu trò gìn giữ nhan sắc hay hâm nóng tình yêu, chìa khóa của tôi chính là sex.
Không thể phủ nhận tôi là một cô gái truyền thống. Nhưng sau khi lập gia đình, tôi nhanh chóng nhận ra nếu cứ tiếp tục mang cái đạo đức đó lên giường chẳng sớm thì muộn, anh sẽ tìm đến những cô gái khác.
Chồng tôi đã từng rất phấn khích và hạnh phúc khi chứng kiến vẻ rụt rè ngây thơ của tôi đêm tân hôn. Nhưng theo thời gian cũng chính tôi là người khiến anh phát ngấy khi vẫn tiếp tục giữ lề thói "yêu" truyền thống đó.
Chuyện vợ chồng lúc nào cũng do một mình anh chủ động. Tôi chỉ tắt đèn và nhắm mắt làm theo từng bước quen thuộc như việc phải lật đi lật lại một cuốn sách nhàm chán. Trong khi đó, chồng tôi là đàn ông lại cần những giây phút thăng hoa thực sự.
Cứ mỗi tối đi ngủ là chồng tôi lại cáu gắt bực bội. Nhu cầu cao nhưng anh không muốn gần vợ. Anh khuyên nhủ, bày vẽ cho vợ phải làm thế này thế nọ nhưng tôi cứ trơ ra như khúc gỗ. Trong đầu tôi không sao thoát được ý nghĩ: "Chỉ có gái làm tiền mới hành sự như thế".
Lần nào tôi cũng làm anh mất hứng. Lần nào anh cũng khiến tôi ngượng nghịu. Dần dần, sinh hoạt chuyện vợ chồng trở thành nỗi ám ảnh của cả hai.
Không thể thay đổi tôi, anh đành tự mình thích nghi. Và chuyện không hay đã xảy đến. Một tối muộn, tôi đang ở nhà thì nhận được điện thoại của anh. Lúc đấy anh đã say mèm. Anh nói yêu nhưng hờn trách tôi quá ích kỷ, chỉ vì những định kiến tưởng tượng mà không toàn tâm toàn ý đổi mới chuyện vợ chồng.
Rồi anh tuyên bố sẽ ngoại tình và bảo tôi đến đấy mà chứng kiến. Lo lắng và bán tín bán nghi, tôi vội vã chạy đến địa chỉ nhà nghỉ anh bảo.
Trong vai một người đến thuê phòng, chủ nhà nghỉ đã tạo điều kiện cho tôi lên tầng thăm quan các phòng. Đi qua phòng mà anh báo, tôi gõ cửa liên hồi.
Anh chạy ra mở cửa khi trên người chỉ có một chiếc chăn quấn hờ. Trên giường là một cô gái không tấm vải che thân. Tôi run rẩy đứng không vững, nước mắt cứ chực trào.
Anh quay lại hét vào mặt tôi trong cơn say: "Đấy, tôi muốn như thế đấy, như thế đấy. Cô mở mắt to ra mà xem".
Đó là cảnh tượng mà tôi sẽ không bao giờ quên. Anh vừa ghê tởm vừa đáng thương. Giây phút đó đã trở thành một vết dao đâm vào trái tim, tình yêu và lòng tự trọng của tôi.
Sau cơn say, anh xin tôi tha thứ. Nhưng tôi biết, mình mới là người có lỗi. Bởi chính tôi là người đã ép anh đến cảnh ăn bánh trả tiền.
Tôi biết đã đến lúc mình phải thay đổi. Tôi quyết tâm biến mình thành một người đàn bà hoang dã, hư hỏng khác hẳn tôi trước đây khi ở trên giường.
Giờ tôi mới biết sex không chỉ là một bản năng, đó còn là kỹ năng và đòi hỏi những kiến thức nhất định. Tôi đã tự mày mò tìm hiểu từ internet đến sách báo để đúc kết ra những thông tin, phương pháp thực hành "yêu" phù hợp.
Mặt khác tôi đầu tư nhiều hơn vào phòng ngủ, áo quần và đặc biệt là cơ thể mình. Sự thay đổi đó của vợ khiến anh đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Nhờ sự phấn khích và đổi mới đó, lần nào anh cũng đạt được cực khoái. Tình cảm vợ chồng vì thế ngày thêm khăng khít.
Thú thật ban đầu tôi rất ngượng ngùng khi phải "vật lộn" với chồng bằng nhiều cách thức quái chiêu và có phần "phi đạo đức". Nhưng dần dà, sự hưng phấn của cả hai khiến tôi có thể hoàn toàn loại bỏ những tư tưởng định kiến khắt khe trước đó.
Tôi và chồng cũng liên tục tìm cách F5 các trải nghiệm "yêu". Cảm giác tò mò, muốn trải nghiệm cái mới thực sự rất thú vị.
Tôi cũng tìm hiểu thêm nhiều bí quyết hữu ích từ các cẩm nang nổi tiếng để khiến chồng đi đâu cũng chỉ nhớ đến vợ. Mỗi dịp đi công tác dài ngày hay ăn uống nhậu nhẹt với bạn bè, anh đều về nhà với vợ vì bảo không hề có nhu cầu "ăn chả". Quả thật, đến bây giờ tôi có thể tự hào nói rằng, chồng tôi rất "nghiện" vợ.
Các chị em ạ, tình dục là thứ có thể rèn luyện được và trong quan hệ với chồng không có chỗ cho cái gọi là đoan trang kín kẽ. Đành rằng nhiều lúc phụ nữ cũng cần phải như thế. Là đàn bà, phải biết ngoan và hư đúng chỗ.
Chị em đừng thụ động hay ngồi than vãn và lên án đời sống chăn gối của chồng mình. Hãy luôn nỗ lực đồng điệu để hòa hợp cùng chồng trong chuyện ấy. Bởi tình dục, đôi khi là thứ quyết định và còn quan trọng hơn cả tình yêu.
Theo afamily
Người đàn bà bất hạnh và ba chiếc váy cưới Chị đã mặc vào ba chiếc váy cưới đẹp đẽ và lộng lẫy, nhưng chẳng chiếc váy nào đem lại cho chị được niềm hạnh phúc như mơ ước.Từ nhỏ, chị đã mơ về ngày mình sẽ được mặc một bộ váy cưới thật lộng lẫy và sẽ hưởng cuộc sống hạnh phúc như một nàng công chúa. Ngày ấy rồi cũng đến....